Chương 2288 Nghiệm chứng lai lịch
Hai giờ đêm, vậy mà Hứa Cầm vẫn chưa ngủ, bà đang đứng ở trong một phòng bệnh nào đó của bệnh viện, lắng nghe một cuộc thẩm vấnMột cô gái có sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, chính là ngôi sao điện ảnh Lý Thiến.
“Giờ tôi nhớ ra rồi, tôi ngất tổng cộng ba lần, còn hút phải thứ gì đó nữa, suýt nữa bị ngất lần thứ tư…” Lý Thiến cầm một cốc giữ nhiệt, khó khăn nhớ lại…
Hứa Cầm vừa lắng nghe vừa mở lọ thuốc ra, uống vài viên.
“Mong cô kể lại chi tiết hơn một chút!” Nhân viên điều tra an ủi: “Cô đừng căng thẳng quá, sự việc đã qua rồi! Mọi người đã an toàn rồi!”
Không ngờ rằng, nhân viên điều tra càng nói như thế thì Lý Thiến lại càng căng thẳng.
“Lý… Lý Phú Hào là do bọn chúng bắn chết!” Giọng nói của Lý Thiến run rẩy: “Do chính mắt tôi nhìn thấy, khi đó, tôi đã tỉnh rồi… Tôi đã giả chết, à không, giả ngất…”
“Đừng vội, từ từ nói…” Nhân viên điều tra ai ủi: “Cứ kể những gì cô nhớ là được rồi…”
“Được… được…” Lý Thiến bình tĩnh lại, kể từ đầu: “Lúc đầu tôi ở trong quán bar đó nói chuyện với Lý Lệ Nhã và cảnh sát Triệu, sau đó, xung quanh bốc khói, rồi tôi mất đi ý thức…”
“Đợi đến khi tôi tỉnh lại thì nhìn thấy những người đó chĩa súng về phía Lý Phú Hào, sau đó uy hiếp cảnh sát Triệu khai ra chuyện gì đó…”
“Về sau, tôi không nghe rõ là chuyện gì, cái tên đeo mặt nạ màu tím kìa, ờ… à… không phải là mặt nạ, mà là người tô mặt màu tím đã nổ súng bắn chết Lý Phú Hào…”
“Súng lục, là loại súng giảm thanh, không giống với loại dùng để đóng phim…”
“Vậy… sau đó thì sao?” Nhân viên điều tra vừa ghi chép vừa hỏi: “Sau khi Lý Phú Hào chết, trong phòng đã xảy ra chuyện gì?”
“À… ừm…” Lý Thiến cố gắng nhớ lại, hồi sau mới nói: “Cái tên đồ tím kia lại chĩa súng về phía Lý Lệ Nhã, muốn dùng Lý Lệ Nhã để uy hiếp, hơn nữa còn đưa cho cô ấy một cái điều khiển từ xa, hình như bắt cô ấy nhấn nổ gì đó”
“Lý Lệ Nhã không làm, còn bị bọn chúng tát cho một cái…”
“Sau nữa, sau đó nữa thì… ừm…” Lý Thiến chợt mở to mắt: “Hình như tôi nghe thấy giọng cười của cảnh sát Triệu, giọng cười ha ha ấy, rồi bọn họ đánh nhau!”
“Ừ… đúng rồi, khi đó…” Lý Thiến nhíu mày nhớ lại: “Khi đó hình như đùng một tiếng thì mất điện, hơn nữa, trong phòng bốc lên mùi tanh tưởi, vô cùng hăng…”
“Tôi không hề ngờ rằng đã có người chết, thi thể lại thối đến như thế…” Lý Thiến nói: “Tôi thật sự bị xông đến chịu không nổi nữa rồi, lúc ấy mới nhân lúc xung quanh tối thui, lén lút mò mẫm bỏ trốn…”
“Nhưng tôi không ngờ ở bên ngoài vẫn có người canh gác, tôi vừa nhìn thấy một cái chân thì đã bị đánh ngất…”
Lời tự thuật không những bị ngắt quãng mà hơn nữa còn không hợp với logic, cho nên Hứa Cầm nhíu mày.
Nhưng càng như thế thì bà càng nghiêm túc lắng nghe.
“Lần này, lẽ ra tôi bị đánh ngất, nhưng lại cảm thấy không ngất hoàn toàn, tôi có thể cảm nhận được có người kéo tôi vào trong hành lang…” Lý Thiến kể tiếp: “Không bao lâu sau, mấy người cảnh sát Triệu đánh nhau ra tận hành lang!”
“Tôi dần tỉnh lại, sau đó lén lút chạy trốn…”
“Cô nói là ‘mấy người’…” Nhân viên điều tra nhấn mạnh: “Cũng tức là cảnh sát Triệu không phải đánh nhau một mình?”
“Hừm… cái này…” Lý Thiến bóp mạnh lên trán, nói: “Có lẽ là thế, hình như… có một cô gái và một đám người đi theo anh ấy!”
“Nhưng mà lúc đó, tôi nào có tâm tư đâu mà đi xem họ đánh nhau, chỉ biết nhanh chóng chạy trốn…”
Sau đó, Lý Thiến lại kể những chuyện kế tiếp xảy ra với cô ta, kể đến khi cô ta khuyên bảo vệ sơ tán tòa nhà như thế nào, nhưng lại không thể ngờ đến bảo vệ cũng là kẻ xấu, cô ta lại bị đánh ngất lần thứ ba…
Đợi đến khi Lý Thiến kể xong toàn bộ, Hứa Cầm thầm rời khỏi phòng bệnh, dù lời kể của Lý Thiến có chỗ không hợp lý, nhưng căn bản vẫn giống như Triệu Ngọc nói.
Có điều, về mất điện, còn có mùi hôi kỳ lạ kia nữa, dường như hơi không hợp lý, cần điều tra xác thực thêm.
Có lẽ, đây là do tưởng tượng của Lý Thiến, cũng có thể là còn có tình huống khác.
Ra khỏi phòng bệnh, Hứa Cầm mệt mỏi bóp trán, suy ngẫm trong lòng, có khi nào… việc mất điện và cả mùi hôi kia đều do Amerola gây ra?
Thực ra, cô ta và Triệu Ngọc vốn không phải vô tình gặp gỡ, mà là do họ đã thương lượng từ trước?
“Sếp à…” Lúc này, một viên cảnh sát điều tra đi đến trước mặt Hứa Cầm, muốn báo cáo tình hình với bà.
“Đợi chút!” Hứa Cầm quan sát hành lang, sau đó dẫn người này đi đến căn phòng bệnh trống ở đối diện, lúc này mới mở lời: “Sao rồi? Có tiến triển à?”
“Chúng tôi đã đối chiếu tất cả các kho thông tin, nhưng không phát hiện ra cặp nào phù hợp, đám người này không có tiền án, thậm chí là chưa từng lọt vào tầm ngắm của chúng ta!”
“Ngoài ra, chúng tôi đã liên lạc với tất cả các bộ phận ở Đông Nam Á, bảo họ xác nhận những tên đó, nhưng mà… vô cùng kỳ quái!” Viên cảnh sát đó báo: “Vậy mà lại chẳng có ai nhận ra, cũng không phát hiện ra tổ chức hay nhóm người nào có thủ đoạn tương tự… lai lịch của đám người này thật sự rất bí ẩn!!”
“Chậc…” Hứa Cầm nhíu mày suy đoán: “Chẳng lẽ… ngôn ngữ Melaka của bọn chúng đều là dùng để ngụy trang sao? Bọn chúng vốn không hoạt động ở khu vực Đông Nam Á?”
“Cũng có thể có khả năng này!” Viên cảnh sát đề nghị: “Hay là chúng ta mở rộng phạm vi?”
“Không được, nếu muốn mở rộng phạm vi điều tra thì phải đợi tôi xin cấp trên, tôi không có quyền hạn lớn đến thế!” Hứa Cầm nói: “Xem ra, đám người này thật sự không phải hạng tầm thường! Bọn chúng… rốt cuộc là ai?”
Cốc cốc cốc…
Lúc đang nói chuyện thì bên ngoài có người gõ cửa, sau khi Hứa Cầm đáp lời, một viên cảnh sát điều tra khác cầm theo báo cáo vào phòng.
“Báo cáo sếp!” Người này đưa báo cáo cho Hứa Cầm: “Đã có kết quả nghiệm chứng lai lịch của Lý Phú Hào, giống hệt như số liệu mà chúng ta lưu giữ, cho nên chúng ta có thể khẳng định chắc chắn rằng người chết là bản thân Lý Phú Hào!!”
“Ồ?” Hứa Cầm mở to mắt, nhanh chóng xem lướt qua báo cáo, lẩm bẩm: “Không ngờ… thật sự không phải là thế thân!”
“Lý Phú Hào chết thật rồi!” Viên cảnh sát trước đó nói: “Vậy thì ảnh hưởng sẽ rất lớn đấy, đặc biệt là bên phía Đại sứ quán và truyền thông, chúng ta cần phải chuẩn bị trước!”
“Ừ!” Hứa Cầm gật đầu: “Thông báo cho bên phòng ban cộng đồng chuẩn bị trước, tạm thời phong tỏa hết tất cả các thông tin có liên quan đến cao ốc Phú Hào”
“Còn nữa, bên phía Đại sứ quán thì cũng bảo họ khéo léo ứng phó, nói với họ rằng chúng ta sẽ cố hết sức nhanh chóng điều tra để cho họ câu trả lời!”
“Vâng!” Hai người họ nhận lệnh rời đi.
“Phù…” Hứa Cầm thở một hơi nặng nề, tự nhủ: “Triệu Ngọc à, xem ra, bữa họp mặt gia đình tối nay, tôi không muốn đi cũng phải đi rồi, coi như cậu giỏi!”
Nhưng bà lầm bầm xong lại không nhịn được cười: “Thật đúng là chưa gặp qua cậu con rể nào lại ngông cuồng đến vậy, dám đập bàn với cha mẹ vợ, cuồng thám như thế cũng thật có chút thú vị…”
Ting ting… ting ting…
Đúng lúc này, điện thoại của Hứa Cầm rung lên, cấp dưới của bà gửi tin đến: “Thưa sếp, tên kỹ thuật viên vừa rồi đã cố tự sát, nhưng đã bị chúng tôi khống chế!”
“Trước đó có lẽ hắn ta giả ngây giả dại thôi, bây giờ chúng ta có thể thấm vấn hắn ta rồi…”