Chương 2289 Mục đích của cha vợ
“Lợi hại, lợi hại…” Trong phòng bệnh của Triệu Ngọc, Miêu Khôn không biết đã giơ ngón cái lên với Triệu Ngọc biết bao nhiêu lần: “Thằng nhóc con càng ngày càng trâu bò!”“Mặc dù bây giờ chúng ta vẫn chưa biết được lai lịch của đám người này, nhưng có thể đoán được rằng bọn họ tuyệt đối không phải là bọn tầm thường, cho nên con có thể hóa giải được nguy cơ lần này, nhất định là lập được công lao lớn!”
“Trước hết, thông tin mà con tiết lộ khiến cho phía trên vô cùng hài lòng, đợi sau khi điều tra rõ toàn bộ sự việc rồi quay trở về, thằng nhóc con nhất định sẽ lên như diều gặp gió, không ai có thể ngăn nổi!”
“Thậm chí, ta còn lo lắng không bao lâu nữa con sẽ vượt qua ta, trở thành sếp của ta đấy! Đến khi đó, cha vợ như ta đây thật sự xấu hổ không biết phải trốn đi đâu…”
“Có điều…” Miêu Khôn lại vênh váo tự đắc khen ngợi: “Con thăng chức càng cao càng tốt, lên được càng cao thì càng chứng minh mắt nhìn người của ta càng chuẩn…”
Miêu Khôn tự mình khen mình, lập tức nhận lấy ánh mắt khinh bỉ của Triệu Ngọc, nếu như hỏi trên thế gian này người nào có độ mặt dày gần bằng mình, e là chỉ có mỗi cha vợ đây thôi.
Vào lúc này, Miêu Anh và Đinh Lam đều ra ngoài xử lý công việc, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Vì thế, họ nói chuyện cũng chẳng còn kiêng kỵ gì, Triệu Ngọc kể lại cho ông nghe những gì trải qua ở cao ốc Phú Hào thêm lần nữa.
Đương nhiên, phiên bản lần này nhất định phải giống với phiên bản đã tường thuật cho mẹ vợ.
Sau khi kể xong, phản ứng của Miêu Khôn giống hệt những người khác, một mặt thì cảm thấy kinh ngạc tán thưởng đối với biểu hiện anh dũng của Triệu Ngọc, mặt khác thì cảm thấy vô cùng hiếu kỳ về lai lịch của đám tội phạm, mục đích của chúng là gì?
“Nói thật nhé…” Miêu Khôn chợt thất vọng mà nói: “Ta và Lý Phú Hào cũng từng làm ăn với nhau vài lần!”
“Thậm chí, nhóc à, ở Singapore, ta còn từng đến làm khách ở nhà ông ta, ta cũng gặp con gái của ông ta là Lý Lệ Nhã rồi, có điều… đó đã là chuyện của mười mấy năm trước!”
“Năm đó…” Miêu Khôn nhớ lại: “Bọn ta quả thật cũng từng nghi ngờ ông ta, từng giám sát ông ta, nhưng cuối cùng vẫn chẳng phát hiện được có gì khác thường”
“Bây giờ xem ra, hoặc là năm đó ông ta vẫn chưa vào nghề, hoặc là do tên này làm việc quá kín tiếng”
“Triệu Ngọc à, con nói xem, nếu như họ vội vã muốn tìm kiếm Tịch Mộng Na và tư liệu tình báo của Tịch Vĩ như thế” Miêu Khôn hỏi: “Vậy… chắc hẳn bọn chúng đến đây là vì tình báo đó nhỉ?”
“Chẳng lẽ, trong số những tình báo đó, có thứ gì gây bất lợi cho bọn chúng?”
“Con nói xem, bây giờ Tịch Vĩ với Lundy, thậm chí ngay cả Tina cũng đều chết cả rồi, bọn chúng còn sợ gì nữa chứ?” Miêu Khôn xoa tay, có chút mất tự nhiên: “Chỉ đáng tiếc, những tình báo đó đã bị tiêu hủy, nếu không, chúng ta đã có thể làm rõ chân tướng rồi!”
“À đúng rồi! Còn nữa, còn nữa…” Miêu Khôn nghiêm túc suy đoán: “Bọn chúng gấp gáp muốn có Tịch Mộng Na như thế, có khi nào Tịch Mộng Na vẫn còn bí mật nào đó mà chúng ta không biết hay không?”
“Ta cảm thấy chúng ta phải…”
“Triệu Ngọc… này… Triệu Ngọc…” Nhìn thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của Triệu Ngọc, Miêu Khôn nhanh chóng lay hắn: “Con buồn ngủ rồi à? Đợi chút nữa hẵng ngủ được không? Ta đang bàn chính sự với con đấy!”
“Ha ha ha…” Triệu Ngọc vốn không buồn ngủ, chỉ cười gian một tràng: “Cha vợ à! Sao cha gặp mẹ vợ lại cứ như chuột thấy mèo vậy? Nói chuyện mà cũng không dám nhìn mẹ, cứ nhìn con mãi làm gì? Con còn tưởng ban nãy cha nói chuyện với con đấy!”
“Cút đi!” Miêu Khôn mắc: “Đã lúc nào rồi mà con còn nghĩ đến chuyện này! Có phải thằng nhóc con còn chưa biết được tính nghiêm trọng của sự việc không?”
“Lý Phú Hào là một nhân vật công chúng quan trọng, thế mà ông ta lại bị bọn tội phạm bắn chết trong cao ốc Phú Hào, chúng ta nhất định phải nhanh chóng cho người ta một câu trả lời!”
“Nếu mà xử lý không tốt thì có thể dẫn đến hàng loạt nguy cơ về mặt ngoại giao đấy, con có hiểu hay không?”
“Nếu như Lý Phú Hào là người xấu thì chúng ta nhất định phải đưa ra chứng cứ” Miêu Khôn nói: “Nếu như không đưa ra được chứng cứ thì phải tra cho rõ lai lịch và mục đích của đám tội phạm, nếu không, chuyện này sẽ trở nên rắc rối thật đấy!”
“Được rồi, cha bớt lắm chuyện đi!” Triệu Ngọc cười: “Chẳng có ai muốn chuyện này xảy ra cả, mặc dù Lý Phú Hào chết trong cao ốc Phú Hào, nhưng chuyện này không có liên quan gì nhiều đến chúng ta, chúng ta có thể cùng với bên phía họ bắt tay với nhau lập thành một đội điều tra nhỏ, mọi người cùng điều tra!”
“Nếu không tra ra thì không thể trách được ai cả…”
“Con…” Miêu Khôn trợn mắt: “Thằng nhóc con thật là ngày càng không biết sợ là gì, mới đó đã dám giở trò lưu manh trên quốc tế rồi phải không?”
“Ta nói cho con hay, sự việc không hề đơn giản như con nghĩ đâu, trong chuyện này còn dính líu đến quá nhiều chuyện, Lý Phú Hào không chỉ là một thương nhân mà còn là một nhà từ thiện, một chính trị gia, có một địa vị vô cùng quan trọng ở Đông Nam Á”
“Chúng ta nhất định phải giải quyết rõ vụ việc với tốc độ nhanh nhất, để đưa ra câu trả lời cho họ, cũng như là cho công chúng, chỉ có thế mới có thể giải quyết vụ việc một cách triệt để”
“Đương nhiên, đây cũng là lý do tại sao cấp trên phái ta tới đây”
“Cho nên…” Cuối cùng, Miêu Khôn cũng nói ra ý đồ của mình: “Triệu Ngọc à, con đừng ở đó pha trò nữa, rốt cuộc con đã nghĩ đến suy đoán quan trọng gì rồi, mau nói ra xem, lỡ như sai thì sao?”
“Ôi trời…” Triệu Ngọc tặc lưỡi: “Thảo nào mẹ vợ cứ gọi cha là Miêu lão quỷ! Cha đúng là có nhiều quỷ kế, nói nhiều thế, rõ ràng đều có mục đích!”
“Không được, con nói không được chính là không được!” Triệu Ngọc khoanh tay, nói một cách trịnh trọng: “Con nói cha nghe, đêm nay con đặt bàn tiệc rượu đều vì sự hòa thuận của gia đình ta, con không cho phép hai người có mục đích chính trị!”
“Con… con nói cái gì đấy!” Miêu Khôn bĩu môi: “Đâu phải con không biết đạo lý chuyện gia đình quan trọng hay chuyện của mọi người quan trọng?”
“Không được!” Triệu Ngọc nói chắc như đinh đóng cột: “Chính vì hai người cứ mãi có ý nghĩ gì mà ‘bỏ chuyện nhỏ vì chuyện lớn’, mới khiến Miêu Miêu từ nhỏ đã giống như trẻ mồ côi, chuyện này, ông đây à… ừm… con thấy không vừa mắt chút nào!”
“Con nói cho hai người biết, Miêu Miêu vẫn luôn có một nguyện vọng, đó là có thể ăn một bữa cơm chung với gia đình! Nguyện vọng này nghe thì đơn giản, nhưng thực tế lại xa vời không thể với tới được!”
“Cho nên hai người đừng có ở đó nói với con mấy chuyện vô dụng kia, tối nay hãy giải quyết buổi tụ họp gia đình này cho đàng hoàng vào, nếu như hòa thuận vui vẻ, khiến cho Miêu Miêu nhà con vui mừng thì con bảo đảm sẽ giúp hai người điều tra rõ ràng vụ cao ốc Phú Hào này!”
“Nhưng nếu như có gì đó thất bại, hờ hờ… chúng ta chia tay vui vẻ, con vẫn nên tiếp tục phá vụ án cánh tay trong két sắt thì hơn!”
“Đừng đừng mà, sao con lại không hiểu ý của ta chứ?” Miêu Khôn tiếp tục khuyên lơn hết lời: “Chuyện tụ họp thì ta nhất định sẽ phối hợp cho tốt, chỉ cần hổ cái dám đến thì ta còn sợ gì chứ?”
“Ta đương nhiên hy vọng Miêu Miêu có thể vui vẻ!”
“Nhưng mà Triệu Ngọc à, con cần phải phân rõ nặng nhẹ, con không thể vì chuyện này mà che giấu tình báo quan trọng? Chuyện này vi phạm kỷ luật…”
“Cha…” Ai ngờ, Triệu Ngọc không thèm để ý, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cha nói cho con nghe xem, ban đầu cha với mẹ vợ của con sao đến được với nhau vậy? Mẹ vợ con có biết đánh nhau không? Thời còn trẻ, nhất định là bá vương hoa nhỉ?”
“Ta… con…” Miêu Khôn cứng họng, nói một cách ảo não: “Triệu Ngọc, con đừng đánh lạc hướng, nhanh lên, nói hết những gì con biết cho ta nghe đi!”
“Được thôi!” Triệu Ngọc cười gian: “Cha không nói đúng không? Cha không nói thì đợi đến khi họp mặt rồi hỏi tại chỗ vậy, con muốn xem cha nói hay không!”
“Con…” Sắc mặt Miêu Khôn biến xanh.
“Bằng không, cha không nói, con cũng có thể nói giùm cha!” Triệu Ngọc thừa cơ giậu đổ bìm leo: “Có thể nói tới mối quan hệ của cha với Juliet, còn cả mấy trò hay ho mà cha được hưởng thụ ở Kosovo nữa chứ…”
“Con…” Sắc mặt Miêu Khôn trở tím, từ tím chuyển sang đen…
Cốc cốc cốc…
Kết quả, sau loạt tiếng gõ cửa vội vã, Miêu Anh đột nhiên bước nhanh vào phòng, vội hỏi: “Triệu Ngọc, em chuẩn bị xong xe lăn cho anh rồi!”
“Hở?” Triệu Ngọc sửng sốt: “Nghĩa là sao?”
“Tịch Mộng Na yêu cầu gặp anh!” Miêu Anh nói: “Xem ra, đúng là cô ta biết được gì đó…”