← Quay lại trang sách

Chương 2290 Y bát của cha vợ

“Bọn con cho Tịch Mộng Na nhìn qua ảnh chụp của mấy tên tội phạm” Miêu Anh nói: “Sau khi cô ta nhìn ảnh xong thì lập tức yêu cầu bọn con bảo Triệu Ngọc tự mình đến gặp cô ta!”“Con…” Miêu Khôn đảo mắt, hỏi: “Bọn con không nói với cô ta chuyện ở cao ốc Phú Hào chứ?”

“Đương nhiên” Miêu Anh trả lời: “Bọn con thậm chí còn không đề cập với cô ta về Triệu Ngọc!”

“Ồ… Vậy thì thật kỳ quái” Miêu Khôn nhíu mày nói: “Xem ra, trước đó cha đoán không sai, chắc hẳn Tịch Mộng Na còn có rất nhiều bí mật chưa hề nói ra!”

“Triệu Ngọc” Miêu Anh đẩy xe lăn tới trước giường bệnh: “Nếu như cô ta đã nhắc tới anh thì anh hãy đi gặp cô ta một lần đi, xem cô ta nói như thế nào?”

“Ài…” Ai ngờ, Triệu Ngọc chợt ngáp một cái, lười biếng nằm ở trên giường bệnh và nói: “Miêu Miêu à, hôm nay anh mệt mỏi rồi, ngày mai còn rất nhiều chuyện phải làm, vẫn nên ngủ một giấc trước rồi tính sau đi!”

“Ừm…” Cha vợ Miêu Khôn nhướng mày: “Triệu Ngọc à, ta cảm thấy Miêu Miêu nói đúng, mặc kệ cô ta có mục đích gì thì con cũng nên gặp cô ta xem thế nào chứ?”

“Tạm thời cứ xem cô ta nói như thế nào đã, lỡ như cô ta thật sự biết lai lịch của đám tội phạm kia thì sao? Cho dù cô ta muốn dùng tin tức trong tay để làm giao dịch với chúng ta thì chúng ta phải thương lượng thật tốt mới được!”

“Đúng vậy!” Miêu Anh nói: “Lỡ như có tin tức quan trọng gì đó thì sao? Chúng ta không thể bỏ sót được”

“Ài…” Ai ngờ, Triệu Ngọc lại ngáp một cái, dứt khoát trùm chăn lên đầu rồi nói vọng ra từ trong chăn: “Ngày mai tính sau đi! Hiện giờ anh đã là nhân vật nổi tiếng rồi, đâu phải ai muốn anh ra sân khấu là anh đều phải ra, như thế sẽ hạ giá mất đúng không?”

“Anh…” Tiểu thư Miêu bĩu môi, cô vén chăn lên, nghi ngờ nhìn Triệu Ngọc, nói: “Triệu Ngọc, tại sao em lại cảm thấy anh không muốn gặp cô ta là do nguyên nhân khác nhỉ? Có phải hai người có vấn đề gì…”

“Đừng… Đừng nói giỡn!” Miêu Khôn hiểu rõ chuyện ở đảo Kỳ Tích năm đó, Triệu Ngọc cùng Tịch Mộng Na đã hôn nhau, cho nên nhanh chóng đổi chủ đề: “Bọn họ thì có thể có vấn đề gì chứ? Cha thấy là, thằng nhóc Triệu Ngọc này không muốn đi, nhất định có nguyên nhân của nó, có đúng không!”

Nói, Miêu Khôn lại đập vào đùi Triệu Ngọc một cái, cười nói: “Nhanh lên một chút, Triệu Ngọc, giải thích một chút đi!”

“A a a… Cẩn thận một chút…” Cú đánh vừa rồi suýt chút nữa đập trúng đầu gối đang bị thương của Triệu Ngọc, dọa cho Triệu Ngọc phải lập tức ngồi dậy, không kiên nhẫn nói: “Con không đi nói chuyện với cô ta đương nhiên là có nguyên nhân!”

“Mọi người không nhìn ra được sao? Đây là cô ta muốn dùng con để dò xét mọi người…” Triệu Ngọc xòe tay ra, giải thích.

“Ngẫm lại xem, cô ta vừa mới yêu cầu muốn gặp thần thám Triệu Ngọc con thì Triệu Ngọc này lập tức xuất hiện trước mặt cô ta!”

“Vậy thì… Cô ta sẽ lập tức biết được con cũng tham dự vào bữa tiệc này, mà lại, chúng ta còn vô cùng vội vàng muốn biết được lai lịch của những tên tội phạm kia, thế là cô ta nói ra điều kiện để đàm phán với chúng ta thì chúng ta sẽ lập tức bị động, có đúng không?”

“À… Ta hiểu rồi!” Cha vợ nhanh chóng phụ họa: “Vẫn là thằng nhóc con suy nghĩ lâu dài, con là muốn thăm dò cô ta trước, đúng không?”

“Đương nhiên rồi!” Triệu Ngọc tỏ vẻ đau khổ nói: “Việc này giống như thương nhân đi buôn bán vậy, rõ ràng rất muốn có được đồ vật, nhưng mình tuyệt đối không nên biểu hiện ra ngoài, nếu không sẽ bị đối phương nắm được thóp, nâng giá cả lên!”

“Cho nên để đối phó với Tịch Mộng Na, chúng ta nhất định phải bảo trì vẻ bình thản, quan sát cô ta mấy ngày!” Triệu Ngọc nhướn khóe miệng lên, nói: “Đến lúc đó, người rối loạn trong lòng ngược lại chính là cô ta thì chúng ta mới có thể đạt được mục đích của chính mình, hiện tại đã hiểu chưa?”

“…” Miêu Anh không nói gì, nhưng mà đã đồng tình với Triệu Ngọc.

Mà lại, trong lòng tiểu thư Miêu còn ẩn giấu một chút ghen tỵ, ghen tỵ Triệu Ngọc có thể nhìn xa trông rộng, đa mưu túc trí, chứ không táo bạo giống như mình.

“Nhìn xem đi” Triệu Ngọc tiếp tục nói: “Tịch Mộng Na chủ động yêu cầu gặp con, tất nhiên là muốn lợi dụng vụ việc lần này để mưu cầu tự do cho chính mình rồi!”

“Thế nhưng chúng ta có thể để cô ta tự do sao? Bởi vì Tịch Vĩ đã chết rồi, cô ta vẫn luôn canh cánh trong lòng về con và cha vợ, nếu như thật sự thả cô ta ra thì coi như chúng ta nguy hiểm rồi!”

“Nếu chúng ta đã không có khả năng đáp ứng được điều kiện của cô ta thì làm sao có thể đàm phán với cô ta chứ?”

“Đúng vậy” Miêu Khôn thở dài: “Liên quan tới việc xử lý vấn đề của Tịch Mộng Na đúng là hơi xấu hổ!”

“Cô ta là tội phạm giết người, cũng đã bị dẫn độ trở về, cho nên hiện giờ chúng ta ngược lại lâm vào cảnh đâm lao phải theo lao, thả cũng không xong, mà không thả cũng không được!”

“À…” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút, nói: “Nếu đã như vậy thì chúng ta càng không thể nào tùy tiện đàm phán với cô ta được!”

“Mà ngược lại, con cho là tốt nhất chúng ta có thể thông qua cách khác, làm rõ ràng chuyện này! Sau đó, chúng ta sẽ lập tức biết được giá trị của Tịch Mộng Na rốt cuộc lớn bao nhiêu!”

“Tốt, vô cùng tốt!” Cha vợ giơ ngón tay cái lần thứ “n”: “Triệu Ngọc à, hiện giờ để con làm việc, ta càng ngày càng yên tâm rồi! Không bao lâu nữa là ta có thể truyền tất cả y bát của ta cho con rồi!”

Câu nói của Miêu Khôn lập tức khiến Triệu Ngọc cùng Miêu Anh trợn to mắt.

“Được rồi!” Miêu Anh đẩy xe lăn sang một bên: “Nếu đã như vậy thì hãy nghe theo đại nhân Triệu Ngọc của chúng ta!”

“A, đúng rồi” Miêu Khôn đột nhiên nhớ tới điều gì đó, lại hỏi Triệu Ngọc: “Ta nghe Đinh Lam nói, con muốn xin cấp trên thả cô gái Trung Đông kia ra có đúng không?”

“Ta biết cô ta đã từng trợ giúp ta chạy thoát khỏi ngôi nhà tội ác, nhưng dù sao cô ta cùng là thủ hạ của Yusuf, hiện giờ Yusuf đã không còn là đồng minh rồi!”

“Con biết” Triệu Ngọc từ trên giường bệnh ngồi dậy, nói: “Nhưng mà con đã từng đồng ý với cô ta, nhất định phải tuân thủ lời hứa!”

“Ừm… Được rồi!” Miêu Khôn nói: “Chuyện của cô gái Trung Đông đó, ta có thể làm chủ, nếu như con đồng ý, hiện giờ ta có thể lập tức hạ lệnh thả cô ta!”

“Không!” Ai ngờ, Triệu Ngọc lại đột nhiên khoát tay: “Thả cô ta là điều chắc chắn, nhưng không phải là hiện tại, ngày mai con còn phải nói chuyện thật rõ với cô ta nữa!”

“À, thế nhưng mà… Ta không rõ” Miêu Không nhíu mày: “Cô gái Trung Đông kia chỉ là đánh bậy đánh bạ mà tiến đến, nhưng có vẻ như cô ta cũng không quá hiểu rõ về tình huống trong cao ốc Phú Hào lắm? Vậy con còn đi nói chuyện gì với cô ta?”

“Không phải là cha muốn truyền y bát cho con à?” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Vậy cha cũng đừng hao công phí sức làm gì! Hiện giờ, con giao cho cha một nhiệm vụ quan trọng nhất, đó là nhanh chóng đi đặt trước phòng bao cao cấp nhất ở tiệm cơm tốt nhất tại Ma Đô, cuộc tụ họp của gia đình chúng ta tuyệt đối không thể làm đơn giản được!”

“À… Còn nữa, đêm nay cha thanh toán nhỉ!”

“Con…” Miêu Khôn nắm quyền trừng mắt: “Thằng nhóc nhà con thế mà lại lừa cha vợ!”

“Không không không, đây là con tạo cơ hội cho cha đấy!” Triệu Ngọc vội vàng nói: “Nếu như cha thanh toán, vậy không phải là tất cả công lao trong bữa tiệc tụ họp gia đình lần này đều sẽ tính lên người cha sao?”

“Con…” Miêu Khôn nghiến răng nghiến lợi: “Thằng nhóc nhà con… Có cần ta mở hai bình Sauvignon Blanc hay không?”

“Nếu như có thể thì đương nhiên là có rồi!” Triệu Ngọc nhe răng, nhìn Miêu Khôn tức giận đến mức tóc dựng thẳng lên.

“Triệu Ngọc…” Miêu Anh lo lắng nói: “Chuyện cao ốc Phú Hào khẩn cấp như vậy thì có thể thư thả việc tụ họp gia đình lại một chút không?”

“Chờ đến khi hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta lại tụ họp?”

“Không được!” Triệu Ngọc nói chắc như đinh đóng cột: “Nhiệm vụ có khẩn cấp như thế nào cũng không quan trọng bằng việc cả gia đình chúng ta tụ họp lại cùng ăn cơm một bữa!”

“Cha vợ” Triệu Ngọc lại nói với Miêu Khôn: “Còn một việc cần nhờ cha giúp đỡ chút!”

“Lại là chuyện gì?” Miêu Khôn sa sầm mặt.

“Thông báo với quản gia” Triệu Ngọc nói: “Đưa Lý Kết tới! Lý Kết là con nuôi của con và Miêu Miêu, cũng là một thành viên trong gia đình mà!”

“Gia đình tụ họp không thể thiếu thằng bé được!”

“Tuân mệnh, Triệu đại nhân của tôi!” Miêu Khôn híp mắt lại thành một đường chỉ đen.

“A, còn nữa…” Triệu Ngọc lại nói: “Còn có một chuyện cuối cùng!”

“Con…” Miêu Khôn bắt đầu run rẩy, giống như đang cảnh cáo Triệu Ngọc, sự kiên nhẫn của ông có giới hạn.

“Bây giờ cha có thể đi ra ngoài rồi” Triệu Ngọc nói chắc nịch: “Con muốn thân mật một chút với con gái của cha, cha cũng không nên tham gia vào…”

“Con… Ta… Con…” Khuôn mặt Miêu Khôn vặn vẹo, đã tới mức giới hạn cuối cùng.

“Nhìn cái gì vậy, cha mau đi ra đi!” Triệu Ngọc lại khiêu chiến ranh giới cuối cùng một lần nữa, khoát tay với cha vợ: “Cha yên tâm đi, con chỉ bị thương ở chân, không có gì đáng ngại…”