← Quay lại trang sách

Chương 2291 Tâm nguyện của Miêu Miêu

Sáng ngày hôm sau, chín giờCao ốc Phú Hào.

Hôm nay Ma Đô tràn ngập sương mù, toàn bộ thành phố đã bị bao phủ trong không khí hoàn toàn mông lung.

Mặc dù, bên trong bãi đậu xe dưới đất của cao ốc Phú Hào không có sương mù, nhưng mặt đất vẫn ướt sũng, có vẻ hơi lạnh.

Giờ phút này, Triệu Ngọc đang đi thăm dò hiện trường, nói là thăm dò hiện trường, mà cũng có thể nói là thăm dò nơi hắn đã từng chiến đấu hôm qua!

Hắn cần giảng giải lại cho lãnh đạo một lần nữa từ đầu đến cuối những việc hắn đã trải qua dựa theo trình tự phát triển của sự việc, dựa theo sự thay đổi của địa điểm.

Đương nhiên, cái gọi là lãnh đạo, một vị là mẹ vợ, một vị là cha vợ.

“Ầy…” Giờ phút này, Triệu Ngọc đã kể đến cảnh cuối cùng, chỉ vào một bãi máu khô khốc ở trên mặt đất, nói: “Em gái Đinh Lam của con đã tung chiêu lớn, khi tên kia chuẩn bị thả khí độc thì bắn chết hắn ta ngay lập tức!”

“Sau đó, cả tòa cao ốc đã được cứu!”

“Không thể không nói” Đinh Lam nói ở sau lưng Triệu Ngọc: “Việc này cần phải cảm ơn cô gái Trung Đông kia, là cô ta nói cho bọn em biết, đám tội phạm bôi trét thuốc màu lên mặt, nhất là gã đồ tím”

“Nếu không thì em cũng không thể nổ súng một cách kiên quyết như vậy được! Chỉ tiếc là…” Đinh Lam hối hận nói: “Em không nên nhắm chuẩn vào đầu hắn ta…”

“Không, việc này không thể trách em, không nhắm chuẩn thì hỏng chuyện ngay!” Triệu Ngọc nói: “Trên người tên kia có mặc áo chống đạn đấy! Trước đó khi ở buồng thông gió, anh đã từng bắn một phát súng vào hắn ta, nhưng không ngờ tới, tên đó lại không xảy ra chuyện gì…”

“Em biết không?” Triệu Ngọc nói: “Lúc ấy, may mắn là nút xoay để khởi động, tên kia đã vặn nút xoay ra rồi, suýt nữa đã khởi động được!”

“Nếu em không bắn chết hắn ta thì nguy hiểm rồi!”

“Thế nhưng… Bởi vì như vậy…” Đinh Lam vẫn uể oải nói: “Chúng ta không để lại được người sống trọng yếu!”

“Ai nói vậy?” Miêu Khôn nhìn thoáng qua Hứa Cầm, cũng không dám nói trước mặt vợ cũ, mà chỉ quay đầu nói với Đinh Lam: “Không phải nói may mắn là có người còn sống sao?”

“Tối hôm qua bởi vì không thể cứu chữa mà chết rồi” Đinh Lam lắc đầu thở dài: “Còn có một người vì bị trúng đạn mà lâm vào hôn mê…”

“Đừng làm loạn” Miêu Khôn nheo mắt lại: “Cấp trên có lệnh hợp tác điều tra, các con không thể che giấu cha! Chẳng phải còn có một kỹ thuật viên hiểu vũ khí sinh học à?”

“Tối hôm qua các con đã thẩm vấn hắn ta cả một đêm, thế nào, hỏi được cái gì rồi?”

“Ừm…” Đinh Lam nhìn thoáng qua Hứa Cầm, hiển nhiên là không biết trả lời như thế nào.

“Người kia nói” Lần này, Hứa Cầm cũng không đối nghịch với Miêu Khôn, mà chỉ lạnh như băng nói: “Hắn ta gặp ma, ma đánh ngất hắn ta! Sau đó, hắn ta lập tức mất trí nhớ, cái gì cũng không biết!”

“Bà… Bà cho rằng đây là câu trả lời gì vậy?” Hiển nhiên là Miêu Khôn không hài lòng: “Cái gì gọi là gặp ma chứ? Từ đâu ra ma quỷ xuất hiện vậy, đúng là quá tùy tiện nhỉ?”

“Cho dù là gặp ma, nhưng cũng có thể hỏi ra hắn ta làm cái gì chứ?”

“Miêu lão quỷ” Hứa Cầm không khách sáo nói: “Ông biết người bị nhốt ở đâu thì tự mình đi thẩm vấn đi! Tôi không phải nhân viên truyền lời của ông…”

“Ai… Ai hỏi bà” Miêu Khôn chỉ vào Đinh Lam nói: “Tôi đang hỏi con gái nuôi của tôi mà! Có chuyện gì của bà ở đây chứ…”

“Cha nuôi, đừng hỏi con!” Đinh Lam khoát tay: “Con cũng không biết, tối hôm qua không phải do con thẩm vấn…”

Chậc chậc…

Nhìn xem cha vợ và mẹ vợ như lửa nước khó dung hòa, Triệu Ngọc ra hiệu đẩy mình ra một nơi yên tĩnh.

Đêm qua, tiểu thư Miêu còn có nhiệm vụ, cho nên cũng không làm ra hành động bất thường nào với Triệu Ngọc ở trong phòng bệnh.

Chỉ có điều, bọn họ tâm sự với nhau một chút về chuyện liên quan tới Miêu Khôn vào Hứa Cầm.

Trước đó, Miêu Anh rất ít khi nói đến chuyện của cha mẹ, cho nên Triệu Ngọc cũng chưa từng cẩn thận hỏi qua.

Hôm qua, Miêu Anh cuối cùng cũng kể về ân oán liên quan tới Miêu Khôn và Hứa Cầm cho Triệu Ngọc nghe, hóa ra, mặc dù cả hai vị này đều là đặc công, nhưng chuyện cũ của bọn họ cũng không phức tạp.

Lúc còn trẻ, hai người đều là đặc công tài năng xuất chúng, kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc, cho nên trong một lần làm nhiệm vụ đã nảy sinh tình cảm, phát triển vài chuyện.

Lại về sau, Hứa Cầm mang bầu Miêu Anh, hai người phụng tử thành hôn trước sự chứng kiến của đồng nghiệp.

Thế nhưng, do đặc thù công việc, khiến cho bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, rất khó giữ gìn được trạng thái bình thường vốn có của một gia đình, vì vậy nhu cầu cấp bách chính là một trong hai người rời khỏi, lui về nhà.

Mà hai vị này đều là người hiếu thắng, ai cũng không chịu từ bỏ sự nghiệp của mình, cho nên sau đó lập tức đi về hai ngả, dứt khoát chia tay trong hòa bình.

Cũng chính bởi vì không có thời gian chăm sóc Miêu Anh, cho nên Miêu Anh đã lớn lên trong nhà họ hàng ở Tần Sơn.

Miêu Khôn cùng Hứa Cầm ai có thời gian thì sẽ trở về chăm con gái, lúc này mới có đoạn thời gian trưởng thành kỳ lạ của Miêu Anh, cha mẹ đều còn, nhưng không có cảm giác gia đình.

Trước đây Miêu Anh cũng đã từng nhắc với Triệu Ngọc, ký ức tốt đẹp nhất trong lòng cô, chính là khi còn bé ở trên một bờ cát không biết tên, cha mẹ đã lôi kéo tay cô, chơi đùa vui vẻ dưới ánh chiều tà khi mặt trời lặn…

Mà bản thân cô vẫn luôn có một nguyện vọng, đó chính là có thể cùng người một nhà ăn một bữa cơm đoàn viên!

Bởi vậy, Triệu Ngọc nhớ lời Miêu Anh, lần này, vất vả lắm mới có cơ hội mẹ vợ cùng cha vợ tụ họp lại cùng nhau, thế nên cho dù hắn có phải dùng hết tất cả vốn liếng thì cũng muốn hoàn thành tâm nguyện của Miêu Anh.

Cho nên cái manh mối quan trọng, tin tình báo trọng yếu mà hắn nói đã nắm được, tất cả đều là thuận miệng nói mò, vì sao à, chính là để kiềm chế hai người kia lại, để bọn họ có thể tham gia buổi tụ hội một cách đàng hoàng.

Còn về sau khi tham gia bữa tiệc đoàn tụ, mình nói tình hình thực tế cho bọn họ xong thì bọn họ sẽ phát điên như thế nào, hắn cũng mặc kệ.

“Triệu Ngọc à” Miêu Anh đẩy xe lăn, sau khi đẩy Triệu Ngọc tới một khu vực yên ắng, cô lo lắng nói: “Vì sao mỗi một lần đều là như vậy chứ?”

“Không thể nào?” Triệu Ngọc nhếch miệng: “Có phải là em lại muốn nói anh đi đến đâu thì nơi đó đều sẽ lập tức xảy ra chuyện không? Chuyện này, em nói vậy… Là đang trách anh? Em trách anh sao?”

“Anh làm sao biết được cao ốc Phú Hào sẽ nguy hiểm như vậy chứ!”

“Em muốn nói là anh quá may mắn!” Miêu Anh sợ hãi nói: “Nếu như người gặp phải khó khăn này là em, chỉ e em đã… Chậc chậc…”

“Cái gì gọi là quá may mắn chứ?” Triệu Ngọc thừa cơ nắm lấy bàn tay mềm mại của tiểu thư Miêu: “Em cứ không tin thực lực của anh như vậy à?”

“Đúng đúng đúng, tin tưởng anh…” Miêu Anh vui vẻ bóp lấy khuôn mặt của Triệu Ngọc một chút, rồi nói: “Tin tưởng anh đã được chưa?”

“Đúng rồi, cha em vừa nói với em, hôm nay ông ấy đã đặt một phòng ăn mái vòm đặc biệt ở Sofitel, chỉ là phí đặt phòng đã là một trăm nghìn rồi! Hôm nay ông ấy mất máu hơi nhiều đấy!”

“Ừm, vậy là đúng rồi!” Triệu Ngọc nói: “Chờ một chút nữa anh sẽ nhắc ông ấy, buổi tối hôm nay nếu như không có món ngon thì anh sẽ không làm!”

“Triệu Ngọc, đừng quá đáng, anh tuyệt đối đừng gây nên bất cứ hiểu lầm gì đó!” Miêu Anh khẽ cắn môi nói: “Bắt đầu từ tối hôm qua, anh vẫn luôn nhằm vào cha em, có phải anh cảm thấy, tuổi thơ cô độc của em là do ông ấy là người cầm đầu không?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Triệu Ngọc gật đầu, sở dĩ hắn điên cuồng cà khịa Miêu Khôn đúng là có nguyên nhân này.

“Không, anh sai rồi!” Tiểu thư Miêu nghiêm mặt nói: “Ở nhà bọn em không tồn tại ai vứt bỏ vợ, ai rời khỏi nhà mà đi”

“Thực ra… Em có thể hiểu được hai người họ, em biết, họ đều rất yêu thương đứa con gái là em!”

“Nhưng hai người họ đã hình thành thói quen sinh hoạt vô cùng quy tắc, cho dù để một người trong số họ rời khỏi thì cũng không nhất định sẽ chăm sóc tốt cái gia đình này…”

“Cho nên ở trong lòng em, họ đều là những người cha tốt, người mẹ tốt…”

“Em đúng là một cô gái hiền lành tốt bụng!” Triệu Ngọc thừa cơ ôm lấy eo thon của tiểu thư Miêu, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, hắn thản nhiên nói với cô: “Có thể cưới được em thì Triệu Ngọc anh còn cầu mong gì hơn chứ…”