← Quay lại trang sách

Chương 2293 Thành ý của anh

“Lợi hại, lợi hại lắm!” Vừa vào cửa, Amerola đang uống nước từ ấm tử sa đã lập tức đứng dậy, nhắm ấm trà vào Triệu Ngọc và nói: “Tôi cho là anh không dám tới gặp tôi nữa đấy!”“Đừng kích động, đừng hiểu lầm!” Triệu Ngọc nhanh chóng ra hiệu bảo những người khác ra ngoài, còn mình thì đi đóng cửa phòng.

Bởi vì Triệu Ngọc phải chống nạng nên đi lại tương đối tốn sức.

Chờ đến khi đóng cửa xong, hắn mới quay người nói với Amerola: “Khi cô leo xuống tường ngoài cao ốc thì đã bị bác gái ở quảng trường báo cáo rồi!”

“Đinh Lam bắt cô lại chỉ đơn thuần là ngoài ý muốn!”

“Được rồi” Amerola đặt ấm trà lên bàn: “Nếu đã đơn thuần là ngoài ý muốn thì tại sao còn chưa thả tôi ra?”

“Ừm, vết… vết thương của cô còn chưa lành mà!” Triệu Ngọc vội vàng nói: “Cô yên tâm, Triệu Ngọc này luôn có nghĩa khí, tuyệt đối sẽ không làm chuyện hạ lưu!”

Bởi vì tiếng Trung của Amerola rất kém, nên hai người vẫn luôn sử dụng tiếng Anh.

Bởi vậy, Amerola hỏi: “Hạ lưu nghĩa là sao?”

“Ừm, cô nhìn xem…” Triệu Ngọc chỉ vào căn phòng, nói: “Nếu như chúng tôi làm khó cô thì đã không sắp xếp cho cô một phòng giống như khách sạn thế này đâu!”

“Còn nữa, cô nhìn trên tay cô xem, đâu đeo còng tay?”

“Triệu Ngọc” Amerola lại đặt tay lên ấm trà: “Nơi này là Cục Cảnh sát! Cho dù phòng có tốt thì cũng làm được gì chứ? Tự do như anh đã nói đâu?”

“Việc này cũng không thể trách tôi được!” Triệu Ngọc tỏ vẻ vô tội, nói: “Tôi căn bản đâu nói muốn bắt cô chứ?”

“Anh…” Amerola che lấy vết thương: “Anh không giữ chữ tín, uổng công tôi trăm phương ngàn kế cứu anh ra! Hừ!”

“Ha ha, tính tình của cô có hơi tiểu thư đấy!” Triệu Ngọc vò đầu, trên mặt cũng có một chút ngại ngùng, nhanh chóng khuyên giải: “Được rồi, tiểu thư Amerola của tôi, cô nhìn này, không phải tôi đã tới rồi sao?”

“Đây…” Nói xong, Triệu Ngọc cất nạng đi, rồi đặt điện thoại di động của mình xuống trước mặt Amerola: “Hiện giờ tôi đến để cứu vớt cô đây!”

“Anh…” Amerola nhìn điện thoại Triệu Ngọc, không hiểu rõ cho lắm: “Anh… có ý gì?”

“Nhanh, gọi điện thoại cho sếp của cô đi!”

Triệu Ngọc nói: “Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với ông ta!”

“Anh…” Amerola trợn mắt nhìn: “Thấy bắt lấy tôi không có lời, nên còn muốn kéo tù trưởng vào theo à? Triệu Ngọc, tôi thật sự đã nhìn lầm anh rồi!”

“Ôi trời” Triệu Ngọc đặt điện thoại vào trong tay Amerola, khuyên nhủ: “Cô quên rồi sao? Không phải tôi đã nói tôi muốn hợp tác với tù trưởng à?”

“Chỉ cần đàm phán hợp tác thành công thì hiện giờ chúng tôi có thể thả cô ra ngay lập tức!”

“Anh…” Amerola không tin: “Anh đang lừa tôi!”

“Ôi trời, cô gọi điện thoại thử một chút thôi không được sao?” Triệu Ngọc nói: “Chúng tôi còn không truy tìm được số điện thoại của tù trưởng, sao cô phải sợ chúng tôi có thể bắt được ông ta chứ?”

“Cô quên tôi đã nói tất cả những chuyện về kho báu của Tịch Vĩ cho cô rồi sao? Cô yên tâm, tôi mang theo thành ý tới, tràn ngập thành ý đó, cô không nhìn ra được à?”

“Ừm…” Amerola cẩn thận suy nghĩ một chút, bỗng nhiên dùng tiếng Ả Rập nói: “Được rồi, nếu như anh đã muốn tôi gọi điện thoại cho tù trưởng thì phải thể hiện thành ý của anh, anh phải hôn tôi một cái mới được!”

“Chú ý nhé, ý của tôi là miệng, không phải vào má!”

“What!?” Triệu Ngọc sau khi nghe hiểu thì lập tức không thể tưởng tượng được, không hiểu rõ tâm tư của cô gái này, cũng đáp lại bằng tiếng Ả Rập: “Cô… cô cô cô… cô không nói đùa đấy chứ?”

“Đáng ghét” Amerola bỗng nhiên lại nói bằng tiếng Trung: “Anh hôn những cô gái khác thì có thể, nhưng lại không hôn tôi được sao? Hôn tôi mới có lỗi, không hôn thì chỉ thiệt anh thôi…”

“Này này này…” Triệu Ngọc sợ đến váng cả đầu, nhanh chóng đưa tay che miệng Amerola: “Cô… cô nói cái gì vậy hả chị hai? Tôi đã hôn ai chứ?”

“Còn nữa, cái gì mà tình cảm? Hẳn là thành ý mới đúng?”

Giờ phút này, Miêu Anh, cha vợ, mẹ vợ đều đang ở bên ngoài nghe lén, có thể nghĩ tới sau khi nghe Amerola nói chuyện thì sẽ phản ứng như thế nào!

Mồ hôi lạnh túa ra trên mặt Triệu Ngọc.

“Tôi mặc kệ là tình cảm hay thành ý” Amerola lại nói: “Tôi chỉ muốn hôn, hôn một cái thì tôi sẽ giúp anh gọi điện thoại cho tù trưởng!”

“Cô… cô bị bệnh đấy à?” Triệu Ngọc phát điên: “Mặc dù tôi là một người đàn ông vô cùng ưu tú, nhưng mà cô cũng đâu thể quyến rũ tôi một cách trắng trợn như vậy được?”

“Đừng nói những thứ khác với tôi, tôi không hiểu đâu…” Amerola bĩu cái môi nhỏ nhắn, ra vẻ chờ đợi được hôn.

“Cô… Ôi trời…” Triệu Ngọc liếc nhìn cửa phòng phía sau lưng, mồ hôi từ sau lưng cũng bắt đầu túa ra.

Thế nhưng hắn suy nghĩ trong lòng, bản thân hắn được gọi là cuồng thám, chẳng lẽ… còn sợ một người phụ nữ nước ngoài như vậy sao?

Được rồi, không phải chỉ hôn một cái sao?

Không phải chỉ là ngay trước mặt bạn gái, mẹ vợ cùng cha vợ sao?

Có sao đâu?

Triệu Ngọc nắm chặt nắm đấm, dần dần tới gần bờ môi Amerola, hắn biết, trong phòng quan sát ở bên ngoài hiện giờ khẳng định đã náo loạn rồi.

Thế nhưng Triệu Ngọc tin tưởng Miêu Anh, cũng tin tưởng mình, dù sao mình cũng chưa từng làm việc trái với lương tâm, hôn một cái thì có sao?

Thế là Triệu Ngọc dần dần hướng về phía trước, càng ngày càng gần.

Chỉ là có điều, bởi vì đầu gối Triệu Ngọc bị thương, nên khi tới gần có chút tốn sức.

Kết quả, khi hắn cong miệng lên, Amerola bỗng nhiên phì cười!

“Ha ha ha ha…” Amerola che miệng cười nói: “Nhìn vẻ lúng túng của anh kìa, như thể có người mang anh ra tra tấn hành hình vậy! Ha ha ha…”

Amerola ôm bụng, cười đến mức nhức cả vết thương.

“Ừm…” Triệu Ngọc nhướng lông mày: “Cô…”

“Ai bảo anh không giữ chữ tín” Amerola nghịch ngợm thè lưỡi: “Dù sao thì tôi cũng phải để anh thể hiện một lần chứ? Để những người phía ngoài kia nhìn xem, cuồng thám anh cũng có lúc phải lúng túng!”

“…” Trán Triệu Ngọc vạch đầy vết đen, hắn hoàn toàn không nghĩ ra, vào lúc này, vào loại tình huống này mà Amerola vẫn còn lòng dạ trêu đùa hắn à?

“Không phải cô bị đâm một dao vào bụng sao?” Triệu Ngọc tò mò hỏi một câu: “Tại sao lại có cảm giác giống như bị đâm vào đầu thế?”

“Hừ, cái tên xấu xa nhà anh, tôi không trả thù anh một vố thì trong lòng sẽ không thoải mái!” Amerola nghiến răng nghiến lợi.

“Thật sự không nhìn ra đấy” Triệu Ngọc lại bất ngờ: “Cô là một gián điệp hai mang mà còn nghịch ngợm như vậy à? Thật sự là phục cô rồi đấy!”

Triệu Ngọc ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng tay lại toát mồ hôi lạnh…

Sau khi cười đủ, Amerola mới cầm điện thoại của Triệu Ngọc ra, nhấn một chuỗi số thật dài lên đó.

Hai tiếng tút tút vang lên, điện thoại rất nhanh đã được kết nối.

Thế nhưng sau khi kết nối, bên phía đối diện lại không có âm thanh nào.

Amerola lại không chút hoang mang, nói một chuỗi mật mã vào điện thoại, lúc này điện thoại mới bật lần hai.

Cuối cùng, sau vài âm thanh lạ, trong điện thoại bất ngờ truyền đến giọng nói của tù trưởng Yusuf, ông ta dùng tiếng Ả Rập nói: “Amerola, thế nào rồi?”

“Tù trưởng, tôi nói với ông một chuyện… Ấy?”

Amerola vừa định nói vài câu với tù trưởng thì Triệu Ngọc lại cướp lấy điện thoại, cao giọng nói: “Tù trưởng à! Tôi là Triệu Ngọc đây, có nghe thấy rõ không, Amerola của ông đã bị tôi bắt được rồi!!”

“Nếu ông muốn giữ mạng sống của cô ta thì hãy thành thật phối hợp với tôi đi, ha ha ha ha…”