Chương 2300 Tụ họp gia đình (2)
“Ài, nhìn đứa bé này đáng yêu như vậy…” Đinh Lam đứng ở bên cạnh Triệu Ngọc, nói: “Em lại nghĩ đến bản thân mình trước đây!”“Nếu không có cha nuôi và mẹ nuôi chăm sóc, không biết tuổi thơ của em sẽ buồn đau đến mức nào!”
“Cha, cha đã đến rồi!” Miêu Anh tiến lên, kéo lấy cánh tay của Miêu Khôn.
“Con nói gì thế, đương nhiên cha phải đến đây rồi!” Miêu Khôn nói: “Cha bao bữa ăn này mà cha không đến thì mấy đứa tự tính tiền hả? Hơn nữa, trước giờ cha chưa từng khiến con gái của cha thất vọng mà! Ha ha ha…”
Trừ Lý Kết ra, mọi người đều lau mồ hôi.
“Tình hình giao thông của Ma Đô khó khăn quá, cha chỉ rẽ vào mua khẩu súng đồ chơi cho cháu nuôi thôi, không ngờ kẹt xe hơn nửa giờ…” Miêu Khôn cởi áo khoác, nghiêm túc quan sát bốn phía một lượt, sau đó chỉ vào bàn ăn, nói: “Nếu mọi người đã đến đông đủ thì chúng ta mau chóng vào vị trí đi!”
“Hôm nay cha đã chọn những món ăn kinh điển nhất của nơi này đó, các con phải nhấm nháp cho kỹ vào…”
“Mở to mắt mà vẫn như mù…” Miêu Anh nheo mắt lại, nhắc nhở: “Cha, cái gì mà đã đủ người rồi chứ, cha cố ý đúng không?”
“Khụ!” Miêu Khôn gấp gáp giải thích: “Ôi… Ừm… Mẹ con biết tối hôm qua Triệu Ngọc chỉ nói hươu nói vượn thôi, nên chắc là sẽ không đến đâu!”
“Cha vừa mới nhận được tin tức, cấp trên đã hạ tử lệnh cho bọn họ, trong vòng hai mươi bốn giờ phải điều tra rõ ràng cả vụ việc lần này, chắc bà ta không có thời gian tới đâu!”
“Hai mươi bốn giờ hả?” Miêu Anh bất đắc dĩ: “Sao mà gấp gáp vậy?”
Miêu Khôn nhìn Triệu Ngọc một cái, phẫn nộ nói: “Con gái của Lý Phú Hào gây áp lực cho chúng ta thông qua Đại sứ quán, không biết là đứa cháu… Ừm… tên tội phạm nào chọc giận cô ta!”
“…” Miêu Anh bụm mặt, len lén nhìn Triệu Ngọc một cái qua kẽ ngón tay.
Chỉ thấy Triệu Ngọc vẫn tỏ ra thản nhiên, xoay người nghịch súng đồ chơi với Lý Kết…
“Đi rồi” Miêu Khôn nhìn xem đồng hồ, thúc giục: “Nhà hàng này khác với những chỗ khác, bọn họ vô cùng tuân thủ thời gian, thậm chí tính toán đến từng giây đấy!”
“Ôi, dựa theo những gì mình đã đặt trước thì bây giờ họ bắt đầu mang thức ăn lên rồi! Nào, người một nhà chúng ta hiếm khi tụ tập với nhau, ngồi xuống đi!”
“Ừm…” Tuy Miêu Anh đi đến bàn ăn, nhưng trong mắt vẫn khó có thể che giấu thất vọng.
Lúc này, Đinh Lam và Triệu Ngọc ôm Lý Kết, bắt đầu tìm chỗ ngồi.
“Hửm?” Miêu Khôn đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, chỉ vào một bên bàn ăn nói: “Không đúng nhỉ? Cha cố ý sắp xếp cho nhạc công diễn tấu, sao lại không thấy ai hết?”
“Bởi vì tôi đã hủy bỏ tiết mục đó rồi!” Đột nhiên, chỗ cửa có một giọng nữ trong trẻo vang lên rất mạnh mẽ.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Hứa Cầm mặc áo gió màu trắng xuất hiện ở cửa.
“Mẹ…” Miêu Anh hưng phấn bước ra nghênh đón: “Mẹ đã tới rồi!”
Hứa Cầm gấp gáp giữ chặt lấy tay Miêu Anh, cất bước đi tới trước mặt mọi người, nhưng mà lúc bà nhìn thấy súng đồ chơi trong tay Lý Kết thì lập tức cứng đờ tại chỗ.
Bởi vì trong tay Hứa Cầm cũng cầm một hộp súng đồ chơi to đến mức khoa trương, hoàn toàn giống với loại Miêu Khôn mua!
⚝ ✽ ⚝
Trong phút chốc, nhà hàng chìm vào yên tĩnh, lại có một làn gió nhẹ nhàng len lỏi qua mép tóc của mọi người…
Mọi người thường nói đụng hàng quần áo, hôm nay không ngờ đưa quà cũng đụng hàng.
Nếu như người khác đưa quà trùng nhau thì không sao, nhưng hai món quà tương tự nhau lại đến từ đôi vợ chồng đã ly hôn này, chuyện này khiến người ta khá xấu hổ.
“Ừm… Ừm…” Hứa Cầm đặt món đồ chơi ở trên bàn, nói với Miêu Khôn: “Lão quỷ, ông không đánh giá cấp bậc phòng bị sao?”
“Chúng tôi đâu rảnh rỗi xác nhận mấy nhân viên diễn tấu này, ông còn bày đặt tổ chức diễn tấu gì nữa? Định thể hiện ông là người biết thưởng thức phải không?”
“Chuyện này…” Miêu Anh vò đầu: “Có phải mẹ quá cẩn thận rồi hay không?”
“Còn cậu nữa, Triệu Ngọc” Hứa Cầm lại nã pháo sang Triệu Ngọc: “Lúc này là lúc nào rồi, sao có thể dẫn trẻ con tới đây chứ? Thế này chẳng phải đã làm gia tăng hệ số phòng bị của chúng ta rồi sao?”
“Ừm… Mẹ…” Triệu Ngọc ôm quyền: “Mẹ thật không hổ là người chuyên làm công việc chống khủng bố! Mẹ vợ đại nhân, mẹ yên tâm đi, con đón thằng nhóc này đến thì con sẽ bảo vệ nó an toàn!”
“Thế nào?” Hứa Cầm trừng mắt: “Nghe cậu nói thì hình như cậu còn muốn để cho đứa trẻ này ở lại Ma Đô hả? Chuyện này sao có thể?”
“Chờ vụ án này kết thúc, con còn định dắt thằng bé đi vòng quanh Ma Đô mấy vòng” Triệu Ngọc nói: “Dẫn thằng bé đi cho biết thành phố với người ta!”
“Vụ án kết thúc rồi hả?” Hứa Cầm lắc đầu: “Cậu nói thoải mái quá nhỉ!”
“Mau lên…” Lúc này, Đinh Lam kéo Lý Kết tới trước, chỉ vào Hứa Cầm mà nói: “Gọi bà nội mau đi cháu!”
“Hả?” Lý Kết sửng sốt: “Dì này trẻ như vậy, gọi bà nội có thích hợp không?”
Lý Kết vừa nói, trong nhà hàng nhất thời vang lên một tràng tiếng cười, ngay cả người nghiêm túc như Hứa Cầm cũng phải nở nụ cười.
“Đứa bé này…” Hứa Cầm cười thở dài: “Tiếng Trung… nói lưu loát quá nhỉ! Qua đây… Qua đây…” Bà nhanh chóng lấy quà ra cho Lý Kết, dặn dò: “Gọi bà nội không sao cả, bà là bà nội trẻ, qua đây, đây là quà mà bà nội trẻ tặng cho cháu…”
“Wow! Hay quá đi, bội thu rồi!” Lý Kết vui vẻ ôm lấy hộp đồ chơi, nói với Hứa Cầm: “Cảm ơn bà nội trẻ!”
“Đứa bé này, cái miệng ngọt ngào quá đi!” Hứa Cầm nhìn qua nhìn lại, nhỏ giọng than thở: “Sao lại không giống cha ruột của nó chút nào vậy?”
“Hôm nay đúng là ngày tốt!” Đinh Lam đúng lúc nói: “Người một nhà chúng ta đã đến đủ hết rồi, đúng là tốt quá đi!”
“Đúng đấy!” Người vui vẻ nhất ngoại trừ Miêu Anh ra không thể là ai khác, cô một tay nắm cha mình, một tay nắm mẹ mình, vui mừng đi đến bàn ăn, để cho hai người ngồi bên cạnh cô.
Nhìn vẻ mặt Miêu Anh hạnh phúc, đừng nói Triệu Ngọc mà ngay cả Miêu Khôn và Hứa Cầm cũng hết sức vui mừng.
Cũng chính vì thế nên Hứa Cầm vốn đang định chọn lựa soi mói, nhưng cũng ngậm miệng lại.
Nhân viên phục vụ nhà hàng tiến lên xin chỉ thị rất nhanh, Miêu Khôn nhanh chóng gật đầu, để cho người phục vụ mang thức ăn lên.
Nơi này là nhà hàng xa hoa, đương nhiên đồ ăn cũng không giống bình thường, đều là cao lương mỹ vị do đầu bếp vài sao đích thân nấu nướng, đồ ăn phong phú, rực rỡ muôn màu, cách điệu cao nhã…
“Đúng rồi, đầu óc của con đúng là… Suýt nữa thì quên mất…”
Trước khi dọn cơm, Triệu Ngọc nhanh chóng vỗ tay ra tiếng với người phục vụ đằng xa, người phục vụ ôm hai bó hoa tươi lần lượt đi tới trước mặt Miêu Khôn và Hứa Cầm.
“Mẹ vợ, cha vợ…” Triệu Ngọc nói: “Đây là chút quà mọn con tặng cho cha mẹ, không tính là quà quý, mong rằng cha mẹ vui lòng nhận cho!”
“Cha vợ thì đã quá thân quen rồi, không câu nệ lễ tiết! Nhưng mà…” Triệu Ngọc đưa hoa tươi cho Hứa Cầm: “Lần đầu gặp mặt mẹ vợ, hy vọng mẹ thích!”
Hứa Cầm nhìn thoáng qua hai bó hoa tươi, phát hiện thấy có hoa hồng và bách hợp.
“Cậu có ý gì thế?” Hứa Cầm không nhận hoa tươi, mà là nhìn Triệu Ngọc và nói: “Vừa có hoa hồng lại vừa có bách hợp, sao tôi cứ thấy thế nào ấy, cậu muốn tôi và lão quỷ này hợp lại hả?”
“Đừng nói đùa, ha ha ha…” Triệu Ngọc vội vã giải thích: “Hoa hồng đại biểu vui mừng, bách hợp đại biểu hòa hợp, con đây là hy vọng người một nhà chúng ta vui vẻ hòa thuận mà!”
“Ha ha ha… Đúng… Đúng…” Miêu Khôn xấu hổ phụ họa, bản thân mình tự giác ôm bó hoa tươi kia vào trong lòng.
“À… Vậy… Con rể có lòng rồi!” Hứa Cầm cũng nhận hoa tươi, nói: “Thật ra thì Triệu Ngọc, lần này cậu đã phá được nguy cơ của cao ốc Phú Hào, đó chính là món quà tốt nhất dành cho tôi!”
“Bằng không, một khi chúng ta giao Tịch Mộng Na ra thì bị động rồi…”
“Đúng, đúng… đúng là như vậy, đúng là như vậy…” Miêu Khôn tiếp tục phụ họa.
“Chỉ như một bữa ăn sáng thôi mà!” Triệu Ngọc gặp sườn núi là leo lên ngay: “Chỉ là phát huy bình thường mà thôi!”
“Thật ra…” Bỗng nhiên, Hứa Cầm thở dài, buồn bã nói: “Lần trước, mẹ không tham gia lễ đính hôn của hai đứa không phải nguyên nhân cá nhân của mẹ đâu!”
“Mà là Miêu lão quỷ này không cho mẹ biết… Cho nên ấy à, phần quà này, hôm nay tôi nhất định phải bổ sung mới được…”
Nói xong, Hứa Cầm đưa bàn tay vào túi xách, lấy hai thứ ra…