Chương 2301 Tụ họp gia đình (3)
“Đây là món quà mà mẹ đã chuẩn bị cho hai đứa từ rất lâu trước kia” Hứa Cầm lấy một cái hộp quà tinh xảo ra, còn tức giận lườm Miêu Khôn một cái: “Đều do lão quỷ chết tiệt kia, không nói cho mẹ biết!”“Bây giờ, cuối cùng cũng có cơ hội tặng nó cho hai đứa rồi!”
“Nói linh tinh…” Miêu Khôn giải thích: “Tôi muốn thông báo cho bà thì cũng phải tìm thấy bà mới được chứ! Ai biết bà lại đi hoàn thành nhiệm vụ gì?”
Hứa Cầm không để ý đến Miêu Khôn giải thích mà mở luôn hộp quà ra. Trong hộp quà chứa hai chiếc đồng hồ đeo tay, kiểu đồng hồ đó vừa nhìn đã biết giá cả không rẻ.
“Mẹ ấy à, không biết nhiều về mấy thứ này, chỉ là cảm thấy rất xinh đẹp, cho nên mới mua!” Hứa Cầm lấy đồng hồ, nói: “Hai đứa nhìn xem, có thích hợp hay không?”
Bây giờ Triệu Ngọc tương đối mẫn cảm với đồng hồ, vừa nhìn thấy nó thì có hơi ngây ra một lúc, còn tưởng rằng mẹ vợ cố ý mua cho chính mình một chiếc Sint Norway 1918 nữa chứ!
Nhưng mà nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện không phải, trên nhãn hiệu viết mấy chữ Fiyta, hóa ra là sản phẩm Fiyta có tiếng trong nước.
Hai chiếc đồng hồ này là đồng hồ tình nhân, trên đó đính rất nhiều hạt lấp la lấp lánh, thoạt nhiên nhìn qua thật sự rất giống chiếc đồng hồ Sint Norway kia.
Tuy Triệu Ngọc không hiểu biết nhiều về đồng hồ, nhưng có thể nhận ra, giá trị của hai chiếc đồng hồ này hết sức xa xỉ.
“Cảm ơn mẹ!” Miêu Anh vui vẻ mang đồng hồ lên tay.
“Mẹ vợ tặng quà thế này thật là hào phóng” Triệu Ngọc ôm quyền: “Cảm ơn mẹ!”
Nói xong, Triệu Ngọc cũng mang đồng hồ lên tay.
“Còn nữa…” Tiếp theo, Hứa Cầm lại lấy một cái hộp tinh xảo màu đỏ từ trong túi ra giống như làm ảo thuật vậy, đưa cái hộp này cho Đinh Lam: “Nếu đã có quà thì dù thế nào cũng không thể thiếu con gái nuôi của mẹ được!”
Đinh Lam hưng phấn nhận cái hộp, sau khi mở ra hai mắt không khỏi sáng lên: “Oa, mẹ nuôi, mẹ rộng lượng quá đi thôi! Sao con dám nhận chứ?”
“Con và Miêu Miêu đều là con gái cưng của mẹ, có gì mà dám với không dám chứ” Hứa Cầm nói: “Hơn nữa, con cũng thường hay làm mẹ nở mày nở mày trong phòng Đặc Cần! Chút quà mọn này đã là gì?”
“Cảm ơn mẹ!” Đinh Lam cảm động ôm lấy Hứa Cầm, trên mặt tràn đầy ấm áp và vui sướng.
Triệu Ngọc quay đầu lại nhìn, hóa ra thứ mà Hứa Cầm tặng cho Đinh Lam là một viên ngọc đỏ óng ánh trong suốt! Bà thật sự rất hào phóng trong vụ tặng quà lần này.
“Em gái à” Miêu Anh cười nói: “Tuy em cứ gọi chị là chị, nhưng mà em vào nghề sớm hơn chị, sau này, người làm chị này còn cần em bao bọc đấy! Về sau, chị nhất định sẽ lấy em làm gương học tập!”
“Chị đừng nói như vậy mà! Chúng ta là chị em, chăm sóc lẫn nhau là chuyện tất nhiên!” Đinh Lam cười nói: “Có điều… Có một mình anh rể bao bọc chị là có thể so với thiên quân vạn mã rồi! Ha ha ha…”
“Em Lam này, anh phải nói em mấy câu mới được…” Triệu Ngọc khiêm tốn nói: “Sao em lại nói thật luôn vậy? Trước mặt cha vợ và mẹ vợ, xấu hổ chết đi được!”
“Đờ mờ…” Cho dù Miêu Khôn đã quen với sự chẳng biết xấu hổ của Triệu Ngọc, giờ phút này vẫn bị sặc một cái, liên tục ho khan…
Đinh Lam giơ ngón tay cái lên với Triệu Ngọc, khen: “Anh rể, giỏi lắm!”
Hứa Cầm cũng không nghĩ tới Triệu Ngọc có thể không biết xấu hổ đến mức này, ngẩn người ra chừng sáu giây, mới nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Đương nhiên, tôi cũng không thể quên người bạn nhỏ đáng yêu này được!”
Nói xong, bà lại lấy một cái hộp quà màu đỏ tinh xảo từ trong túi áo ra.
Triệu Ngọc nhìn mà u mê, còn tưởng rằng túi tiền của mẹ vợ là túi vạn năng của Doraemon.
“May mà bà có chuẩn bị trước, bằng không, quà tặng mà đụng hàng với người ta thì xấu hổ biết bao nhiêu! Đây…” Nói xong, Hứa Cầm mở hộp quà ra, lấy một cái khóa vàng nho nhỏ đưa cho Lý Kết.
“Đây là một cái khóa vàng, là vật may mắn, để trẻ con giữ làm kỷ niệm!” Hứa Cầm đặt khóa vào trong tay Lý Kết, đồng thời khẽ vuốt trán Lý Kết một cái, trong mắt lộ vẻ buồn bã.
“Cảm ơn dì, à… À… Không, là cám ơn bà nội trẻ!” Lý Kết khoái trá nhận quà, tuy không vui như lúc nhận đồ chơi súng ống, nhưng vẫn vô cùng biết chuyện, ngoan ngoãn đưa khóa vàng cho Miêu Anh.
Sau đó, Miêu Anh giúp cậu bé đeo lên cổ.
“Haizzz!” Hứa Cầm nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: “Lúc tuổi trẻ, mẹ cũng từng hợp tác với cha ruột của cậu bé này, người kia nhìn có vẻ rất khó tiếp xúc, nhưng trên thực tế lại là một người bạn đáng tin cậy!”
“Ông ta không hề giống những đặc công đặt ích lợi lên trên hết kia, làm việc rất có nguyên tắc, không bao giờ bán đứng bạn mình vì nhiệm vụ!”
“Cho nên…” Hứa Cầm nói rất thấm thía: “Các con làm rất đúng khi nhận nuôi đứa bé này! Nếu có cần gì, cứ nói cho mẹ biết là được…”
“Mẹ yên tâm đi!” Miêu Anh vỗ bả vai của Lý Kết, nói: “Chúng ta nhất định phải chăm sóc cậu bé cho tốt! Người một nhà thật sự có đôi khi không nhất định phải có quan hệ huyết thống!”
“Mặc kệ lúc nào đi nữa, chúng ta vĩnh viễn là người một nhà!”
“Được rồi!” Triệu Ngọc không ngừng khen: “Lời này nói nghe rất hợp lý! Bây giờ phải có tiếng chạm cốc mới được…”
Nói xong, Triệu Ngọc bưng chén rượu lên đang muốn đề nghị cụng ly, nhưng Hứa Cầm lại bỗng nhiên ngăn cản Triệu Ngọc.
“Từ từ!” Chỉ thấy Hứa Cầm không chút hoang mang thò tay vào trong túi, nói: “Tôi còn có chuyện chưa nói xong mà! Nếu tất cả mọi người đều có quà thì cũng không thể thiếu phần của ông già này được!”
Ồ wow…
Mọi người kinh ngạc, Miêu Khôn lại càng kinh ngạc tới mức lảo đảo.
“Cái… Cái gì?” Miêu Khôn mở to mắt, chỉ vào mình nói: “Còn… Còn có tôi nữa à?”
“Đương nhiên rồi!” Hứa Cầm móc ra một xấp hóa đơn, đặt vào tay Miêu Khôn: “Đây là hóa đơn mua mấy thứ này, ông thanh toán cho tôi đi!”
Ôi trời…
Cả căn phòng lập tức ngã nhào…
Nhưng mà Miêu Khôn hình như đã hình thành thói quen với việc này từ lâu, nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp nhét mấy hóa đơn vào túi tiền của mình.
“Món quà này…” Triệu Ngọc thở dài: “Cũng đặc biệt lắm đó”
“Đâu có cách nào khác” Hứa Cầm nói: “Tôi chỉ là một vị quan chỉ huy của tổ chống khủng bố, tiền lương có hạn! Đã có ông chồng cũ có tiền, vì sao lại không cần chứ?”
“Không sao đâu, không sao đâu…” Miêu Khôn ảm đạm cười: “Tiền bạc đâu tiêu cho người ngoài, tôi vui là được! Có xài nhiều hơn nữa cũng không sao, ha ha ha…”
“Cha vợ ngầu quá” Triệu Ngọc khen: “Đã như vậy thì con nhất định phải kính cha một ly! Ha ha ha…”
“Triệu Ngọc à…” Lúc này, Hứa Cầm nghiêm túc nói: “Tôi biết mấy chuyện cậu nói biết manh mối có liên quan với vụ án đều là nói bừa!”
“Cậu làm như vậy, đơn giản chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của Miêu Miêu, cũng là vì cái nhà này! Tuy tôi đã ly hôn với lão quỷ rồi, nhưng vì có hai cô con gái ở đây nên chúng tôi vẫn là người một nhà!”
“Thật ra…” Bà chuyển sang Miêu Anh, cảm khái nói: “Sao mẹ lại không muốn người một nhà ngồi cùng nhau vui vẻ ăn bữa cơm chứ?”
“Đây không chỉ là tâm nguyện của Miêu Miêu, cũng là tâm nguyện của mẹ! Lời nói của Triệu Ngọc đã đánh động mẹ, cũng khiến mẹ cảm động!” Hứa Cầm lôi kéo Miêu Anh thủ nói: “Một nhà chúng ta, gặp nhiều khó khăn quá!”
“Bây giờ, chúng ta vừa là người nhà, lại vừa là đồng nghiệp, đúng là hiếm thấy!”
“Cho nên hôm nay, bất kể bận rộn tới mức nào, bất kể nhiệm vụ khẩn cấp tới mức nào, mẹ nhất định phải tới!”
“Mẹ cũng hy vọng mọi chuyện có thể giống như lời của Miêu Miêu vậy, chúng ta vĩnh viễn là người một nhà!”
“Wow, nói hay quá đi! Cảm động quá đi!” Triệu Ngọc vỗ tay trước, sau đó bưng ly rượu lên, đứng lên nói: “Đến đây đi, vì người một nhà – cạn một ly!”