← Quay lại trang sách

Chương 2307 Nút thắt

Đúng mười hai giờ trưa, Triệu Ngọc một tay chống nạng, một tay xách một hộp cơm, đi tới một phòng bệnh của bệnh viện Ma ĐôBởi vì là phòng bệnh Lý Lệ Nhã cư trú cho nên đây là căn phòng tốt nhất trong bệnh viện, hơn nữa còn phối hợp với bác sĩ và y tá chuyên nghiệp.

Giờ phút này, trong phòng bệnh rộng lớn có không ít người, trừ người thân bạn bè của Lý Lệ Nhã ra, còn có luật sư và nhân viên của Đại sứ quán, có vẻ rất là náo nhiệt.

Tất cả mọi người đều nghe nói trước kia Lý Lệ Nhã đã xảy ra tranh chấp với Triệu Ngọc, cho nên giờ phút này khi nhìn thấy Triệu Ngọc đi vào, vị luật sư đi giày Tây kia là người đầu tiên đứng dậy, ngăn cản đường đi của Triệu Ngọc!

“Cút đi!” Triệu Ngọc cố ý dùng bả vai đụng ông ta, khiến ông ta lập tức lảo đảo.

“Hửm?” Triệu Ngọc vô lễ như vậy khiến mọi người chỉ trích, một người phụ nữ trông như quản gia, nói với Triệu Ngọc: “Anh muốn làm gì? Nơi này không chào đón anh!”

“Đúng vậy!” Luật sư kia cũng nhanh chóng đứng lên, vừa định nói về vấn đề quyền lợi với Triệu Ngọc thì Triệu Ngọc lại cố ý dùng nạng móc ông ta một cái, khiến ông ta ngay lập tức ngã ngửa xuống đất.

“Triệu Ngọc!” Cuối cùng Lý Lệ Nhã cũng nóng nảy: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Ha ha…” Triệu Ngọc cười điên cuồng một tiếng, khiến những người có mặt trong phòng bị chấn động, sau đó, hắn đặt hộp cơm trong tay lên bàn: “Cô Lý, tôi đặc biệt đưa mì nước Laksa đến đây cho cô đấy, cô hãy nếm thử đi!”

“Hừ! Tôi không có khẩu vị!” Lý Lệ Nhã bĩu môi: “Nếu như anh vẫn muốn thẩm vấn tôi thì mời anh quay về đi!”

“Đừng nóng, đừng nóng!” Triệu Ngọc mở hộp cơm ra: “Món này không phải người ngoài làm đâu, là quản lý của quán bar Rừng Xanh kia, người từng làm đầu bếp nổi tiếng ở Melaka tự tay làm đấy…”

“Ai ôi… Lần trước gặp phải bọn tội phạm, ông ta sợ chết đi được, nói cái gì cũng không chịu làm việc nữa, tôi đã phải mất rất nhiều công sức mới thuyết phục ông ta làm một bát như thế này đấy!”

“Cô Lý, tôi biết cô thích món này nhất, nếm thử đi, xem hương vị có còn chính tông như trước không?”

Chợt nghe thấy Triệu Ngọc nhắc tới tay quản lý quán bar này, Lý Lệ Nhã không khỏi ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía Triệu Ngọc cũng thay đổi hết sức rõ ràng.

“Anh…” Mặt Lý Lệ Nhã tối sầm lại, hỏi một câu: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Cô nói xem… Chuyện này cũng trùng hợp lắm đấy!” Triệu Ngọc cười nói: “Đầu bếp nổi tiếng của Melaka… Những tên tội phạm đó cũng nói tiếng địa phương Melaka rất lưu loát, cho nên tôi mới nghi ngờ… viên quản lý quán bar này có khả năng là đồng bọn của những tên tội phạm kia!”

“Hả?” Lý Lệ Nhã lập tức biến sắc, kinh ngạc nói: “Ông ta… Ông ta cũng bị kẻ địch mua chuộc sao?”

“Không chỉ là mua chuộc thôi đâu” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Có khả năng ông ta là người mà kẻ địch cài vào! Cô cứ yên tâm, bây giờ tôi đã khống chế tên khốn này lại rồi, nhưng mà về tài liệu của người này thì tôi mong cô Lý có thể cung cấp cho chúng tôi!”

“Ừm…”

Lý Lệ Nhã do dự một lát, mới xua tay ra hiệu cho mọi người, mọi người đành phải rời khỏi phòng bệnh.

Vào lúc mọi người chưa đi hết, Lý Lệ Nhã đã mở miệng làm sáng tỏ trước: “Cảnh sát Triệu, tôi hoàn toàn không quen biết viên quản lý quán bar này, ông ta là do cha tôi sắp xếp…”

“Tôi biết, tôi biết” Triệu Ngọc cười nói: “Tôi chỉ muốn hỏi xem người này đã tới cao ốc Phú Hào bao lâu? Trước kia ông ta từng làm những công việc như thế nào?”

Sau khi Triệu Ngọc hỏi mấy câu này xong, người trong phòng bệnh đã ra ngoài hết, có người đóng cửa phòng lại.

Trong nháy mắt, sắc mặt của cả Triệu Ngọc và Lý Lệ Nhã đều thay đổi!

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong không khí nhất thời tràn ngập áp lực.

“Sao hả?” Lý Lệ Nhã phụng phịu nói: “Anh vẫn không chịu buông tha cho một người chết sao?”

“Không!” Triệu Ngọc nói rõ ràng: “Lần này, tôi tới vì người sống cơ mà!”

“Người sống?” Lý Lệ Nhã đã nhận ra điều gì, hỏi: “Anh đang nói về… tôi sao?”

“Trước mặt người thông minh, tôi không thể nói lung tung được!” Triệu Ngọc nói: “Cô cũng biết tôi là thần thám mà, cô thật sự cho rằng những việc mà cô làm có thể tránh khỏi cặp mắt của tôi sao?”

“Anh…” Lý Lệ Nhã nhíu chặt mày: “Anh nói thế tức là… anh coi tôi là người bị tình nghi hả?”

“Ha ha ha…” Triệu Ngọc cười lạnh ba tiếng, sắc mặt bỗng nhiên trở nên hung ác: “Cô lầm rồi, không phải tôi coi cô là người bị tình nghi, cô là fan của tôi mà, chắc cô cũng biết thủ đoạn của tôi nhỉ?”

“Nếu tôi đã lựa chọn ngả bài với cô thì chứng tỏ tôi không chỉ là hoài nghi cô mà đã dán cô với cái nhãn – tội phạm rồi!”

“Ha… Ha ha…” Lý Lệ Nhã bỗng nhiên bật cười: “Thật thú vị, thần thám Triệu à, hôm nay anh đúng là đã khiến tôi mở mang tầm mắt rồi!”

“Không ngờ anh lại… hoài nghi tôi… Cha của tôi bị những tên tội phạm đó giết chết, chẳng lẽ… anh lại cho rằng tôi là đồng bọn của những tên tội phạm đó?”

“Giả vờ, lại còn giả vờ nữa nhỉ…” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Tôi không thể không thừa nhận khả năng diễn xuất của cô đúng là rất có tiêu chuẩn, chỉ tiếc cô không có hứng thú đi làm ngôi sao điện ảnh, bằng không, cô đã sớm có thể lấy cúp ảnh đế tới mức mềm cả tay luôn rồi ấy chứ!”

“À… Không đúng! Phải là ảnh hậu chứ, đúng, ảnh hậu…”

“Được… Được… Được…” Lý Lệ Nhã lắc đầu thở dài, sau đó ngồi ngay ngắn trên giường bệnh, mở to hai mắt nói với Triệu Ngọc: “Vậy thì để tôi thưởng thức phong thái của thần thám Triệu xem nào!”

“Quá khen!” Triệu Ngọc nhẹ nhàng ôm quyền, nói: “Nếu cô Lý đã chủ động yêu cầu, vậy tôi đây sẽ không khách sáo nữa! Tôi bắt đầu nói từ điểm thứ nhất nhé!”

Nói xong, Triệu Ngọc lấy điện thoại di động ra, bật video clip và hình ảnh được chuẩn bị sẵn từ trước, đặt tại trước mặt Lý Lệ Nhã.

“Chắc cô không thể tưởng tượng nổi nhỉ, thứ bán đứng cô lại là một nút thắt nho nhỏ như thế này!” Triệu Ngọc nói: “Cô xem thử đi, nút thắt mà cô từng thắt cho người bệnh lúc ở trong phim, giống như đúc nút thắt được thủ lĩnh đám tội phạm dùng để băng bó vết thương!”

Lý Lệ Nhã lườm điện thoại di động một cái, tuy vẻ mặt có thay đổi rất nhỏ, nhưng cô ta vẫn tỏ ra trấn định tự nhiên, nói: “Sao vậy? Thần thám đại nhân? Anh có ý gì, chẳng lẽ… anh nói nút thắt trên cổ tên tội phạm này là tôi thắt cho hắn ta sao?”

“Chẳng lẽ không phải à?” Triệu Ngọc nói: “Tôi đã điều tra rồi, loại nút thắt này tên là nút Bái Lai, là một loại nút thắt được người Malaysia dùng khi gieo trồng cây cao su!”

“Loại nút thắt này, bây giờ gần như đã thất truyền rồi… Cô Lý…” Triệu Ngọc nói: “Nhà họ Lý các cô năm đó dựa vào vườn cao su lập nghiệp, loại nút thắt này, chắc là do ông nội của cô dạy cho cô nhỉ?”

“Wow, thần kỳ quá đi, ngay cả chuyện này mà anh cũng điều tra được à? Không sai…” Lý Lệ Nhã thừa nhận: “Đúng là tôi biết thắt loại nút thắt này, cũng đúng là ông nội tôi dạy cho tôi!”

“Tôi thích thắt loại nút thắt này là vì nó trông rất đẹp mắt, có vẻ giống nơ con bướm…”

“Nhưng mà…” Cô ta hỏi ngược lại: “Anh đâu thể chỉ vì một cái nút thắt nho nhỏ mà nói tôi cấu kết với đám tội phạm đó được? Tuy rất ít người biết thắt loại nút này, nhưng mà cũng không có nghĩa là không có ai khác nữa đúng không?”

“Nếu những tên tội phạm đó có thù hận với nhà tôi, nói không chừng bọn họ là đồng hương của tôi thì sao? Như vậy việc bọn họ biết thắt loại nút thắt này cũng chẳng có gì lạ đúng không?”

“Ừm… Đúng… Đúng như vậy” Triệu Ngọc nói: “Chuyện này cũng không phải không có khả năng, cho nên… Cô Lý, cô xác định vết thương trên cổ thủ lĩnh đám tội phạm không phải do cô băng bó cho hắn ta, đúng chứ?”

“…” Nghe thấy câu nói này, Lý Lệ Nhã bỗng nhiên do dự một chút, hình như cô ta nhận ra đây rất có khả năng là một cái bẫy được Triệu Ngọc bày ra.

Nhưng mà trước kia cô ta đã cung cấp lời khai rồi, cho nên cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy, không phải tôi đã nói sao? Tôi bị ngất xỉu vì khí độc của những tên tội phạm đó, đến lúc tôi tỉnh lại thì đã được cứu rồi!”

“Được, được…” Triệu Ngọc hài lòng gật gật đầu, sau đó lẩm nhẩm với điện thoại di động, nói: “Nếu như vậy thì tôi đây phải đưa chứng cớ cho cô xem rồi!”

“Tôi muốn xem cô còn định… nói dối như thế nào nữa đây?”