Chương 2308 Chứng cứ
“Trong điều tra hình sự, có một định luật trao đổi vật chất tên là Loka” Triệu Ngọc vừa bấm vào màn hình điện thoại di động, vừa nghiêm túc nói: “Chỉ cần tội phạm từng tiếp xúc với hiện trường thì nhất định sẽ xảy ra trao đổi vật chất!”“Là Loker…” Lý Lệ Nhã sửa chữa, sau đó châm chọc: “Sao tôi có cảm giác anh đang cố ý nói sai vậy?”
“Tên không phải trọng điểm” Triệu Ngọc nheo mắt lại: “Cô nhìn cho kỹ đi! Chúng tôi phát hiện vân tay của cô trên miếng băng gạc quấn trên cổ thủ lĩnh đám tội phạm!”
“Cô còn gì để nói? Sự thật đã rất rõ ràng, vết thương của tên tội phạm, là cô băng bó cho hắn ta!”
“Hả? Tôi còn tưởng rằng anh có phát hiện quan trọng gì chứ!” Ai ngờ, Lý Lệ Nhã lại thờ ơ nói: “Nếu tôi không đoán sai thì tên tội phạm đó sử dụng băng gạc trong hộp cấp cứu của phòng Tổng thống đúng không?”
“Phòng Tổng thống là chỗ tôi và cha tôi sống, tôi từng sử dụng những thứ trong đó rất nhiều lần, trên băng gạc có tế bào da của tôi thì có gì lạ?”
“Cô sử dụng hộp cấp cứu?” Triệu Ngọc nói: “Thứ đó chỉ dùng lúc khẩn cấp thôi, cô động vào nó để làm gì?”
“Anh quản được tôi chắc?” Lý Lệ Nhã nói: “Thứ đó ở trong phòng tôi, trên đó có tế bào da của tôi là chuyện rất bình thường!”
“Ừm… Được rồi…” Triệu Ngọc nói: “Tôi biết cô sẽ nói như vậy từ lâu rồi! Lần này tôi chỉ có thể tung tuyệt chiêu thôi!”
“Sao tôi nghe như…” Lý Lệ Nhã chế nhạo: “Anh sắp tung một chiêu ngốc nghếch vậy?”
“Cô cũng hài hước thật, đại ngốc là Thành Khuê An! Khụ! Phi phi phi…” Triệu Ngọc nói một lần nữa: “Chẳng lẽ cô không biết là bản tính của cô đã bại lộ rồi sao?”
“Dựa theo giả định tính cách trước đó của cô, bây giờ cô phải căng thẳng, sợ hãi, rơi lệ, run rẩy mới đúng…”
“Con người vốn phức tạp!” Mặt Lý Lệ Nhã không đổi sắc nói: “Bây giờ tôi chỉ có một tâm trạng mà thôi, đó là phẫn nộ!”
“Cha tôi bị những tên tội phạm đó giết chết, các người chẳng những hoài nghi cha tôi mà còn nói xấu tôi là đồng bọn của bọn tội phạm, anh cứ chờ đấy, cảnh sát Triệu” Lý Lệ Nhã cong môi, hung hăng nói: “Các người sẽ phải hối hận!”
“Đừng có gấp” Triệu Ngọc cười nhạt: “Tôi nói rồi, từ trước đến nay tôi không thấy con thỏ thì sẽ không thả chim ưng, cô cứ xem đi, đây chính là chứng cứ của chúng tôi!”
Nói xong, Triệu Ngọc mở một đoạn video lên, chỉ thấy trong đó xuất hiện một người có khuôn mặt bị che Mosaic.
Người này mặc quần áo của nhân viên sửa chữa, giọng nói cũng bị biến đổi đôi chút.
“Đúng, khi đó điện lực đã khôi phục lại rồi” Người này nói về phía màn hình: “Tôi cũng không biết cụ thể là chỗ nào bị hỏng nữa!”
“Nhưng lúc đi ngang qua hành lang, tôi thấy tình hình trong hành lang có vẻ khác thường, trên mặt đất có máu, một người đàn ông tựa vào vách tường, ôm lấy cổ…”
“… Tôi cách đó rất xa, nhưng mà mắt của tôi rất tinh, cho nên tôi có thể nhìn thấy người đàn ông đó đã bị thương… À… Đúng rồi, trên mặt của hắn ta còn đội một cái mặt nạ phòng độc nữa…”
“… Lúc ấy tôi không biết có chuyện gì xảy ra, còn muốn đi lên xem thử, nhưng vào lúc đó, tôi nhìn thấy một người phụ nữ đi ra từ trong phòng của khách sạn…
“Người phụ nữ đó mặc quần áo màu trắng, tóc dài, giày cao gót màu hồng nhạt… Ừm… Trên người hình như cũng dính máu… Trong tay… Ừm…”
Tích…
Triệu Ngọc rất là ranh ma, video clip đang tới thời khắc mấu chốt thì hắn đột nhiên nhấn nút tạm dừng.
“Cô Lý, cô nghe rõ chưa?” Triệu Ngọc nói: “Quần áo màu trắng, tóc dài, giày cao gót màu hồng nhạt, chẳng lẽ không phải cô sao?
“Nếu cô nói cô té xỉu ở trong phòng, như vậy… người phụ nữ này là ai?”
“…” Nhìn thấy video clip trong tay Triệu Ngọc, sắc mặt Lý Lệ Nhã hơi thay đổi, cô ta không nóng lòng nói chuyện mà nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới nói: “Cảnh sát Triệu, đây là nhân chứng của các người sao?”
“Người này là nhân viên điện lực của cao ốc các cô” Triệu Ngọc nói: “Lúc ấy, bởi vì tầng cao nhất mất điện nên anh ta đi lên xem xét công tắc nguồn điện, cho nên tình cờ thấy cảnh tượng như vậy!”
“Mất điện?” Lý Lệ Nhã vò đầu, làm ra vẻ rất khó chịu: “Lúc ấy mất điện hả? Sao tôi không nhớ gì hết vậy?”
“Giả vờ, cô lại bắt đầu giả vờ rồi!” Triệu Ngọc nói: “Hóa ra cô còn là đại sư đổi mặt nữa hả! Có thú vị không?”
“Nếu… nếu anh không tin tôi, anh còn có người làm chứng” Lý Lệ Nhã nói: “Vậy thì tôi sẽ chờ đối chất với nhân chứng của các người vậy! Tôi không rõ, vì sao anh ta cứ muốn vu oan cho tôi như thế?”
“Cảnh sát Triệu, người này… chắc không phải là người của các anh đấy chứ?”
“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Lý Lệ Nhã ơi Lý Lệ Nhã, cô tự cho là mình cao minh tới mức nào thế? Nhưng tôi đã gặp nhiều tội phạm giống như cô rồi!”
Nói xong, Triệu Ngọc lẩm nhẩm với điện thoại di động, không ngờ còn mở ra một video clip mới, đồng thời nói với Lý Lệ Nhã với vẻ đầy thâm ý.
“Có một câu nói là trăm kín kẽ cũng có một sơ sót, tội phạm càng muốn đạt tới hoàn mỹ thì càng dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Huống chi…” Triệu Ngọc nói: “Trong kế hoạch ban đầu của các cô, có lẽ tôi vốn dĩ không thể sống sót rời khỏi cao ốc Phú Hào, cho nên các cô đã để lại một sơ hở trí mạng!”
Nói xong, Triệu Ngọc ấn nút tiếp tục phát, sau khi Lý Lệ Nhã nhìn thấy đoạn video clip mới nhất này, gương mặt vốn trấn định bỗng dưng biến sắc…
Ống kính của màn hình nằm trên mặt đất, vừa lúc hướng về phía cửa phòng tổng thống.
Đầu tiên, màn hình tối mù mịt, nhưng sau đó bỗng nhiên có ánh sáng, có vẻ như có người bật công tắc đèn điện, hoặc là đột nhiên có điện, màn hình rõ ràng hơn một chút.
Ngay sau đó, một bóng người lảo đảo xuất hiện trong màn hình, đó là một người phụ nữ mặc quần áo màu trắng, tuy không quay được khuôn mặt chính diện, nhưng chỉ cần liếc qua cách ăn mặc một cái là có thể nhận ra người này chính là – Lý Lệ Nhã!
Tích…
Triệu Ngọc lại nhấn nút tạm dừng vào thời điểm mấu chốt một lần nữa, hơn nữa còn thu điện thoại di động lại.
“Cô Lý, cô còn lời gì muốn nói không?” Triệu Ngọc hung dữ cười nói: “Tôi giới thiệu cho cô nhé!”
Nói xong, hắn lấy một cái tai nghe bluetooth màu trắng ra.
“Chắc cô biết thứ này nhỉ?” Triệu Ngọc nói: “Sau khi tên tội phạm khống chế tôi đã lục soát người tôi, lấy đi điện thoại di động và cái tai nghe bluetooth này!”
“Nhưng mà thứ này không phải là tai nghe bluetooth bình thường mà còn là một cái camera siêu nhỏ, có thể quay lại tất cả những khoảng thời gian mà tôi từng trải qua!”
“Nếu cô không tin thì cô có thể xem thử…”
Nói xong, Triệu Ngọc mở video clip do tai nghe bluetooth quay lại, trong đó bao gồm cả cảnh hắn gặp mặt Lý Phú Hào trong đại sảnh bữa tiệc, sau đó gặp Lý Lệ Nhã và Lý Thiến, rồi hộ tống Lý Lệ Nhã đi lên quán bar Rừng Xanh, rồi cả những hình ảnh lúc bị phục kích nữa, tất cả mọi thứ được quay lại hết sức rõ ràng…
“Sau khi tín hiệu bị ngắt, chức năng quay video của nó vẫn không ngừng lại…” Triệu Ngọc tiếp tục giới thiệu: “Sau cuộc chiến đấu ở phòng Tổng thống, di động của tôi và thứ này rơi xuống đất!”
“Nhưng mà camera vẫn quay lại cảnh tượng quan trọng như cô vừa thấy, đoạn hình ảnh vừa rồi đủ để chứng minh cô đã từng đi ra khỏi phòng Tổng thống trước khi nhân viên cứu viện phát hiện, chuyện này không nhất trí với lời khai của cô lúc trước!”
“Cô là đồng bọn của tên tội phạm đồ tím, cô còn giúp hắn ta băng bó vết thương nữa! Vì sao cô phải làm như vậy?”
“…” Lý Lệ Nhã tối sầm mặt lại, hai má co rúm, một lúc lâu sau vẫn không nói gì. Nhưng mà sau khi im lặng hơn mười giây, cô ta lại cắn răng nói: “Triệu Ngọc, những điều này… là anh đang lừa tôi chứ gì?”
“Cái gì? Tôi lừa cô?” Triệu Ngọc quát: “Cô cho là chúng ta đấu địa chủ sao? Tôi ‘nổ bài’ với cô à?”
“Hừ! Anh tưởng rằng tôi không biết sao?” Lý Lệ Nhã chỉ vào di động của Triệu Ngọc nói: “Nếu… Những chứng cứ này là thật thì… tại sao anh còn mang mì nước Laksa tới hỏi tôi?”
“Chỉ sợ các anh đã sớm dẫn tôi về Cục Cảnh sát thẩm vấn rồi mới đúng? Nhưng nếu anh không làm như vậy thì rõ ràng là anh đang lừa tôi!”
“Ha ha ha ha…” Triệu Ngọc cười hô hố, lắc đầu nói: “Lý Lệ Nhã, cô chung quy vẫn còn quá trẻ tuổi! Cô trừu tượng hóa quy trình điều tra của cảnh sát chúng tôi quá mức rồi thì phải?”
“Chẳng lẽ cô chưa từng nghe qua câu ‘tiên lễ hậu binh’ à?”
* Tiên lễ hậu binh: khi phát động chiến tranh cũng phải coi trọng lễ nghĩa.
Nói xong, Triệu Ngọc vỗ tay một tiếng, lập tức có hơn mười nhân viên cảnh sát từ ngoài phòng bệnh xông vào…