Chương 2309 Trao đổi bí mật
Không thể không nói, lúc hơn mười nhân viên cảnh sát võ trang đầy đủ vọt vào phòng bệnh, quả thật Lý Lệ Nhã đã hoảng sợ“Cô Lý Lệ Nhã” Triệu Ngọc lấy ra văn kiện đã chuẩn bị sẵn từ trước: “Đây là lệnh bắt khẩn cấp, là loại được phê chuẩn trong thời gian ngắn nhất đó, không biết cô đã nhìn thấy lần nào chưa?”
“Anh… Anh…” Lý Lệ Nhã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
“Cô đã bị bắt” Triệu Ngọc nói: “Bây giờ cô phải theo chúng tôi về Cục Cảnh sát Ma Đô!”
“Anh… Anh…” Lý Lệ Nhã run giọng nói: “Anh dám bắt tôi… Tôi cảnh cáo anh…”
“Cô đừng cảnh cáo tôi!” Triệu Ngọc nghiêm mặt nói: “Nhân chứng vật chứng đầy đủ, bây giờ chúng tôi có đầy đủ lý do hoài nghi cô có liên quan tới vụ việc cao ốc Phú Hào bị tấn công lần này, đi!”
“Cục Cảnh sát chúng tôi có đầy đủ mọi thứ, cô không cần phải mang thêm gì nữa…”
Nói xong, Triệu Ngọc lấy còng tay ra, không chút khách sáo đeo vào tay Lý Lệ Nhã.
Sau khi trên tay bị đeo còng tay lạnh lẽo lên, Lý Lệ Nhã run rẩy theo bản năng, hình như hoàn toàn không hề chuẩn bị tâm lý đối với mọi thứ đang diễn ra trước mắt, nhất thời ngồi phịch ở trên giường bệnh.
Triệu Ngọc lại khoát tay áo, lập tức có nữ cảnh sát bước ra khỏi hàng, kéo Lý Lệ Nhã từ trên giường bệnh xuống.
“Không… Không không không…” Lý Lệ Nhã cầu xin: “Các người… Nhất định là các người lầm rồi! Cha tôi bị đám tội phạm đó giết chết, sao tôi có thể liên quan tới những tên tội phạm đó chứ? Buông, buông tôi ra…”
Nhưng mà các nhân viên cảnh sát hoàn toàn không quan tâm tới lời cầu xin của cô ta, nửa dìu nửa đỡ cô ta ra khỏi phòng bệnh, thậm chí không kịp mang giày…
“Này… Này này này…”
Lúc Lý Lệ Nhã bị các nhân viên cảnh sát mang ra khỏi phòng bệnh, người thân và bạn bè của Lý Lệ Nhã đều vô cùng sợ hãi, bọn họ đều không ngờ Lý Lệ Nhã lại đột nhiên bị cảnh sát mang đi.
“Các người… Các người điên cả rồi sao?” Luật sư của Lý Lệ Nhã nhảy ra kêu lên: “Các người có biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không?”
Vốn dĩ ông luật sư này định bước ra ngăn cản cảnh sát, nhưng lúc nhìn thấy các nhân viên cảnh sát khí thế rào rạt và cái trợn mắt của Triệu Ngọc thì không dám tiến lên ngăn cản.
“Tiểu thư, tiểu thư…” Lúc này, chỉ có nữ quản gia kia liều lĩnh vọt tới, kéo tay Lý Lệ Nhã.
“Bà, a lỗ tạp lý đôi…” Kết quả, lúc Lý Lệ Nhã nhìn thấy nữ quản gia thì nhanh chóng kéo tay của bà ta lại, nói một tràng tiếng địa phương không ai nghe hiểu.
Bởi vì cô ta nói quá nhanh, trước đó Triệu Ngọc lại không chuẩn bị nên không kịp sử dụng máy phiên dịch, nhưng Triệu Ngọc nhìn thấy dáng vẻ dồn dập của Lý Lệ Nhã lại có thể đoán được Lý Lệ Nhã đang hô: “Bà hãy cứu tôi, cứu tôi với…”
“Xin hãy buông tay ra…” Lúc này, một nữ cảnh sát áp giải Lý Lệ Nhã tiến lên ngăn cản, muốn kéo tay của hai người họ, đẩy nữ quản gia ra.
Ban đầu, Triệu Ngọc không nghĩ nhiều, Lý Lệ Nhã bỗng nhiên bị bắt, sinh lòng sợ hãi, xin nữ quản gia giúp đỡ là hành vi bình thường.
Chắc chắn nữ quản gia này có quan hệ vô cùng thân thiết với Lý Lệ Nhã, cho nên Lý Lệ Nhã coi bà ta như người thân, xin bà ta giúp đỡ.
Nhưng mà sau một, hai giây, Triệu Ngọc đột nhiên phát hiện có gì đó không hợp lý!
Chỉ thấy Lý Lệ Nhã không ngừng gõ ngón tay lên cổ tay của nữ quản gia, rõ ràng có tiết tấu và quy luật cố định.
Mà nữ quản gia tuy vẻ mặt có vẻ nhưng đang lo lắng, nhưng tay của bà ta cũng không nhàn, cũng đang gõ lên cánh tay Lý Lệ Nhã rất có tiết tấu!
⚝ ✽ ⚝
Triệu Ngọc bỗng nhiên kinh hãi, hai người này… hai người này rõ ràng đang trao đổi tin tức mà!
Nữ quản gia này…
Trong khoảnh khắc sấm vang chớp giật, Triệu Ngọc không kịp nghĩ nhiều, gấp gáp chỉ vào nữ quản gia và hét lớn một tiếng: “Này! Không được nhúc nhích!”
Triệu Ngọc vừa quát như vậy, hiện trường lập tức rối loạn.
Các nhân viên cảnh sát không biết Triệu Ngọc có ý gì, nhưng Triệu Ngọc hét lên như vậy khiến nữ quản gia và Lý Lệ Nhã đồng thời sợ tới mức run cầm cập.
Thôi xong!
Sau khi hô lên như vậy, Triệu Ngọc nhận ra mình đã quá lỗ mãng!
Bởi vì bây giờ hắn ở cuối cùng đội ngũ, cách Lý Lệ Nhã và nữ quản gia một khoảng không ngắn, nếu không hô thành tiếng thì nói không chừng có thể lén xông lên bắt nữ quản gia kia.
Nhưng mà đột ngột gầm lên như thế, cứ như là nhắc nhở đối phương vậy!
Quả nhiên, nữ quản gia kia nhìn thấy ánh mắt của Triệu Ngọc đang nhìn mình thì hai tay hơi hơi run lên, trong tay áo có hai con dao găm bay ra!
Vụt!
Tay trái bà ta vung dao, đâm chính xác vào nách một nữ cảnh sát đang kềm kẹp Lý Lệ Nhã!
Á!
Nữ cảnh sát bị đâm trúng nên kêu to một tiếng, nhất thời nghiêng người ngã xuống, nữ quản gia lại hung hăng đá một cước, đá cô ấy ngã xuống đất…
Vụt!
Ngay sau đó, tay phải nữ quản gia lại vung một nhát, đâm vào một nữ cảnh sát khác!
Nữ cảnh sát này đúng là có bản lĩnh, nếu cô ấy buông tay ra lui về phía sau thì có thể tránh được một nhát này, nhưng nếu làm như vậy thì Lý Lệ Nhã sẽ bị nữ quản gia cứu đi mất!
Trong thời khắc nguy cấp, nữ cảnh sát này cắn chặt khớp hàm, vung cánh tay của mình lên đón lấy dao găm sắc bén…
Vụt!
Dao găm vừa lúc đâm sượt qua cánh tay nữ cảnh sát, nhưng nữ cảnh sát lại thuận thế nghiêng người, túm chặt Lý Lệ Nhã vào lòng.
Tất cả mọi chuyện diễn ra chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, thậm chí ngay cả một giây cũng không đến, đợi đến lúc dao găm đã đâm vào cánh tay của nữ cảnh sát thì các nhân viên cảnh sát đằng sau mới kịp định thần lại, có người rút súng, có người xông lên…
Nữ quản gia lúc này như đã biến thành người khác, hành động của bà ta hết sức sắc bén, khuôn mặt hung dữ, vừa nhìn đã biết đây là một sát thủ từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp!
Bà ta vốn định rút dao găm đã đâm vào cánh tay nữ cảnh sát, nhưng cô cảnh sát kia lại kiên cường nghiêng người sang một bên, khiến nữ quản gia không thể rút dao về.
Rơi vào đường cùng, nữ quản gia đành phải buông dao găm bên tay phải, đồng thời, bà ta cũng buông Lý Lệ Nhã ra, tay trái cầm dao găm, sải bước vọt vào trong đám đông!
Trong lúc này, đã có nhân viên cảnh sát dùng súng chĩa vào nữ quản gia, nhưng bởi vì có rất nhiều người đang đứng trên hành lang nên bọn họ không dám nổ súng, chỉ có thể ra sức đuổi theo bà ta…
“A Thanh! Tiểu Lý!” Ngay sau đó, có nhân viên cảnh sát ngồi xổm người xuống, xem xét vết thương của hai nữ cảnh sát.
Tình hình của nữ cảnh sát bị đâm vào nách hết sức nguy cấp, không thể nói ra lời, còn một nữ cảnh sát khác tuy bị trúng dao găm vào cánh tay, nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng.
“Mau lên…” Nữ cảnh sát trúng dao chịu đựng đau nhức, giao Lý Lệ Nhã cho đồng nghiệp…
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hành động của nữ quản gia vô cùng linh hoạt, gần như chỉ trong một cái nháy mắt, bà ta đã đi xuyên qua đám người, lao tới cửa thang máy.
Leng keng…
Trùng hợp nhất là không đợi nữ quản gia ấn nút thang máy, thang máy bỗng bật mở, có một người phụ nữ bên trong thang máy đang định bước ra ngoài.
Trùng hợp hơn nữa là người phụ nữ này không phải ai khác, đúng là mẹ vợ của Triệu Ngọc – Hứa Cầm!
Hứa Cầm mới từ Cục Cảnh sát chạy tới, bà không biết chỗ này mới vừa mới xảy ra chuyện gì, cho nên không hề phòng bị.
Sau khi cửa thang máy mở ra, bà đụng mặt nữ quản gia, bởi vì trước kia từng gặp mặt nên bà nhanh chóng nhận ra bà ta.
Hứa Cầm hơi sững sờ rồi mới nhận ra trong tay nữ quản gia cầm dao, hơn nữa trên đó còn dính máu…
“Hả?”
Hứa Cầm muốn lấy súng lục theo bản năng, nhưng nữ quản gia ra tay nhanh như gió, con dao của bà ta vẽ lên một đường cong, trúng vào cổ tay Hứa Cầm.
“Á!”
Hứa Cầm kinh ngạc hô to một tiếng, chỉ cảm thấy cổ tay chợt lạnh, máu đã trào ra, súng lục cũng rơi xuống đất.
Mà đúng lúc này, các nhân viên cảnh sát sau lưng đã đuổi đến nơi, nữ quản gia kia thấy thế, nhất thời nảy ra một ý, nhanh chóng ghìm chặt Hứa Cầm, kề con dao găm lóe sáng lên cổ Hứa Cầm…