← Quay lại trang sách

Chương 2310 Ai chết ai sống?

Cánh tay phải của Hứa Cầm chảy máu không ngừng, cổ cũng bị nữ quản gia hung hăng ghìm chặtNgay lúc súng lục rơi xuống đất, nữ quản gia nhận ra cơ hội, khom lưng muốn nhặt súng lục lên, nhưng phản ứng của Hứa Cầm cũng không chậm, nhanh chân đá một cú khiến khẩu súng lục văng ra ngoài!

Trong cơn tức giận, nữ quản gia lập tức kề dao găm lên cổ Hứa Cầm, mà cùng lúc đó, các nhân viên cảnh sát đã vọt tới cửa thang máy, hơn nữa cũng giơ súng lên.

Nhưng sau khi nhìn thấy nữ quản gia đã bắt cóc Hứa Cầm, không ai dám mạo muội nổ súng.

“Không được nhúc nhích! Không ai được nhúc nhích!” Nữ quản gia trốn sau lưng Hứa Cầm, dùng tiếng Trung gượng gạo nói một câu vô nghĩa tiêu chuẩn: “Ai dám tới gần thì tôi sẽ giết bà ta đấy!”

Trong lúc kích động, dao găm sắc bén đã cứa qua làn da của Hứa Cầm, khiến máu tươi chảy xuống…

Leng keng…

Cửa thang máy vang một tiếng, đang từ từ khép lại, nếu nó hoàn toàn đóng thì chắc chắn Hứa Cầm sẽ càng nguy hiểm hơn.

Nhưng ngay lúc cửa thang máy từ từ khép lại, chỉ còn rộng bằng một thân người, bên ngoài thang máy bỗng nhiên có tiếng súng chói tai vang lên!

Đoàng!

Đạn bay vụt qua cửa thang máy, bắn trúng ai đó trong thang máy!

Sau một luồng máu phun ra, nữ quản gia kia chỉ cảm thấy đùi phải của mình chợt đau đớn, cơ thể thoáng nghiêng, tay cầm dao găm cũng rời cổ Hứa Cầm hơn mười centimet…

Mà ngay trong khoảnh khắc như vậy, ngoài thang máy lại vang lên tiếng súng lần thứ hai!

Đoàng!

Lần này, đạn lại bay xuyên qua cửa thang máy sắp khép lại, bắn chính xác vào bàn tay đang cầm dao găm của nữ quản gia!

Phụt!

Bàn tay của nữ quản gia chẳng những bị đạn bắn xuyên qua mà hơn nữa bởi vì bàn tay đặt ngay trước bả vai nên viên đạn lập tức sượt qua bả vai của bà ta, lại một luồng máu nóng tuôn ra!

Á!

Vẻ mặt nữ quản gia tràn ngập kinh ngạc, chính xác hơn là sợ hãi mới đúng, thậm chí nó còn vượt qua cảm giác đau đớn của bà ta, mãi đến lúc ngã xuống đất, bà ta mới cảm nhận được sự đau đớn như thấm vào tim phổi!

Á!

Nữ quản gia nâng cánh tay lên nhìn, chỉ thấy bàn tay của mình be bét máu thịt, hình như đã mất một ngón.

Leng keng…

Sau tiếng chuông, cuối cùng cửa thang máy cũng khép kín.

“Á!”

Nữ quản gia đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng bà ta từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tuy bàn tay bị đạn bắn trúng nhưng con dao găm vẫn không rời khỏi tay.

Một giây sau, nữ quản gia cố nén đau đớn, đâm một nhát vào yết hầu của Hứa Cầm…

Tuy Hứa Cầm đã bị thương, cũng đã lớn tuổi, nhưng dù sao bà cũng xuất thân từ đặc công.

Rõ ràng phản ứng của bà nhanh hơn nữ quản gia rất nhiều, nữ quản gia mới vừa giơ tay lên, Hứa Cầm đã đè cổ tay của nữ quản gia lại, ngay sau đó, bà bẻ quặt cổ tay của đối phương, lợi dụng ưu thế sức mạnh của cơ thể mà dùng sức đè xuống, dao găm nhằm vào ngực của nữ quản gia mà đâm!

Có điều, Hứa Cầm biết tầm quan trọng của việc giữ lại nhân chứng sống nên lập tức điều chỉnh vị trí một chút, dao găm đâm thẳng vào vai của nữ quản gia!

Dao găm sắc bén nhanh chóng chui vào bả vai của nữ quản gia, sâu đến tận chuôi dao, Hứa Cầm thậm chí có thể cảm thấy đầu dao đập vào sàn thang máy.

“Á! Á!”

Nữ quản gia rú thảm vì đau đớn, nhưng dù vậy, tay trái của bà ta vẫn không nhàn rỗi, không ngừng vung vẩy trên mặt đất, định tìm cây súng lục bị Hứa Cầm đá văng ra lúc nãy.

Nhưng mà súng lục bị đá đi quá xa, bà ta không tìm được gì cả.

Đúng lúc này, cửa thang máy bị người ta mở ra từ bên ngoài, các nhân viên cảnh sát ùa vào, có người giữ chặt cánh tay, có người giữ chặt lấy đùi, có người mang còng tay vào, nhanh chóng khống chế nữ quản gia!

Có điều, Hứa Cầm đã làm việc lâu dài trên chiến tuyến chống khủng bố nên không sốt ruột xem xét vết thương của mình, bà nhanh tay giữ chặt lấy yết hầu của nữ quản gia, hô lớn một tiếng với nhân viên cảnh sát cấp dưới của mình: “Nhanh! Mang kìm miệng tới!”

Sau tiếng thét ra lệnh của Hứa Cầm, có một nhân viên cảnh sát nhanh chóng lấy một trang bị gì đó tương tự trứng chim ra, nhét thẳng vào miệng nữ quản gia.

Sau đó, bọn họ lay thứ đó, khiến cho nữ quản gia không có cách nào khép miệng lại được.

Bọn họ làm như vậy hiển nhiên là vì phòng ngừa nữ quản gia giấu thuốc độc trí mạng trong miệng, đề phòng bà ta uống thuốc độc tự sát…

“Hu… Hu…” Tuy nữ quản gia đã bị khống chế không thể nhúc nhích, nhưng bà ta vẫn sống chết vùng vẫy, hai mắt đỏ bừng như muốn nổ tung vậy!

Thấy thế, Hứa Cầm lập tức ra hiệu cho cấp dưới của mình, có nhân viên đặc công lấy một ống chích ra, tiêm cho người này một mũi.

Không tới mười giây, cuối cùng nữ quản gia cũng không chịu được nữa, chìm vào hôn mê…

“Mau lên!” Hứa Cầm phân phó nói: “Đừng đi Cục Cảnh sát, làm kiểm tra toàn thân ngay trong bệnh viện đi, xem trên người bà ta có trang bị hoặc là thuốc độc nào khác hay không…”

“Vâng!” Các cảnh sát điều tra ba chân bốn cẳng nâng nữ quản gia lên, đưa vào trong phòng bệnh…

“Còn nữa…” Hứa Cầm đi ra khỏi thang máy, lại ra lệnh cho một tổ khác: “Lập tức điều tra rõ ràng lai lịch của người này, à…”

Bởi vì quá mức kích động nên Hứa Cầm quăng cánh tay một cái, lúc này mới phát hiện vết dao trên cánh tay mình vẫn đang không ngừng đổ máu.

“Thưa sếp!” Một đặc công thân thiết nói: “Mau lên, nơi này là bệnh viện, tôi đưa ngài đi xử lý vết thương…”

“Ừm…” Lúc này Hứa Cầm mới nhớ tới chuyện vừa rồi, vội vàng hỏi: “Vừa rồi… Vừa rồi là ai nổ súng thế?”

“Dạ… Là thần thám Triệu Ngọc!” Có người trả lời: “Tôi thấy rõ ràng là Triệu Ngọc nổ súng!”

“Triệu Ngọc?” Hứa Cầm ôm cánh tay nói: “Cậu ta… đâu rồi?”

“Ừm…” Các đặc công tìm kiếm một lúc rồi nói: “Vừa rồi còn ở đây mà? Hả? Sao Lý Lệ Nhã cũng biến mất rồi?”

“Cái gì!?” Hứa Cầm kinh hãi, vội vàng hỏi: “Ai có thể nói cho tôi biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao quản gia của Lý Lệ Nhã lại tấn công… Còn nữa… Lý Lệ Nhã đâu?”

“Báo cáo sếp, báo cáo sếp…” Lúc này, một nhân viên cảnh sát phụ trách áp giải nhanh chóng đi tới gần đó báo cáo: “Lý Lệ Nhã bị cảnh sát Triệu mang đi rồi!”

“Mang đi rồi hả?” Bởi vì đổ máu quá nhiều nên sắc mặt Hứa Cầm có vẻ tái nhợt: “Mang đi đâu vậy?”

“Mang về phòng bệnh vừa rồi!” Nhân viên cảnh sát đó nói: “Chỉ có hai người bọn họ, vừa rồi… Anh ta còn bảo chúng tôi đợi ở bên ngoài, bất kỳ ai cũng không được vào!”

“Tôi đoán… Chắc anh ta tiến hành thẩm vấn rồi?”

“Cái gì?” Hứa Cầm mở to mắt nói: “Nói như vậy là vừa rồi Triệu Ngọc nổ hai phát súng vào trong thang máy, sau đó… không buồn quan tâm tôi và người phụ nữ kia ai chết ai sống, xoay người cứ thế mà đi thẩm vấn Lý Lệ Nhã hả?”

“Chuyện này… sao mà lạnh lùng thế hả?”

⚝ ✽ ⚝

Cùng thời khắc đó, trong phòng bệnh của Lý Lệ Nhã.

Lý Lệ Nhã co rúm trên giường bệnh, bởi vì Triệu Ngọc đã tháo còng tay cho cô ta nên cô ta đang ôm lấy bả vai, không ngừng run rẩy.

“Được rồi, lần này các cô đã hoàn toàn bại lộ rồi” Triệu Ngọc nhìn cô gái trẻ trung này, nói: “Bây giờ có lẽ cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi nhỉ?”

Nghe thấy Triệu Ngọc nói vậy, Lý Lệ Nhã lại do dự một hồi lâu, rồi mới lạnh run nói: “Tôi muốn xin che chở nhân thân, nếu tôi khai thì các người phải bảo vệ an toàn của tôi, còn nữa… Tôi muốn xin lệnh tạm tha, tôi không muốn ngồi tù, cũng không muốn bị đóng băng tài sản…”

“Tôi muốn sống cuộc sống như trước kia, chỉ cần các người có thể đảm bảo những chuyện này, tôi sẽ nói cho các người tất cả những chuyện mà tôi biết!”

“À…” Triệu Ngọc cười lạnh lùng: “Xem ra không khác phán đoán của tôi là mấy, cấp trên của cô là một con cá lớn nhỉ!”

“Được!” Triệu Ngọc ranh ma, không cần nghĩ ngợi đã đồng ý luôn: “Việc che chở an toàn cho cô thì không thành vấn đề, nhưng mà việc cô có ngồi tù hay không thì phải xem những lời cô nói hôm nay rồi!”