← Quay lại trang sách

Chương 2311 Tẩy bài (1)

Sự thật đương nhiên không tàn nhẫn như Hứa Cầm tưởng tượng, đương nhiên Triệu Ngọc không thể nào tùy tiện bắn hai phát, sau đó mặc kệ sự chết sống của mẹ vợ mình đã chạy đi thẩm vấn Lý Lệ NhãĐầu tiên, Triệu Ngọc sử dụng ống ngắm chuẩn vạn năng phiên bản nâng cấp, hắn có thể bảo đảm hai phát súng mà mình bắn không có chút sai sót nào, bắn trúng chính xác ngay bọn tội phạm chứ không trúng mẹ vợ.

Phát súng thứ nhất, đạn bắn trúng vào thang máy, xẹt qua quần của Hứa Cầm và bắn trúng đùi của nữ quản gia.

Đó là chân chống đỡ trọng tâm của nữ quản gia, sau khi nữ quản gia trúng đạn, chắc chắn sẽ mất trọng tâm, chếch ra phía ngoài sườn.

Mà phát súng thứ hai, Triệu Ngọc lẽ ra có thể bắn trúng giữa trán của nữ quản gia, đương trường bắn chết bà ta, nhưng hắn không làm như vậy mà là lựa chọn bàn tay đang cầm dao găm của nữ quản gia.

Bởi vì Triệu Ngọc biết thân phận của nữ quản gia này không đơn giản, nhất định phải để lại nhân chứng sống để còn thẩm vấn.

Đạn xuyên qua bàn tay của nữ quản gia, làm gãy nát ngón tay của bà ta, đồng thời còn bắn trúng vai của bà ta, sau hai đòn tấn công như vậy, chắc chắn bà ta sẽ không còn sức đánh trả, không thể uy hiếp tới mẹ vợ Hứa Cầm được nữa.

Đương nhiên, cho dù như vậy, nếu không xác nhận mẹ vợ an toàn thì sao Triệu Ngọc dám đi thẳng chứ?

Mãi đến lúc tận mắt nhìn thấy Hứa Cầm cướp được dao găm và đâm trúng bả vai của nữ quản gia, sau đó các nhân viên cảnh sát đồng loạt xông lên, hắn mới yên tâm xoay người rời khỏi đó…

Trên đường đi ngược lại hành lang lúc nãy, hắn thấy tình hình của cô cảnh sát bị nữ quản gia đâm trúng nách đang rất nguy cấp, nên không quên sử dụng một liều thuốc cầm máu tàng hình giúp cô ấy cầm máu trước.

Sau khi sử dụng xong những đạo cụ cần dùng, thuốc cầm máu tàng hình trên giao diện đạo cụ của Triệu Ngọc cũng đã hoàn toàn cạn kiệt, không còn một liều nào nữa rồi.

Hắn biết, mẹ vợ và một cô cảnh sát khác cũng cần cầm máu khẩn cấp, nhưng mà vết thương của hai người họ không nguy hiểm đến tính mạng, huống hồ nơi này là bệnh viện, đương nhiên có thể xử lý kịp thời.

Hơn nữa, mẹ vợ vô cùng đa nghi, nếu mình sử dụng thuốc cầm máu cho bà thì không chừng còn có thể khiến bà ngờ vực.

Sau khi cứu cô cảnh sát bị trúng dao, trong lòng Triệu Ngọc chỉ còn lại một chuyện duy nhất, đó chính là – lời khai của Lý Lệ Nhã!

Vô số kinh nghiệm nói cho Triệu Ngọc biết hiện trường xảy ra vụ án hoặc hiện trường tương tự là địa điểm dễ làm người bị tình nghi mở miệng khai báo nhất.

Sau khi nữ quản gia miệng mang kìm, toàn thân đầy máu bị mấy đặc công nâng ra khỏi thang máy, Triệu Ngọc có thể tinh tường nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt của Lý Lệ Nhã.

Hắn thấy mặt Lý Lệ Nhã đầy vẻ hoảng sợ, ánh mắt đờ đẫn, hiển nhiên trong lòng cô ta đã mất đi năng lực chống cự, đây là một thời cơ thẩm vấn tuyệt vời.

Đối mặt thời cơ tốt như vậy, sao Triệu Ngọc có thể bỏ qua được?

Nếu đợi đến lúc mang Lý Lệ Nhã về Cục Cảnh sát, chỉ sợ là tâm trạng của cô ta đã bình tĩnh lại, sẽ rất khó mở miệng nữa.

Nghĩ đến chuyện này, Triệu Ngọc mới rèn sắt khi còn nóng, dẫn cô ta trở về phòng bệnh, tiến hành thẩm vấn ngay tại hiện trường trước đã.

Giờ phút này, Triệu Ngọc đã nhận ra Lý Lệ Nhã không thể là kẻ chủ mưu được, với tuổi và kinh nghiệm sống của cô ta căn bản không thể điều khiển một hành động phức tạp như vậy.

Cho nên sau lưng cô ta chắc chắn vẫn còn có nhân vật lợi hại hơn rất nhiều…

Cũng chính vì vậy, lúc Lý Lệ Nhã đột nhiên đề xuất xin bảo vệ nhân thân, Triệu Ngọc cũng không cảm thấy quá mức bất ngờ.

Ngược lại, hắn còn thở hắt ra nữa, nếu Lý Lệ Nhã đã đề xuất như vậy tức là cô ta đã nhận ra được hoàn cảnh của mình không ổn, có ý định cung khai.

“Cho nên…” Giờ phút này, Triệu Ngọc “rèn sắt khi còn nóng” khuyên bảo Lý Lệ Nhã: “Chúng tôi sẽ căn cứ vào mức độ quan trọng của những tin tức mà cô cung cấp để phán đoán yêu cầu mà cô đề xuất xem có hợp lý hay không!”

“Nếu thật sự rất quan trọng đối với chúng tôi thì chúng tôi có thể đồng ý với yêu cầu của cô…”

“Tôi biết…” Lý Lệ Nhã cắn răng nói: “Tôi bảo đảm các anh nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với tin tức mà tôi cung cấp! Nó liên quan đến lợi ích của rất nhiều tập đoàn, bao gồm cả Tịch Vĩ và Lundy nữa… Còn có rất nhiều chuyện, rất nhiều tin tức mà ngay cả trong tình báo Tịch Vĩ để lại cũng không có…”

“À… Vậy là tốt rồi” Một tia sáng hiện lên trong mắt Triệu Ngọc, hắn nói: “Cô cứ yên tâm, ít nhất thì món vũ khí sinh học kia chưa được sử dụng trong cao ốc Phú Hào, cho nên tình cảnh của cô bây giờ còn chưa tới mức không có cách nào cứu vãn”

“Sau khi đánh giá xong, chúng tôi nhất định sẽ cho cô một câu trả lời hài lòng!”

“Nhưng nếu muốn được bảo vệ nhân thân và sống cuộc sống như trước kia thì bây giờ cô nhất định phải bày tỏ thành ý của mình!” Triệu Ngọc nói: “Ít nhất, cô phải nói rõ ràng vụ việc cao ốc Phú Hào lần này trước đã, đúng không?”

“Được!” Lần này, Lý Lệ Nhã quyết tâm, gật đầu nói: “Bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết ngay!”

“Chờ một chút…”

Ai ngờ, lúc Lý Lệ Nhã đang định khai báo thì Triệu Ngọc lại cảnh giác khoát tay.

Sau đó, hắn nghiêm túc quan sát hoàn cảnh một lúc, còn kéo bức màn cửa sổ lại, sau đó cẩn thận kiểm tra dưới giường, ngăn tủ, buồng vệ sinh và những chỗ có thể giấu người một lượt rồi mới trở lại trước mặt Lý Lệ Nhã và nói:

“Được, bây giờ cô có thể nói rồi!” Triệu Ngọc thở hổn hển nói: “Tại trong phim truyền hình, càng là đến những lúc như thế này thì càng dễ xảy ra ngoài ý muốn, tôi phải cẩn thận một chút mới được, không thể để cho những kịch bản vừa khoa trương vừa giả tạo đó có cơ hội diễn ra…”

Triệu Ngọc nói như đang trêu đùa, nhưng Lý Lệ Nhã không có vẻ gì đã thả lỏng, ngược lại còn bởi vậy mà cảm thấy căng thẳng hơn.

“Không sao đâu… Không sao đâu…” Triệu Ngọc vội vàng an ủi: “Cả bệnh viện này đều nằm trong sự khống chế của chúng tôi, trước đó đã làm đánh giá nguy hiểm xong hết rồi, trên tầng đối diện cũng là người của chúng tôi, cô cứ yên tâm đi!”

“Hả… Vậy…” Lý Lệ Nhã cắn môi nói: “Anh kéo rèm cửa sổ làm gì?”

“Để ngừa lỡ như, để ngừa lỡ như thôi mà” Triệu Ngọc nghiêm trang nói: “Cô cũng biết con người của tôi rồi đấy, cẩn thận đến mức ngay cả tôi cũng phát sợ luôn!”

“Được rồi, thời gian cấp bách” Triệu Ngọc nói: “Cô nói ra càng sớm sẽ càng có lợi với cô! Nói mau đi!”

“Ừm… Được rồi…” Lý Lệ Nhã đã quyết định xong, nói: “Tôi thấy tức giận vì những hành vi của bọn họ nhưng không dám nói gì hết, bây giờ… Tôi cuối cùng… cuối cùng cũng không cần sợ gì nữa rồi…”

Ai ngờ, Lý Lệ Nhã nói chưa được hai câu thì đã rơi nước mắt như mưa…

“Là bọn chúng… ép tôi làm như vậy, nếu cha tôi không chết thì sau này bọn chúng sẽ làm ra những chuyện tàn ác hơn!” Lý Lệ Nhã khóc lóc kể lể: “Cảnh sát Triệu… Thật ra, bọn chúng đề xuất những yêu cầu đó chỉ là vì che giấu tai mắt người khác, quấy nhiễu tầm mắt của các anh mà thôi”

“Mục đích thực sự của bọn chúng khi tấn công cao ốc Phú Hào thật ra là một hành động tẩy bài!”

“Hành động tẩy bài…” Triệu Ngọc hiểu ra ngay, xem ra những suy đoán trước đó của hắn quả nhiên có chỗ đúng, lập tức nói: “Nói cách khác, mục đích thực sự của bọn chúng là muốn lợi dụng vụ việc lần này để giết chết ai đó đang có mặt trong đại sảnh sao?”

“Đúng vậy! Anh thật sự… vô cùng thông minh!” Lý Lệ Nhã nhíu mày nói.

“Là ai vậy?” Triệu Ngọc hỏi: “Bọn chúng muốn giết ai?”

Triệu Ngọc đương nhiên vô cùng muốn biết vấn đề này, bởi vì trước đó bọn họ đã điều tra bối cảnh của tất cả các vị khách quý tham gia tiệc tối từ thiện, nhưng không phát hiện ra mục tiêu rõ ràng.

“Tôi tạm thời không thể trả lời anh vấn đề này!” Lý Lệ Nhã nói: “Tôi phải chờ đến lúc anh bảo đảm tôi có thể xin được bảo vệ nhân thân mới được!”

“Được” Triệu Ngọc cười nói: “Cô cũng không ngốc nhỉ! Vậy thì nói về cái khác trước nhé, cô kể từ đầu đi!”