← Quay lại trang sách

Chương 2315 Giá trị của tôi

“Anh có biết không?” Lý Lệ Nhã nói với vẻ mặt sợ hãi: “Chúng tôi vốn dĩ không hề chuẩn bị kế hoạch dự phòng trong quán bar Rừng Xanh!”“Chúng tôi cho rằng chỉ cần anh trúng đạn mù và kim gây tê thì sẽ ngoan ngoãn bị bắt, vốn không cần phải làm gì phức tạp!”

“Nhưng mà… Chúng tôi thật không ngờ đạn mù và kim gây tê nhằm vào anh lại không có hiệu quả” Lý Lệ Nhã bất đắc dĩ nói: “Anh làm cho hiện trường loạn hết cả lên, nếu không phải tôi trong cái khó ló cái khôn, bảo bọn chúng bắt tôi và Lý Thiến làm con tin uy hiếp anh thì xong rồi!”

“Đến lúc đó cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!”

“Chỉ vì một mình anh thôi đấy…” Lý Lệ Nhã thở dài, hút đến đầu lọc của điếu thuốc thứ hai, nói: “Kế hoạch của chúng tôi vừa mới bắt đầu đã không thuận lợi, chuyện này chưa từng xảy ra trong những lần hành động trước kia!”

“À…” Triệu Ngọc cười nhạt, xem lời của Lý Lệ Nhã như lời khen.

“Không lẽ các anh có vũ khí sinh học công nghệ cao gì đó à? Chẳng lẽ anh bách độc bất xâm sao?” Sau đó, Lý Lệ Nhã hỏi: “Còn nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở trong phòng Tổng thống thế?”

“Vì sao đột nhiên lại không có tín hiệu? Vì sao đột nhiên lại mất điện?

“Lúc ấy tôi nhìn thấy… mặt của anh…”

“Suỵt…” Triệu Ngọc gấp gáp cắt ngang Lý Lệ Nhã, yêu cầu: “Tôi bảo cô khai báo tình tiết của vụ án chứ không cho phép cô đặt câu hỏi! Cô hãy nói rõ ràng chuyện của mình trước đi!”

“Anh… còn muốn biết gì nữa?” Lý Lệ Nhã nói: “Tôi nói vậy còn chưa rõ ràng sao? Anh nói đúng, quản lý của quán bar Rừng Xanh đúng là người của tôi!”

“Bằng không thì vì sao chúng tôi lại lựa chọn ra tay ở đó chứ…

“Sau đó, chúng ta cùng đi đến chỗ phòng Tổng thống” Lý Lệ Nhã nói: “Sau đó thì xảy ra chuyện mà anh cũng có mặt đấy”

“Kế hoạch ban đầu của chúng tôi là dùng anh uy hiếp thủ trưởng của anh, còn việc bọn họ có giao tài liệu của Tịch Vĩ, có giao nữ sát thủ và con gái của Tịch Vĩ cho chúng tôi hay không thì đều không còn quan trọng nữa!”

“Ý của Long Vương là rèn sắt khi còn nóng, đầu tiên là bắn chết cha tôi, sau đó thừa dịp anh không kịp định thần lại để ép anh nói ra bảo tàng của Tịch Vĩ và chuyện Lundy bị giết…”

“Sau đó, chỉ cần chờ anh nói xong, chúng tôi sẽ ra tay ngay, đầu tiên là bắn chết anh, sau đó dùng hệ thống thông gió của cao ốc phóng thích virus ra cả tòa nhà…”

“Đến lúc đó, bọn chúng sẽ đóng hai phần ba hệ thống thông gió của cao ốc, để cho lượng virus lớn nhất bay tới chỗ sảnh tổ chức tiệc, bảo đảm mục tiêu mà chúng tôi muốn xử lý sẽ chết ở nơi đó, chết trong rất nhiều khách quý, sẽ không khiến cho cảnh sát hoài nghi!”

“Còn bên phía phòng Tổng thống, tôi sẽ trình diễn cảnh chạy trốn, lợi dụng mặt nạ phòng độc chuẩn bị sẵn từ trước để cùng chạy ra khỏi lưỡi hái của tử thần với Lý Thiến…

“Còn bọn Long Vương sẽ giết chết những bảo vệ đó, để cho mấy người bảo vệ làm người chịu tội thay, sau đó bọn chúng rời khỏi cao ốc Phú Hào một cách an toàn thông qua con đường ngầm bên dưới tòa nhà…”

“Cuối cùng, cảnh sát chắc chắn sẽ hoài nghi cha tôi, nhưng mà người đã chết, nơi này lại là dị quốc tha hương, cho dù các anh có đạt được tin tức tình báo của Tịch Vĩ đi chăng nữa, cũng không có cách nào định tội cho cha tôi!”

“Huống chi còn có lời khai của Lý Thiến nữa. Mà tôi thì sẽ hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi, kế thừa tài sản của cha tôi, tiếp tục hợp tác với người kế nhiệm kia…”

“Thần thám Triệu, đây là từ đầu đến cuối kế hoạch tại cao ốc Phú Hào” Lý Lệ Nhã nói: “Kế tiếp, chúng ta có thể nói về việc xin bảo vệ nhân thân cho tôi chưa?”

“Nếu các anh đồng ý với tôi thì tôi có thể nói những mục tiêu mà cha tôi cần xử lý cho các anh biết…”

“Hửm, thế sao?” Triệu Ngọc nheo mắt lại: “Chẳng lẽ cô không biết là nếu những người này đã chết rồi, chúng tôi có điều tra hay không cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa? Chỉ bằng chút tin tức này mà muốn tự bảo vệ mình thì hình như… không phải phong cách của cô thì phải?”

“Đúng, anh nói đúng!” Lý Lệ Nhã đột nhiên thay đổi sắc mặt, trở nên âm trầm, ánh mắt sắc bén: “Nhiều năm như vậy rồi, chúng tôi giận mà không dám nói gì về ông chủ của mình, nhưng mà không có nghĩa là chúng tôi không có suy nghĩ của mình!”

⚝ ✽ ⚝

Cô ta vừa nói vậy Triệu Ngọc đã nhận ra có ý ẩn chứa đằng sau.

Nếu Lý Lệ Nhã nói như vậy thì chứng tỏ trong tay cô ta chắc chắn đang nắm giữ tài liệu gì đó rất quan trọng về Lundy hoặc tập đoàn của Tịch Vĩ!

“Mấy năm nay… Chúng tôi đều âm thầm lặng lẽ điều tra vài thứ” Quả nhiên, Lý Lệ Nhã nói: “Lundy cũng thế, Tịch Vĩ cũng vậy, chúng tôi đều không phải người duy nhất hợp tác với bọn chúng, cha tôi chỉ là người cầm lái ở khu vực Đông Nam Á mà thôi, còn những khu vực khác vẫn có rất nhiều người khác nữa…”

“Nói như vậy tức là…” Triệu Ngọc hỏi: “Cha con cô biết tin tức của người cầm lái những khu vực khác?”

“Còn nữa…” Lý Lệ Nhã lại nói: “Tuy Dạ Xoa đáng sợ, nhưng mà… Tôi cũng biết một vài tin tức về bọn chúng, thậm chí còn có mấy cứ điểm nữa…”

“Thần thám Triệu” Lý Lệ Nhã nói với vẻ thần bí: “Theo tôi được biết, Long Vương chẳng qua chỉ là một tên đứng đầu nho nhỏ trong Dạ Xoa mà thôi, tôi có cảm giác Long Vương cũng giống tôi, hẳn chỉ phụ trách chuyện bên vùng Đông Nam Á!”

“Bây giờ anh đã giết người của bọn chúng rồi, dù là người kế nhiệm kia hay là Dạ Xoa đi chăng nữa, đều sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”

“Nếu… tôi cung cấp tin tức cho anh, có thể trợ giúp các anh ra tay trước để chiếm lợi thế, vậy anh nói xem… rốt cuộc tin tức của tôi có giá trị hay không?”

“Ừm…” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc, đúng vậy, nếu như có thể biết tin tức về tổ chức Dạ Xoa này thì đúng là có thể khiến mình chuyển từ bị động sang chủ động.

“Còn nữa…” Lý Lệ Nhã lại nói: “Dù sao chúng tôi cũng đã hợp tác với bọn chúng nhiều năm như vậy rồi, tôi còn biết rất nhiều bí mật về bọn chúng, giá trị của những bí mật này cũng rất cao!”

“Thế nào, thần thám Triệu?” Lý Lệ Nhã hỏi: “Vậy anh có thể xin bảo vệ giúp tôi chưa?”

“Được, được…” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Tôi có thể giúp cô đệ đơn xin, nhưng mà cấp trên có đồng ý hay không thì tôi không dám khẳng định đâu!”

“Haizzz, tôi cũng đã nhận ra rồi” Lý Lệ Nhã nói: “Dù có nhìn khắp thế giới, nhưng người có thể bảo vệ tôi chỉ sợ cũng chỉ có các anh mà thôi!”

“Nếu là chỗ khác, dù thế nào thì tôi cũng không dám nói đâu!”

“Giống như con gái của Tịch Vĩ đang ngồi tù ở nước Anh vậy, Lundy chỉ tung mấy đồng tiền cộng với chút áp lực là bọn họ đã ngoan ngoãn đưa người đi ngay rồi!”

“Xem ra, tin tức của cô cũng linh hoạt lắm nhỉ!” Triệu Ngọc mỉm cười, trong đầu lại đang nhanh chóng suy nghĩ xem nên xử lý chuyện Lý Lệ Nhã như thế nào.

“Tôi vẫn cho là anh có thể bức tử Tịch Vĩ ở đảo Kỳ Tích, cứu Lundy ra khỏi ngôi nhà tội ác chỉ vì anh quá may mắn thôi! Cho tới bây giờ, tôi mới hiểu” Lý Lệ Nhã thần bí nói: “Thứ mà anh dựa vào vốn không phải là vận may!”

“Anh là một người… một người đàn ông hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của tôi, không hổ… là thần tượng của của tôi!”

Triệu Ngọc nghe ra trong câu nói của Lý Lệ Nhã còn giấu lời khác, chắc chắn cô ta đã hoài nghi những màn thể hiện thần kỳ của mình trong cao ốc Phú Hào, giờ cô ta đang muốn biết nguyên nhân.

Nhưng Triệu Ngọc không muốn nhiều lời, cho nên không tiếp lời mà là dùng sức vỗ vỗ tay, thông báo những đặc công bên ngoài tiến vào.

Các đặc công nghe thấy tín hiệu của Triệu Ngọc thì lập tức đẩy cửa tiến vào, cầm còng tay đi đến chỗ Lý Lệ Nhã…

“À… Đúng rồi…”

Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa mới đi tới cửa thì Lý Lệ Nhã sau lưng lại nói thêm một câu.

“Thần thám Triệu, tôi quên nói cho anh tin tức này!” Lý Lệ Nhã nói: “Chắc anh không biết người đó chỉ chết giả thôi nhỉ?”

“Hửm?” Triệu Ngọc xoay người lại, hỏi: “Ai thế?”

“Cha ruột của con trai anh đấy!” Lý Lệ Nhã cười quỷ bí: “Vua đặc công Lee Bon Seong còn sống, nếu anh muốn biết rõ mọi chuyện thì hãy nhanh xin giúp tôi, thỏa mãn điều kiện tôi đề xuất đi!”