← Quay lại trang sách

Chương 2316 Da mặt trước đây chưa từng thấy

Mười phút sau, trong một căn phòng tại bệnh viện“Không thể nào?” Triệu Ngọc kinh ngạc nhìn cánh tay mẹ vợ quấn băng vải: “Mẹ như vậy là chuyên nghiệp vượt mức quy định rồi đấy, sao không nghỉ ngơi một thời gian đã? Vết thương của mẹ… không sao chứ?”

“Triệu Ngọc, đúng là tôi đã xem thường cậu rồi…” Sắc mặt Hứa Cầm có vẻ trắng bệch lại xanh xao, nhưng khí thế vẫn hết sức mạnh mẽ: “Tôi nghe Đinh Lam nói rằng kỹ thuật bắn súng của cậu rất bình thường!”

“Nhưng vừa rồi cậu bắn hai phát súng kia mà không chút do dự nhỉ?”

“Ha ha” Triệu Ngọc cười ngây ngô: “Không phải không do dự chút nào, phải nói là không do dự nửa chút luôn! Đây gọi là kẻ tài cao gan cũng lớn đấy!”

“Mẹ vợ… Ừm…” Cảm giác thấy không khí có vẻ không quá thích hợp, Triệu Ngọc vội vàng nói: “Sếp Hứa à, mẹ đừng có tin mấy tin vỉa hè đó, thật ra kỹ thuật bắn súng không ra làm sao của con trước kia chỉ là ngụy trang cho người khác xem mà thôi!”

“Thật ra, con là tay súng thiên tài đó, bằng không, sao có khả năng một mình xử lý hết đám Dạ Xoa lợi hại như vậy chứ?”

“Mẹ cứ yên tâm” Triệu Ngọc nói: “Phát súng thứ nhất con ngắm vào đùi, cho dù có bắn chệch, bắn trúng đùi của mẹ thì vết thương cũng sẽ không quá nghiêm trọng! Ha ha…”

“Miệng của cậu… À… Không… Tính nết của cậu, tôi trước nay chưa từng gặp, chưa từng đấy…” Hứa Cầm đen mặt, bất đắc dĩ lắc đầu mấy cái rồi mới hỏi: “Có điều, không thể không nói, về chuyện Lý Lệ Nhã lần này, cậu làm… làm rất khá!”

Mấy câu này của Hứa Cầm rõ ràng là nghiến răng nghiến lợi mới nói ra được, nhìn là biết trái lương tâm.

“Con biết, đội của mẹ có cài máy nghe lén trong phòng bệnh của Lý Lệ Nhã” Triệu Ngọc nói: “Nói như vậy thì mẹ đã biết hết những chuyện mà Lý Lệ Nhã nói rồi nhỉ?”

“Đúng thế” Hứa Cầm khẽ gật đầu, sau đó chỉ vào băng vải trên cánh tay mình, nói: “Nhưng mà tôi không nghe hết, rốt cuộc nữ quản gia kia là ai? Cậu đã hỏi Lý Lệ Nhã chưa?”

“Con hỏi rồi” Triệu Ngọc trả lời rất rõ ràng: “Nhưng mà cô ta không nói! Chỉ nói là phải giữ thông tin về thân phận của nữ quản gia làm điều kiện giao dịch!”

“Có điều…” Triệu Ngọc nói: “Nếu chúng ta đã bắt giữ nữ quản gia thì có thể xem nhẹ điểm này, sau này chúng ta có thể tự mình hỏi!”

“Thân thủ của bà ta bất phàm” Hứa Cầm nói: “Tôi có cảm giác bà ta không phải người của Lý Lệ Nhã, có khả năng… là Dạ Xoa, hoặc là người mà kẻ kế nhiệm của Lundy phái tới đây giám thị Lý Lệ Nhã!”

“Trong hành lang có camera” Triệu Ngọc nói: “Tốt nhất mẹ hãy phái người kiểm tra lại camera đi, Lý Lệ Nhã và nữ quản gia kia đã dùng cách gõ nhịp trên tay để truyền tin tức, đưa cho chuyên gia của chúng ta xem có thể phá giải mật ngữ của bọn họ hay không!”

“Ừm…” Hứa Cầm gật đầu: “Tôi đã làm như vậy rồi!”

Trong lúc nói chuyện, Đinh Lam hấp tấp đẩy cửa tiến vào: “Mẹ nuôi… Ừm… Sếp Hứa, ngài không sao chứ?”

Xem ra, Đinh Lam đã biết tất cả mọi chuyện, nên mới vội chạy tới gặp Hứa Cầm.

“Không sao cả, không sao cả, vết thương nhỏ mà thôi!” Hứa Cầm xua tay nói.

“Ha ha ha, may nhờ có đứa con rể dũng mãnh phi thường này đấy!” Triệu Ngọc vỗ vai của Đinh Lam: “Em Lam à, em làm thế là không được đâu đấy! Vì sao lại nói xấu sau lưng anh là kỹ thuật bắn súng của anh không tốt vậy hả?”

“Hả?” Đinh Lam hơi ngơ ngác: “Em nói kỹ thuật bắn súng của anh không tốt bao giờ?”

“Da mặt của cậu thật là…” Hứa Cầm che mặt: “Trước nay tôi chưa từng gặp, trước nay chưa từng gặp đâu đấy… Hình như lúc này, hẳn phải để tôi khen cậu mới thích hợp chứ nhỉ? Sao cậu lại tự khen ngợi mình thế?”

“Ha ha ha…” Nhìn thấy Hứa Cầm bình thản, Đinh Lam cũng từ từ bình tĩnh lại: “Đây là tuyệt học độc môn của anh rể, không ai học được hết!”

“Đừng có nói như vậy chứ, anh đây vô cùng khiêm tốn!” Triệu Ngọc nghiêm túc hỏi: “Em Lam à, em đã quên lúc ở ngôi nhà tội ác, kỹ thuật bắn súng của anh bách phát bách trúng như thế nào rồi hả?”

“Được rồi, không nói kỹ thuật bắn súng nữa, cũng không nói da mặt nữa” Hứa Cầm xua tay nói: “Chúng ta hãy nói chuyện chính đi!”

“Lại còn bày đặt em Lam…” Đinh Lam bĩu môi, lườm Triệu Ngọc một cái: “Chúng ta cũng đừng nói biệt danh nữa, được không?”

“Được rồi được rồi…” Triệu Ngọc lập tức khôi phục vẻ nghiêm túc, hỏi Hứa Cầm: “Như vậy… Về điều kiện mà cô ta đề ra, mẹ thấy… nên xử lý như thế nào?”

“Phù…” Hứa Cầm thở một hơi nặng nề: “Hình thức… thật sự không lạc quan! Tôi làm nghề chống khủng bố nhiều năm như vậy rồi, hiểu rõ sự đau khổ trong công việc này”

“Chúng ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối, có đôi khi đúng là khó lòng phòng bị, nhất là… đối mặt với đối thủ như Dạ Xoa”

“Có lẽ…” Hứa Cầm liếc nhìn Triệu Ngọc mắt một cái, lo lắng nói: “Lý Lệ Nhã không hề nói ngoa, cậu giết nhiều người của bọn chúng như vậy, bọn chúng nhất định sẽ tìm cậu trả thù!”

“Tôi thấy… bên chỗ người nhà của cậu còn phải tăng thêm số nhân thủ nữa!”

“Được, chuyện này con đồng ý” Triệu Ngọc lôi kéo làm quen: “Người nhà của con cũng là người nhà của mẹ mà, ha ha ha…”

“Xem ra…” Hứa Cầm nói: “Chúng ta chỉ có thể giao dịch với người phụ nữ này thôi, chỉ khi biết rõ tin tức của kẻ địch, chúng ta mới có thể đề phòng trước được”

“Hay là…” Triệu Ngọc ra chủ ý: “Con bày một cái bẫy lợi dụng Lý Lệ Nhã? Nếu đám Dạ Xoa biết Lý Lệ Nhã đã bị lộ thì chắc chắn sẽ giết cô ta!”

“Không, không được…” Hứa Cầm nói: “Chúng ta không thể làm chuyện đê tiện như thế được, nếu đã đồng ý giao dịch với Lý Lệ Nhã thì nhất định phải giữ chữ tín!”

“Nếu không giữ chữ tín, sau này gặp phải vụ việc tương tự như hôm nay thì sẽ không có ai chịu hợp tác với chúng ta đâu…”

“Đúng đấy” Đinh Lam phụ họa: “Hơn nữa, cho dù có để Lý Lệ Nhã làm mồi dụ, cho dù kẻ địch mắc mưu, cũng chỉ trị phần ngọn chứ không trị được phần gốc!”

“Theo em thì…” Đinh Lam lời nói: “Chúng ta phải ra sức tìm kiếm người kế nhiệm kia thôi!”

“Đúng, em Lam nói rất hợp ý anh!” Triệu Ngọc tán thành: “Tục ngữ nói đúng, không sợ ăn trộm chỉ sợ bị ăn trộm nhớ kỹ, nếu ngay cả người kế nhiệm này là ai mà chúng ta cũng không biết thì chúng ta đã thua trận chiến này ngay từ đầu rồi!”

“Vậy…” Mắt Hứa Cầm sáng lên, hỏi: “Triệu Ngọc, có phải cậu đã có ý tưởng gì rồi không?”

“Đương nhiên… là không có rồi!” Triệu Ngọc thở mạnh một cái, thiếu chút nữa làm mẹ vợ ngã ra đất.

“Con cho rằng” Triệu Ngọc nói: “Chúng ta có thể lén trò chuyện với Lý Lệ Nhã vài lần nữa, cứ kéo dài thời gian với cô ta trước rồi tính! Phải làm cô ta sốt ruột trước mới đúng…”

“Mẹ chớ quên, nhà họ Lý bọn họ là một gia tộc lớn, chắc chắn Lý Lệ Nhã đang lo lắng người kế nhiệm hoặc là Dạ Xoa sẽ tìm người thân của cô ta báo thù!”

“Nếu cô ta đồng ý để kẻ địch giết chết cha của mình thì chứng tỏ cô ta rất quan tâm tới gia tộc” Triệu Ngọc nói: “Chúng ta phải nắm lấy điểm này để đàm phán với cô ta!”

“Phù…” Hứa Cầm chẳng những thở một hơi thật dài mà còn lau mồ hôi: “Triệu Ngọc à, từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy ai đê tiện như cậu cả…”

“Cậu thực sự nên suy xét việc gia nhập tổ chức chống khủng bố chúng tôi đi, tôi thấy… thằng nhóc cậu chắc chắn rất có tiền đồ…”

“Đúng rồi” Đinh Lam cân nhắc nói: “Con cảm thấy… Lý Lệ Nhã này không hề đơn giản, chúng ta không thể đồng ý với cô ta quá dễ dàng được!”

“Đúng, cóc cũng phải túa đậu hủ máu ra” Triệu Ngọc nói: “Cho dù cuối cùng có đồng ý, chúng ta cũng phải khiến cô ta nói hết tất cả mọi chuyện cô ta đang ém trong bụng ra mới được!”

“Đáng sợ, đáng sợ thật…” Hứa Cầm nghiêm túc, gật đầu nói: “Bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Lý Lệ Nhã lại nói Triệu Ngọc là người đáng sợ nhất mà cô ta từng gặp rồi!”