← Quay lại trang sách

Chương 2317 Gánh nặng đường xa

Hai giờ sau, trên một chiếc xe hơi ngoài cửa bệnh viện“Nói cách khác…” Miêu Khôn ngồi trên ghế lái và nói với Triệu Ngọc: “Lee Bon Seong thật ra chưa chết à?”

“Mẹ kiếp!” Triệu Ngọc kinh ngạc cảm thán: “Con cho rằng dù thế nào cha cũng phải hỏi thăm vết thương của mẹ vợ con trước chứ! Cha đúng là máu lạnh mà, xem ra… hai người thật sự không còn chút tình cảm nào nữa rồi…”

“Xuống địa ngục đi!” Miêu Khôn mắng: “Ta biết bà ấy an toàn từ lâu rồi! Quan tâm làm gì mấy chuyện đó, sau này con đừng có quan tâm chuyện của bọn ta nữa! Ta hỏi con, Lý Lệ Nhã thật sự nói rằng Lee Bon Seong còn sống hả?”

“Đúng vậy” Triệu Ngọc gật đầu: “Lý Lệ Nhã nói là tên Long Vương đó đã nói cho cô ta biết Lee Bon Seong bị người kế nhiệm kia bắt được…”

“Chậc chậc…” Miêu Khôn lắc đầu: “Vậy thì thảm rồi, lão Lee bây giờ chắc đang khổ lắm! Bị bọn chúng bắt, cóc cũng phải túa đậu hủ máu ra!”

“…” Triệu Ngọc nghẹn lời, sau một lúc lâu mới nói: “Sao cha lại cướp lời thoại của con vậy?”

“Là Đinh Lam nói với ta đó” Miêu Khôn nói ra đáp án, sau đó vô cùng nghiêm túc nói: “Triệu Ngọc, chuyện này chắc chắn không nhỏ đâu, có khả năng sẽ là nhiệm vụ ác liệt nhất của chúng ta!”

“Haizzz! Nhớ lại những chuyện trước kia chúng ta từng trải qua, hóa ra tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân nhỉ!”

“Ừm…” Triệu Ngọc khó hiểu: “Câu này của cha là có ý gì?”

“Con thử nghĩ xem…” Miêu Khôn nhớ lại: “Con còn nhớ trận ác chiến trên Landing Island không? Chắc con cũng biết chúng ta đã phải tốn bao nhiêu sức lực, trả một cái giá lớn thế nào mới bước tới bước đó, đúng không?”

“Nhưng cho dù là vậy, dù con tìm được bao nhiêu tin tức bí mật trên Landing Island, chúng ta vẫn không biết hóa ra người cầm đầu tập đoàn tội phạm thần bí kia chính là thủ phủ thế giới Lundy!”

“Cho nên chúng ta mới cứu ông ta ra khỏi ngôi nhà tội ác, mới có thể mắc bẫy của ông ta tại Seoul…”

“Nếu không nhờ có một đứa kỳ lạ, à… kỳ tài như con!” Miêu Khôn thở dài: “Chỉ sợ đến giờ chúng ta vẫn chưa hay biết gì!”

“Câu này của cha không đúng” Triệu Ngọc sửa lại: “Cái gì mà kỳ tài? Phải là kỳ tài có một không hai mới đúng chứ!”

“Đừng có nói đùa nữa, nói chính sự đi!” Miêu Khôn tiếp tục nói: “Chẳng lẽ con không nhận ra việc có người kế thừa vị trí của Lundy đại diện cho điều gì sao?”

“Lundy khác với Tịch Vĩ, Tịch Vĩ chỉ có chấp niệm mà thôi, còn Lundy thì lại có dã tâm! Nên chắc con cũng đoán được người thừa kế của ông ta chắc chắn cũng không phải hạng đầu đường xó chợ gì rồi!”

“Vụ việc cao ốc Phú Hào có khả năng chỉ là một sự bắt đầu mà thôi, bọn chúng muốn lợi dụng Lý Phú Hào tẩy bài, có nghĩa là bọn chúng muốn lật bàn, muốn làm lớn sự nghiệp mà Lundy vẫn chưa làm xong hoặc là đã hoàn thành!”

“Lý Phú Hào chỉ là người cầm lái khu vực Đông Nam Á, cho nên sau này… Không chỉ có chúng ta mà cả thế giới sẽ gặp phải những vụ việc cực đoan hơn nữa!”

“Chúng ta phải nghĩ cách tiêu diệt tổ chức độc ác này mới được!”

“Tiêu diệt hả?” Triệu Ngọc ảm đạm cười: “Trong lòng của chúng ta biết rõ, bất kể là Lundy hay là kẻ kế thừa này, bọn chúng đã có thể tạo ra một tập đoàn tội phạm khổng lồ như vậy thì sau lưng chắc chắn bọn chúng có một thế lực nào đó ủng hộ, nên thứ chúng ta đối mặt không chỉ là một tổ chức tội phạm thôi đâu…”

“Cho nên…” Miêu Khôn gật đầu: “Đây là một trận đánh ác liệt! Hơn nữa lại còn diễn ra trong bóng tối, đúng là gánh nặng đường xa đấy!”

“Con hiểu mà, cha yên tâm đi!” Triệu Ngọc tràn đầy tin tưởng nói: “Có con ở đây! Giống như Dạ Xoa vậy, bọn họ dám đến thì con dám để cho bọn họ một đi không trở về!”

“Nhóc con” Miêu Khôn nhếch miệng nói: “Ta rất thích cái loại kiêu ngạo này của con! Mấy ngày nay, con cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, bọn ta sẽ sắp xếp chuyên gia xử lý chuyện đàm phán với Lý Lệ Nhã”

“Một khi chúng ta nhận được tin tức quan trọng thì chắc chắn sẽ áp dụng hành động ngay, không thể thiếu con được đâu!”

“Vâng, con biết rồi!” Triệu Ngọc gật đầu, sau đó dặn: “Còn chỗ Amerola nữa, chúng ta cũng không thể không giữ lời hứa!”

“Ừ…” Miêu Khôn gật đầu: “Yên tâm đi! Chút quyền hạn nhỏ này thì ta vẫn phải có, đợi cho vết thương lành hẳn thì chúng ta sẽ thả cô ta đi”

“Bây giờ mọi chuyện đã thay đổi rồi” Triệu Ngọc nói: “Chúng ta không thể làm hỏng mối quan hệ với tù trưởng được, làm vậy sẽ gây bất lợi cho chúng ta!”

“Đúng” Miêu Khôn nói: “Lão cáo già này, nếu sớm biết chuyện của Lundy và Tịch Vĩ thì chúng ta đâu bị động như thế này!”

“Con nói đúng, chẳng những không thể làm hỏng quan hệ mà còn phải giao thiệp với ông ta đàng hoàng” Miêu Khôn thở dài: “Phải trao đổi tin tức với ông ta thôi…”

Trong lúc nói chuyện, hai người nhìn thấy bên ngoài có mấy chiếc xe cảnh sát đã lái đi, hiển nhiên là đang di chuyển Lý Lệ Nhã, áp giải cô ta đi về Cục Cảnh sát.

“Được rồi” Miêu Khôn nói: “Vậy thì ta đi thăm Hứa Cầm, thuận tiện xem nữ quản gia kia thế nào rồi, con về nghỉ ngơi trước đi! Nếu có chuyện gì thì ta sẽ phái người thông báo cho con!”

“Không được!” Triệu Ngọc nói: “Con phải về Cục Cảnh sát, con cần phải gặp một người!”

“À…” Miêu Khôn hiểu ra: “Con đang nói tới Tịch Mộng Na kia sao?”

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc nói: “Bây giờ chúng ta đã biết tình hình đại khái, chỉ cần nói chuyện với Tịch Mộng Na nữa thôi là dần có tính toán được rồi!”

“Được, được lắm!” Miêu Khôn vui mừng gật đầu: “Con càng ngày càng lành nghề rồi đấy, cứ theo tốc độ này thì vài năm nữa là sẽ vượt qua ta rồi đấy!”

Rầm…

Không đợi Miêu Khôn khoe khoang xong, Triệu Ngọc đã xuống xe rồi đóng cửa lại, chỉ để lại cha vợ với vẻ mặt xấu hổ…

Sau khi đi ra khỏi xe, Triệu Ngọc lập tức đi tới gần xe riêng của mình.

Đó là xe chống đạn mà Hứa Cầm đặc biệt sắp xếp cho hắn, hơn nữa có tài xế chuyên trách và bảo vệ hộ tống.

“Cảnh sát Triệu” Mới vừa đến gần xe, đã có đặc công lên báo cáo: “Tôi vừa mới hỏi rồi, nữ quản gia kia đã vượt qua kỳ nguy hiểm, đã tỉnh lại rồi, đội của sếp Hứa đang tiến hành thẩm vấn!”

“À…” Triệu Ngọc gật đầu: “Vậy… các đồng nghiệp bị thương của chúng ta thì sao?”

“Cũng không sao cả” Đặc công đó báo cáo: “A Thanh mới vừa trải qua giai đoạn nguy hiểm, cuộc giải phẫu rất thành công. Tiểu Lý thì chỉ bị đâm một nhát vào cánh tay thôi, không sao cả…”

“Ừm, vậy là tốt rồi!” Nghe thấy hai nữ đồng nghiệp không nguy hiểm đến tính mạng, Triệu Ngọc mới yên lòng. Xem ra liều thuốc cầm máu tàng hình mà mình sử dụng lúc ấy vô cùng có giá trị.

Có điều…

Nhìn đạo cụ trên giao diện đạo cụ của mình ngày càng giảm bớt, Triệu Ngọc không kìm lòng được nhìn về phía hệ thống Kỳ Ngộ trong đầu.

Giờ phút này, cách lúc khu gieo quẻ hoàn toàn hết cooldown chỉ còn năm ngày thôi, năm ngày sau, mình có thể gieo quẻ lần nữa rồi.

Hơn nữa, sau khi trải qua mấy vụ việc nghiêm trọng gần đây, điểm Kỳ Ngộ của mình bây giờ đã đạt tới hơn 160000 điểm.

Sau khi mở khóa, hệ thống có thể thăng cấp lần nữa rồi!

Triệu Ngọc vô cùng chờ mong, sau khi thăng cấp lần nữa thì hệ thống sẽ như thế nào?

Triệu Ngọc nhanh chóng lên xe, lập tức tiến về Cục Cảnh sát Ma Đô.

Ngồi trên xe, Triệu Ngọc lại nhìn hệ thống trong đầu một hồi rồi mới lấy điện thoại di động ra, xem xét các cuộc gọi và tin nhắn.

Kết quả, trên di động không có tin nhắn nào cả, nhưng lại xuất hiện mấy cuộc gọi nhỡ, trong đó có một dãy số lạ mang đầu số Ma Đô đã gọi cho hắn ba cuộc điện thoại.

Ai vậy?

Số bản địa Ma Đô?

Nếu đã gọi tận ba lần, vậy chắc không phải là điện thoại quấy rầy đâu nhỉ?

Vì thế, Triệu Ngọc cảm thấy tò mò nên gọi lại.

Sau vài tiếng bíp bíp, đối phương nhanh chóng nhận điện thoại.

“Alo? Xin hỏi là ai vậy?” Triệu Ngọc khách sáo hỏi han: “Hôm nay anh đã gọi cho tôi ba cuộc điện thoại…”

“À… à… à…” Một giọng nam truyền ra từ trong điện thoại, người đàn ông bên kia hình như có hơi căng thẳng, dồn dập nói: “Anh là anh cảnh sát đã tới cửa hàng của chúng tôi hôm trước đúng không? Là người cần phá án ấy?”

“Cửa hàng, cảnh sát?” Triệu Ngọc nhất thời không nhớ ra, hỏi: “Cửa hàng gì vậy?”

“Cửa hàng bán đồng hồ!” Người đàn ông đó hưng phấn nói: “Không phải anh muốn hỏi thăm chúng tôi chuyện Sint Norway 1918 à?”

“À… Là cậu hả?” Lúc này Triệu Ngọc mới nhớ ra người này chính là cậu trai trẻ chơi game trong cửa hàng đồng hồ hôm đó. Lúc ấy mình có để lại số điện thoại cho cậu ta, cho nên cậu ta mới biết số di động của mình.

“Đúng, là tôi, là tôi đây!” Cậu trai trẻ vội nói: “Anh cảnh sát ơi, tôi đã hỏi cha tôi rồi, cha tôi nói rằng tầm ba mươi năm trước, ông ấy từng sửa một chiếc 1918, hơn nữa còn quen chủ nhân của chiếc đồng hồ đó nữa!”