← Quay lại trang sách

Chương 2318 Chỗ dựa

Rắc rắc…Sau khi cánh cửa kim loại nặng nề vang lên, một cô gái đeo còng tay bước từ ngoài cửa vào.

Cô gái này có vóc dáng thon dài, dáng người hoàn mỹ, như người mẫu của tuần lễ thời trang vậy.

Sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc, khóe miệng của cô gái đó hơi hơi cong lên, nở nụ cười!

“Xem ra…” Triệu Ngọc nhìn Tịch Mộng Na, nói: “Thức ăn không tệ nhỉ, trông cô đầy đặn hơn trước kia, đẹp hơn rồi đấy!”

Tịch Mộng Na chậm rãi đi tới trước mặt Triệu Ngọc, ngồi xuống và đặt hai tay trên bàn.

Lạch cạch…

Còng tay va chạm với cái bàn, phát ra tiếng động rất chói tai.

Hai viên đặc công phụ trách trông coi thấy thế, xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn, trong phòng chỉ còn lại hai người là Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na.

“Anh đoán xem?” Tịch Mộng Na nhìn chằm chằm Triệu Ngọc không nháy mắt, tay lại chỉ vào bụng của mình mà nói: “Tôi đoán sai rồi, cứ tưởng rằng sau khi anh gặp tôi, chuyện đầu tiên anh làm sẽ là xin lỗi vì đã nổ súng bắn tôi đấy!”

“Thật đúng là toàn tung chiêu không theo thứ tự, không ngờ còn dám lấy dáng người của tôi ra để trêu ghẹo nữa chứ!”

“Câu này của cô sai rồi, lúc ở trên du thuyền, là mấy người phạm tội trước mà…” Triệu Ngọc nói: “Hơn nữa, tôi đâu cố ý bắn cô! Ai bảo cô giật súng của tôi cơ chứ?”

“Mạng của anh… lớn ghê!” Tịch Mộng Na nói: “Vì sao lần nào cũng không chết thế?”

“Tôi cũng rất hiếu kỳ, chúng tôi có câu ngạn ngữ là nhân giả vô địch, bởi vì tôi là chính nghĩa hóa thân, lấy việc giữ gìn hòa bình của thế giới làm nhiệm vụ của mình, cho nên… ông trời mới không chịu bắt tôi về?” Triệu Ngọc lại bắt chẳng biết xấu hổ.

“…” Tịch Mộng Na bị “giật” đến mức một lúc lâu sau vẫn không nói được ra lời, chỉ cảm thấy buồn nôn.

“Sao vậy?” Triệu Ngọc tiếp tục: “Đừng dùng ánh mắt sùng bái như thế nhìn tôi, tôi sẽ kiêu ngạo đấy!”

“Xem ra…” Tịch Mộng Na bỗng nhiên thở dài một tiếng, thì thào nói: “Các anh đã giải quyết xong chuyện khẩn cấp đó rồi nhỉ? Bằng không, anh cũng sẽ không mặt dày không biết xấu hổ như vậy!”

“Không, hoàn toàn ngược lại” Triệu Ngọc bắt đầu giả vờ giỏi giang: “Chúng tôi vẫn chưa rõ đâu, nếu cô đã nhắc đến thì chúng ta hãy trò chuyện đi!”

“Cô muốn thế nào mới chịu cung cấp tin tức cho chúng tôi?” Vừa nói, Triệu Ngọc vừa lấy ảnh của Long Vương ra, hỏi: “Cô có quen người này không?”

“Triệu Ngọc…” Ai ngờ, Tịch Mộng Na không thèm nhìn ảnh lấy một cái, mà là nhìn chằm chằm vào Triệu Ngọc, nói: “Tại Seoul, Yusuf đã cho tôi cơ hội, nhưng tôi vẫn không giết anh! Anh có biết tại sao không?”

“Ừm…” Triệu Ngọc bất ngờ, không nghĩ tới Tịch Mộng Na bỗng nhiên nhắc tới chuyện cũ, vội hỏi: “Vì sao?”

“Tôi cực kỳ mâu thuẫn!” Tịch Mộng Na vẫn nhìn chằm chằm Triệu Ngọc không hề dời mắt, nói: “Anh hại chết cha của tôi, anh cứu Lundy, Lundy lại hại chết chị của tôi!”

“Giữa chúng ta, có thể nói là thù sâu như biển!”

“Không thể nào?” Triệu Ngọc nhanh chóng giải thích: “Lúc ấy không phải cô cũng có mặt sao? Cha của cô chết vì bị nhồi máu cơ tim! Đâu liên quan gì đến tôi… Đừng có vu oan cho người tốt chứ…”

“Anh hãy nghe tôi nói hết đã” Tịch Mộng Na lại nói: “Nhưng mà anh đã từng có ý định cứu tôi dưới đáy biển đảo Kỳ Tích…”

“Ở Seoul, là anh đã cứu tôi…

“Hơn nữa, anh còn giết Lundy, tương đương với báo thù cho chị của tôi!”

“Cho nên tôi rất là mâu thuẫn!”

“Này! Cô đừng có nói bừa!” Triệu Ngọc nóng nảy: “Lundy là bị Kang Kyu giết chết, không liên quan gì đến tôi hết, cô đừng có nói lung tung nhé!”

“Tên khốn Yusuf này, chắc chắn là ông ta tung tin đồn nhảm về tôi rồi! Ủa? Không đúng nhỉ?” Triệu Ngọc buồn bực: “Ngày đó… không phải cô cũng có mặt sao?”

“Triệu Ngọc!” Tịch Mộng Na đột nhiên đập hai tay xuống bàn, hờn giận nói: “Anh có thể nghiêm túc nghe tôi nói không?”

“Anh là thần thám, anh nên biết rằng nếu tôi thật sự biết bí mật của cha tôi thì tôi đã không cần phải tìm kiếm trên du thuyền lâu như vậy!”

“Anh còn chưa rõ sao? Tôi vốn dĩ không biết gì hết, mấy người cứ giam tôi như vậy chỉ tổ lãng phí thời gian mà thôi!”

“Này…”

Trước khi tới đây, Triệu Ngọc cũng có chuẩn bị rồi, nhưng hắn không ngờ Tịch Mộng Na vậy mà cũng không ra chiêu theo kịch bản.

“Anh thử nghĩ đi, nếu tôi thật sự có giá trị thì sao Cục Tình báo mật MI6 có thể dễ dàng giao tôi cho Lundy chứ?” Tịch Mộng Na kích động nói: “Nếu tôi có giá trị thì sao tù trưởng có thể để tôi lên Uranus?”

“Tôi thậm chí còn hoài nghi là ông ta cố ý làm tôi bại lộ, bởi vì kẻ đã vô giá trị như tôi chỉ là một sự phiền phức đối với ông ta mà thôi!”

“Chậc chậc…” Triệu Ngọc chậc lưỡi nhíu mày, nói đến mới biết, những lời của Tịch Mộng Na rất có lý.

“Triệu Ngọc” Tịch Mộng Na lại nói: “Tôi yêu cầu gặp anh là vì bây giờ tôi chỉ quen biết mình anh thôi, anh là chỗ dựa duy nhất của tôi!”

Không thể nào!

Triệu Ngọc hoàn toàn ngơ ngác, hắn còn tưởng rằng hôm nay phải khẩu chiến với Tịch Mộng Na một trận, nhưng không ngờ Tịch Mộng Na lại xem mình như chỗ dựa.

Chuyện này…

“Anh hãy giúp tôi đi, tôi thật sự không có giá trị gì hết, có nhiều người tưởng là tôi biết rất nhiều thứ, đơn giản chỉ vì tôi là con gái của Tịch Vĩ thôi!”

“Nhưng trên thực tế, chuyện trong tập đoàn luôn do chị tôi quản lý, tôi thậm chí không biết cả chuyện ngôi nhà tội ác!”

“Tính tới bây giờ, tội mà tôi phạm phải chỉ có mưu sát con gái của Grimm là Molly và tấn công người quản lý trên chiếc du thuyền kia mà thôi…” Tịch Mộng Na năn nỉ: “Phía Cục Tình báo mật MI6 di chuyển tôi đi chứng tỏ bọn họ không có ý định toàn lực truy xét tội danh mưu sát của tôi, cho nên các anh không có lý do giam giữ tôi!”

“Xin anh nói với bọn họ là thả tôi đi! Được không?”

“Chuyện này…” Trên thực tế, những lời biện luận của Tịch Mộng Na không có vấn đề, tội danh của cô ta bây giờ chỉ là tấn công Tề Kiến Hoa mà thôi.

“Triệu Ngọc, dù cha và chị tôi là người như thế nào đi nữa thì bây giờ bọn họ đều đã chết rồi” Nước mắt bừng lên trong mắt Tịch Mộng Na: “Bây giờ tôi chỉ còn lại một mình, không nơi nương tựa, đã đủ tội nghiệp rồi!”

“Trừ anh ra, tôi không còn… Tôi… Tôi không còn gì nữa” Cuối cùng, nước mắt của Tịch Mộng Na cũng rơi xuống: “Tôi van xin anh đấy! Hãy giúp tôi đi…”

“Tôi cam đoan rằng tôi sẽ ghi nhớ ân tình này của anh, sau này sẽ không làm mấy chuyện trả thù nữa, được không?”

Triệu Ngọc là một người thích mạnh sợ yếu, hắn không sợ Tịch Mộng Na giở âm mưu với mình, nhưng lại sợ cô gái này chảy nước mắt…

Nếu cẩn thận ngẫm lại thì Tịch Mộng Na đúng là khá đáng thương, hơn nữa xét về mặt nguyên tắc, lý do giam cô ta đích xác có vẻ không được danh chính ngôn thuận.

Nhưng mà Triệu Ngọc biết rõ tính cách của Tịch Mộng Na rất bất thường, qua việc cô ta mưu sát Molly thì hắn có thể thấy đó không phải lần đầu tiên cô ta giết người!

Hơn nữa, hắn không thể hoàn toàn tin lời nói của cô ta được, dù thế nào thì cô ta cũng là con gái của Tịch Vĩ.

Nếu Tịch Vĩ không để cho cô ta tham dự chuyện phi pháp trong tập đoàn thì vì sao lại cho cô ta đến đảo Kỳ Tích làm nội ứng, hơn nữa còn giết người?

Càng nghĩ, Triệu Ngọc càng cảm thấy vấn đề làm người ta đau đầu này không nên để mình gánh vác, vì thế hắn nói với Tịch Mộng Na:

“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ báo lên cấp trên từ đầu chí cuối những lời cô nói! Hơn nữa, tôi cũng sẽ nói ngọt giúp cô để bọn họ nhanh chóng giải quyết vấn đề của cô…” Triệu Ngọc nói: “Nhưng mà chắc cô cũng biết điều kiện tiên quyết rồi đấy, nếu bị chúng tôi biết cô còn có giấu giếm chúng tôi chuyện gì thì thật sự là…”

“Anh cứ yên tâm đi, Triệu Ngọc…” Tịch Mộng Na lau nước mắt, kích động nói: “Anh cứ tìm người tới đây ghi chép đi! Tôi đảm bảo rằng tôi sẽ nói tất cả mọi thứ tôi biết cho các anh, tuyệt đối không nói dối!”

“Người thân của tôi đã chết, tập đoàn cũng không còn nữa, kẻ thù cũng không có luôn, tôi còn có phải giấu giếm gì chứ?”

“Ừm… Được!” Triệu Ngọc hài lòng gật gật đầu, nói: “Vậy là tốt rồi, chờ cô khai báo hết mọi chuyện, chúng tôi sẽ đánh giá, nếu không có vấn đề thì sẽ thả cô đi ngay!”

“Được” Tịch Mộng Na đột nhiên kéo tay Triệu Ngọc: “Cảm ơn anh, cám ơn anh…”

Triệu Ngọc nhanh chóng rút tay về, xua tay nói: “Cứ thế nhé, tôi đi trước đây!”

“Triệu Ngọc, Triệu Ngọc…” Tịch Mộng Na dồn dập nói: “Nếu anh rảnh rỗi thì có thể tới thăm tôi không? Tôi cô đơn lắm…”

Chuyện này…

Nhịp tim của Triệu Ngọc đột nhiên tăng tốc, có vẻ luống cuống chân tay.

“Ừm… Được rồi…” Hắn gật đầu lung tung, vội chạy trốn khỏi phòng thẩm vấn…