← Quay lại trang sách

Chương 2319 Hoả hoạn

Bốn giờ rưỡi chiều, tuy vẫn chưa đến thời gian dùng bữa tối, nhưng Triệu Ngọc đã đói đến mức không chịu đượcBận rộn một ngày trời, giữa trưa hắn lại quên ăn cơm.

Giờ phút này, hắn đang ăn ngấu ăn nghiến trong một nhà hàng Pizza Hut đối diện Cục Cảnh sát.

Vốn dĩ hắn định mời các đặc công đi ăn cùng hắn, nhưng các viên đặc công đang có nhiệm vụ, giờ phút này, họ đang ở xung quanh nhà hàng phụ trách bảo vệ an toàn của Triệu Ngọc.

Ăn liên tiếp mấy đĩa, Triệu Ngọc cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, lúc này mới lấy điện thoại ra, gọi cho Thôi Lệ Châu đi.

“Này” Sau khi điện thoại được kết nối, Triệu Ngọc hỏi: “Chuyện tôi bảo cô điều tra thế nào rồi?”

Thông qua di động, hắn có thể nghe thấy bên Thôi Lệ Châu có tiếng ô tô, hiển nhiên Thôi Lệ Châu đang ở trên đường.

“Sếp à, tôi đã đi đến cửa hàng bán đồng hồ đó rồi!” Thôi Lệ Châu trả lời: “Tôi đã gặp chủ cửa hàng, cũng là cha của chàng trai kia!”

“Tôi có cảm giác việc này không dễ nói cho lắm, dù sao… Ma Đô lớn như vậy cơ mà!”

“Đúng đấy! Anh đoán xem?” Thôi Lệ Châu thần bí nói: “Ông chủ cửa hàng lại nói không chừng vụ án của chúng ta thật sự liên quan tới chiếc đồng hồ mà ông ta từng thấy!”

“Cô đừng có thừa nước đục thả câu nữa” Triệu Ngọc nhíu mày: “Mau nói!”

“À… à… tôi đâu thừa nước đục thả câu!” Thôi Lệ Châu nói: “Là như vầy nè, vừa rồi tôi đi vào trong cửa hàng, lấy ảnh của chiếc đồng hồ cho ông chủ nhìn thử!

“Ông chủ cảm thấy trông rất quen mắt, ông ta nói với tôi, cho dù là ba mươi năm trước, loại Sint Norway này cũng hiếm, càng không cần phải nói là mẫu 1918 này!”

“Cho nên ấn tượng của ông ta rất khắc sâu, ông ta còn nói… loại đồng hồ này vốn được chế tạo thuần thủ công, không thể nào có hai chiếc giống hệt nhau được!”

“Bởi vậy, ông ta cảm thấy chiếc đồng hồ trên ảnh của chúng ta giống hệt chiếc mà ông ta đã từng sửa chữa! Mà thời gian cũng trùng hợp là ba mươi năm trước…”

“Vậy…” Triệu Ngọc vội hỏi: “Ông ta có nhớ người mang đồng hồ đến sửa là ai không?”

“Nhớ rõ, nhớ rõ, nếu không thì ông ta không thể gọi điện thoại cho anh được!” Thôi Lệ Châu nói: “Ông ta nói, muốn sửa loại đồng hồ nổi tiếng này thì thông thường toàn tìm người quen để sửa thôi!”

“Chủ nhân của chiếc đồng hồ được họ hàng của ông chủ giới thiệu, hơn nữa bọn họ cũng có quan hệ họ hàng, nhưng mà hơi xa một chút!”

“Vậy…” Triệu Ngọc thúc giục hỏi: “Chủ nhân của đồng hồ rốt cuộc là ai?”

“Tên là gì thì ông chủ cửa hàng không nhớ rõ, nhưng mà ông ta lại biết địa chỉ của người đó!” Thôi Lệ Châu nói: “Là ở chung cư Phục Hưng đường Văn An khu Giang Bắc, ông ta còn nói chủ nhân của đồng hồ sống trong một căn biệt thự do người nước ngoài xây hồi đó!”

“Vậy sao?” Triệu Ngọc lại hỏi: “Họ gì cũng không biết sao? Nam hay nữ?”

“Nữ, là nữ!” Thôi Lệ Châu trả lời: “Bởi vì quan hệ họ hàng quá xa, cho nên họ gì cũng không biết, nhưng mà địa chỉ thì ông ta nhớ rất rõ ràng, bởi vì…”

“Bởi vì ông ta tới cửa phục vụ?” Triệu Ngọc sủa bậy.

“Không!” Thôi Lệ Châu lời nói: “Bởi vì nhà của chủ nhân chiếc đồng hồ từng xảy ra một vụ hỏa hoạn, người trong nhà chết hết trong vụ hỏa hoạn đó rồi!”

“Tôi… Đờ…” Triệu Ngọc bỗng nhiên kinh sợ, máy móc lặp lại: “Hỏa hoạn?”

“Đúng, chính bởi vì có hỏa hoạn” Thôi Lệ Châu nói: “Cho nên ông chủ cửa hàng mới nhớ rõ ràng như vậy!”

“Vậy… các cô đã xác nhận chưa?” Triệu Ngọc lại hỏi: “Còn nữa, thời gian thì sao? Thời gian cụ thể lúc sửa đồng hồ và lúc xảy ra hỏa hoạn?”

“Rất là trùng hợp luôn” Thôi Lệ Châu trả lời: “Ông chủ cửa hàng nói, có lẽ sau khi ông ta sửa xong chiếc đồng hồ đó tầm hai tháng, nhà bọn họ đã xảy ra hỏa hoạn, lúc ấy, ông ta cũng rất là kinh ngạc!”

“Một nhà bốn người đều chết cháy hết cả!”

“Một nhà bốn người” Triệu Ngọc hỏi lại: “Bốn người đó là ai?”

“Hai vợ chồng và hai đứa trẻ, thảm lắm!” Thôi Lệ Châu nói: “Bây giờ chúng tôi đang xác nhận và đang trên đường tới địa chỉ đó điều tra, bọn Tăng Khả cũng đã điều tra rồi…”

“Có điều…” Thôi Lệ Châu cẩn thận nói: “Sếp à, bây giờ chúng tôi cũng không thể xác định chiếc đồng hồ mà ông chủ cửa hàng đã sửa có đúng là chiếc đồng hồ nằm trên cánh tay trong két sắt hay không”

“Tôi biết rồi” Triệu Ngọc nói: “Vậy các cô mau xác nhận đi! Xem căn nhà này có còn họ hàng gì không, xét nghiệm ADN…”

“Yên tâm đi, chúng tôi đâu phải gà mới, anh cứ lo việc của anh đi, không cần phải quan tâm gì hết!” Thôi Lệ Châu cười nói: “Chúng tôi nhất định sẽ xử lý được vụ án này”

Nói xong, Thôi Lệ Châu định cúp điện thoại, nhưng Triệu Ngọc lại vội vàng nói: “Chờ đã, cô đã hỏi ông chủ chuyện này chưa? Vì sao chiếc đồng hồ đó lại bị hỏng rồi đưa đến chỗ ông ta sửa chữa? Sửa hết bao nhiêu tiền? Những chi tiết này đều hết sức quan trọng đấy!”

“Lại thế nữa rồi” Thôi Lệ Châu mất kiên nhẫn nói: “Sếp à, nếu anh sợ chúng tôi làm không xong thì anh mau trở lại đi!”

“Nếu anh đã giao vụ án cho chúng tôi rồi thì anh hãy tín nhiệm chúng tôi một chút đi có được không?”

“Đương nhiên tôi tín nhiệm mọi người rồi, không phải tôi chỉ tò mò thôi sao?” Triệu Ngọc nói: “Dù thế nào đi nữa, một khi vụ án có tiến triển gì thì cô phải gửi tin tức cho tôi đấy!”

“Được rồi, được rồi… Anh càng ngày càng giống mẹ tôi đấy…” Nói xong, một tiếng tích vang lên, Thôi Lệ Châu cúp điện thoại.

Cái cô bé này…

Triệu Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, Thôi Lệ Châu thật không hổ là người được mình dạy ra, ngay cả tính cách cũng giống mình…

Như vậy…

Triệu Ngọc suy nghĩ cẩn thận một lúc, chiếc đồng hồ mà ông chủ cửa hàng nhắc tới đến cùng có phải chiếc đồng hồ của vụ án cánh tay trong két sắt hay không?

Ma Đô rộng lớn như vậy, hệ thống Kỳ Ngộ của mình lại chưa cho gieo quẻ, có trùng hợp đến vậy không?

Mình chỉ hỏi một cửa hàng đồng hồ như thế thôi mà cũng tìm ra được manh mối quan trọng hả?

Huống hồ… Trên báo cáo kiểm tra của chiếc đồng hồ đó ghi là không phát hiện ra dấu vết bị khói hun hoặc là bị cháy mà?

Còn nữa, đã ba mươi năm trôi qua rồi, khu chung cư mà chủ của chiếc đồng hồ từng ở có còn không?

Còn nữa, sao mà đám Tăng Khả chậm chạp thế?

Thời gian lâu như vậy rồi, bây giờ lẽ ra đã tìm thấy tên họ và tin tức tường tận của nữ chủ nhân rồi chứ?

⚝ ✽ ⚝

Cùng thời khắc đó, trong một phòng bệnh được bảo vệ đặc biệt tại bệnh viện Ma Đô.

Đối mặt với màn hình giám sát, Miêu Khôn lo lắng nói với Hứa Cầm: “Đúng như dự liệu, người phụ nữ này không chịu nói gì hết!”

Trên màn hình camera là nữ quản gia ám sát mấy nhân viên cảnh sát, đâm bị thương Hứa Cầm.

“Đúng thế” Hứa Cầm với cánh tay quấn băng vải, gật đầu nói: “Không chỉ có bà ta mà nhân viên quản lý quán bar cũng vậy!”

“Người phụ nữ kia…” Miêu Khôn lại chỉ vào màn hình lớn nói: “Chắc chắn rất quan trọng, từ lời nói của Lý Lệ Nhã, có thể đoán được nữ quản gia này có khả năng là người của Dạ Xoa, hoặc là người do Lundy phái tới giám sát Lý Lệ Nhã, có khi những chuyện bà ta biết còn nhiều hơn cả Lý Lệ Nhã!”

Hứa Cầm yên lặng gật đầu, không nói gì thêm mà là ngẩn người nhìn một tập tài liệu.

“Đây là…” Miêu Khôn nhìn thoáng qua, hỏi: “Đây là báo cáo gì thế?”

“Là báo cáo về vụ điều tra tín hiệu trong cao ốc Phú Hào bị chặn” Hứa Cầm không e dè nói: “Sau khi điều tra mà vẫn không tìm thấy nguyên nhân tín hiệu bị che chắn!”

“À…” Miêu Khôn dần dần hiểu ra điều gì, nhất thời mở to mắt nói với Hứa Cầm: “Nói như vậy thì… vấn đề vô cùng nghiêm trọng đấy!”

“Đúng vậy!” Hứa Cầm gật đầu nói: “Không phải chúng ta, cũng không phải Dạ Xoa, cũng không phải Lý Lệ Nhã… Cho nên…”

“Cho nên…” Miêu Khôn tiếp lời: “Ngay lúc đó, trong cao ốc có thể còn có một nhóm người khác! Là bọn họ đã chặn tín hiệu?”

“Rất có khả năng là vậy” Hứa Cầm lo lắng nói: “Có thể có kỹ thuật tiên tiến như vậy, chỉ sợ cũng chỉ mình người kế nhiệm của Lundy có thôi!”

“À…” Miêu Khôn gật đầu: “Bọn chúng cố ý che chắn tín hiệu vào lúc mấu chốt nhất, thế là có thể quấy rối kế hoạch của Dạ Xoa!”

“Mà sau khi mất liên lạc, chúng ta sẽ áp dụng hành động tấn công” Hứa Cầm tiếp tục nói: “Thế là chúng ta sẽ xảy ra đấu tranh chính diện với Dạ Xoa…”

“Cho nên…” Miêu Khôn kinh dị nói: “Người kế nhiệm của Lundy đúng là nham hiểm mà, hắn ta nghĩ ra một chiêu nhất tiễn song điêu như vậy, mượn tay chúng ta đồng thời diệt cả Lý Phú Hào và Dạ Xoa luôn…”

“May mà Triệu Ngọc kịp thời ngăn trở vũ khí virus phóng thích, bằng không… Hậu quả đúng là không tưởng tượng nổi!”

“Chúng ta… nhất định phải cẩn thận hơn!” Miêu Khôn nhận ra tính nghiêm trọng trong chuyện này, vội vàng nói: “Người kế nhiệm này quá độc ác, rất có khả năng hắn ta sẽ làm ra chuyện cực đoan hơn nữa!”

“Tôi phải đệ trình đơn xin với cấp trên ngay!” Miêu Khôn nói một cách nặng nệ: “Chúng ta phải nâng cấp bậc đề phòng lên mức cao nhất…”