← Quay lại trang sách

Chương 2332 Người đi thuyền

Sáng ngày hôm sau, trong văn phòng của tổ điều tra đặc biệt, vụ án cánh tay trong két sắt vẫn còn đang trong quá trình khẩn trương điều traTối hôm qua, Triệu Ngọc chờ đến tận nửa đêm 12 giờ cũng không thấy quẻ “Cấn Chấn” kết thúc, mãi cho đến tận lúc này, hai chữ “Cấn Chấn” to tướng vẫn còn đang hiện ra ở khu vực trung tâm của giao diện hệ thống.

Xem ra độ khó của vụ án tất nhiên là không thấp.

Phải biết là vụ án này xảy ra vào ba mươi năm trước, độ khó của việc điều tra không hề thấp so với năm vụ án lớn huyền bí kia.

So về tính chất, vụ án này cũng giống như năm vụ án lớn huyền bí, nếu như cuối cùng có thể xác định được bốn người trong nhà Cao Siêu Lâm chết vì có người phóng hỏa thì vụ án này có thể định tính là mưu sát!

Trình độ tàn nhẫn của hung thủ tuyệt đối không hề kém cạnh khi so sánh với những hung thủ của năm vụ án lớn huyền bí kia.

Ba mươi năm đã trôi qua, những manh mối được lưu lại từ năm đó vốn dĩ đã không nhiều, nhân chứng cũng càng ngày càng ít, hơn nữa, không có bất cứ tin tức gì về kẻ tình nghi quan trọng Trương Hảo Nhân, có thể tưởng tượng được độ khó của việc điều tra vụ án này như thế nào.

Đương nhiên, Triệu Ngọc trải qua nhiều sóng to gió lớn như vậy nên đã sớm có dự đoán về tính chất cũng như trình độ của vụ án này, do đó, hắn không sốt ruột.

“Tổ trưởng” Tăng Khả báo cáo với Triệu Ngọc: “Em đã thông qua mọi con đường để điều tra bốn nhân viên của công ty Ý Đạt kia, họ đều là người vùng Hiền Châu của Ma Đô, còn từng học chung trường cấp ba với nhau nữa!”

“Em đã ra lệnh cho Cục Cảnh sát Hiền Châu, hiện giờ bọn họ đang phái người tới quê quán của mấy người này, nếu như có thể bắt được một trong số những người đó thì lập tức có thể điều tra được tung tích của Trương Hảo Nhân rồi!”

“Vậy…” Triệu Ngọc phát hiện ra điểm sáng, vội hỏi: “Nếu ba người kia đã từng học chung một trường cấp ba với nhau thì liệu có khi nào Trương Hảo Nhân cũng thế không?”

“Đúng vậy, em cũng nghĩ như thế” Tăng Khả vội vàng gật đầu: “Em đã bảo bọn họ đi điều tra rồi! Trễ nhất là buổi chiều có thể lấy được danh sách bạn học cấp ba!”

“Bốn người này…” Thôi Lệ Châu trừng to mắt hỏi: “Chẳng lẽ không dùng thẻ căn cước hoặc là số điện thoại để mở tài khoản ngân hàng sao?”

“Không…” Tăng Khả lắc đầu nói: “Hiện giờ chỉ biết được địa chỉ quê quán và một vài thông tin thời đi học của bọn họ mà thôi, tôi nghi là sau khi gặp chuyện không may ở Tai O, bọn họ đã thay đổi lai lịch rồi!”

“Nếu không thì bọn họ đều đã qua đời rồi…”

“Không thể nào?” Thôi Lệ Châu suy nghĩ: “Tội danh làm giả sổ sách rất nặng à? Cái này không phải là tội phạm kinh tế à? Có phải chỉ cần bồi thường tiền là không cần ngồi tù không?”

“Không phải đâu” Ngô Tú Mẫn giải thích: “Tội làm giả sổ sách cũng phải nhìn xem nhiều loại tình hình, bình thường thì nếu trong nội bộ công ty làm giả sổ sách vì mục đích lợi nhuận và trốn thuế thì phải xem giá trị và tính chất mà định tội, nếu nghiêm trọng thì phải chịu trách nhiệm hình sự, không thì chỉ xử phạt tiền!”

“Nhưng mà đối với những loại giống như nhóm người Trương Hảo Nhân, chuyên giúp người ta làm giả sổ sách thì lại khác rồi!” Ngô Tú Mẫn nói: “Điều này đã chạm tới luật tài chính và luật hình sự, khi bị bắt, tuyệt đối sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự!”

“Hơn nữa, bọn họ không chỉ giúp người khác làm giả sổ sách mà hơn nữa còn tiến hành rửa tiền cùng nhiều hoạt động phạm pháp khác, với số tội đó thì nhất định phải chịu trách nhiệm hình sự rồi!”

“Tôi cảm thấy…” Thôi Lệ Châu nhìn Triệu Ngọc một cái, đưa ra suy đoán của mình: “Đã qua nhiều năm như vậy rồi, hẳn là bọn họ đã sớm buông lỏng cảnh giác rồi chứ?”

“Sếp à” Thôi Lệ Châu chớp chớp đôi mắt to lấp lánh: “Anh nói xem, sở dĩ bọn họ mai danh ẩn tích như vậy, liệu có phải là e ngại chuyện làm giả sổ sách hay không?”

“Anh thử nghĩ xem, trong két sắt có để cánh tay của Tôn Ngọc Kiều, có khi nào… vụ hỏa hoạn của gia đình Tôn Ngọc Kiều chính là do nhóm người này làm không?”

“Sở dĩ bọn họ lẩn trốn nhiều năm như vậy, chính là vì sợ lộ chuyện giết người?”

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy mặc dù suy đoán của Thôi Lệ Châu có chút khoa trương, nhưng mà cũng có lý.

“Đúng rồi” Triệu Ngọc nhìn thấy Thôi Lệ Châu, hỏi: “Hôm qua, cô điều tra như thế nào rồi? Ông lão kia đã nói những gì?”

“À, tôi hỏi rồi” Thôi Lệ Châu nói: “Ông lão kia thề với trời là ông ta không có bất cứ quan hệ nào với Tôn Ngọc Kiều cả, chỉ là năm đó đã từng trò chuyện mấy câu mà thôi!”

“Sau khi bà nhà nhìn thấy thì hung hăng quở trách, ngăn cấm ông ta, cho nên từ đó về sau, ông ta không dám nói chuyện với Tôn Ngọc Kiều nữa!”

“Vợ của ông ta không ưa cách ăn mặc kiểu cách xinh đẹp và thái độ cao ngạo của Tôn Ngọc Kiều, nên vô cùng không thích bà ta…”

“À, xem ra, chúng ta tìm nhầm người rồi!” Triệu Ngọc thở dài: “Ông lão này không hiểu rõ gia đình Cao Siêu Lâm!”

“Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch” Thôi Lệ Châu nói: “Ông lão nói, dù sao cũng là ở nhà đối diện, ông ta vẫn có tiếp xúc với Cao Siêu Lâm không ít lần!”

“Ông ta nói rằng sau khi biết Cao Siêu Lâm buôn bán chân giò hun khói, ông ta đã từng muốn liên hệ với một người bạn mở trung tâm thương mại để trao đổi làm ăn với nhà Cao Siêu Lâm!”

“Nhưng mà… lại bị Cao Siêu Lâm uyền chuyển cự tuyệt!”

“Việc buôn bán đó đối với nhà cung cấp vô cùng có lời, cho nên ông lão cảm thấy hơi bất ngờ…”

“Sau này, ông ta mới hiểu, hóa ra mặc dù nhà Cao Siêu Lam buôn bán chân giò hun khói rất lớn mạnh, thế nhưng lại không thành lập công ty, cũng không xin giấy phép, thậm chí ngay cả giấy kiểm dịch vệ sinh cũng không có…”

“Ồ?” Triệu Ngọc vô cùng bất ngờ: “Sản phẩm ba không, còn… còn có thể ăn nên làm ra như vậy, còn ở biệt thự nữa cơ à? Trong chuyện này… có phải là có vấn đề gì không?”

“Ông lão nói rằng ông ta nghi ngờ…” Thôi Lệ Châu nói: “Nhà Cao Siêu Lâm ‘đi thuyền’! Cái gọi là đi thuyền thực chất chính là buôn lậu”

“Chỉ là bình thường chúng ta hay tiếp xúc với kiểu buôn lậu nhập cảnh từ bên ngoài vào, còn Cao Siêu Lâm thì là buôn lậu ra bên ngoài, bán chân giò hun khói của ông ta ra nước ngoài, bên đó có nhà máy chế biến giả chuyên nghiệp, đóng gói chân giò hun khói của ông ta thành nhãn hiệu nổi tiếng, kiếm lấy lợi nhuận kếch xù!”

“Ồ…” Triệu Ngọc nhếch miệng: “Không ngờ tội phạm buôn lậu cũng có thể làm ra chuyện buôn bán như vậy!”

“Đương nhiên” Thôi Lệ Châu nói: “Ông lão chỉ suy đoán mà thôi, trước kia ông ta cũng từng ở trong hội thương nghiệp, ông ta nói năm đó ở Ma Đô có rất nhiều kiểu đi thuyền này!”

“Chờ đã” Nhiễm Đào bỗng nhiên hiểu được điều gì đó, vò đầu nói: “Nếu như… nhà Cao Siêu Lâm buôn lậu thì… bọn họ không có công ty, không có giấy phép, cũng sẽ không phải nộp thuế!”

“Nếu như không dính đến việc nộp thuế thì sẽ không cần phải làm giả sổ sách… Vậy chẳng phải là bọn họ không liên quan gì tới công ty Ý Đạt rồi sao?”

“Cũng chưa chắc” Ngô Tú Mẫn nói: “Ý Đạt giúp người ta rửa tiền thì kiểu làm ăn không thể lộ ra ngoài ánh sáng giống như Cao Siêu Lâm cần nhất chính là rửa tiền!”

“Mẹ nó!” Nhiễm Đào mắng một câu: “Nếu là như vậy thì tôi phải bắt em trai của Cao Siêu Lâm lại, hỏi ông ta cho cẩn thận mới được!”

“Đúng vậy” Triệu Ngọc gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy, không chừng tên kia còn giấu giếm gì đó!”

“Sếp à” Nhiễm Đào lại báo cáo với Triệu Ngọc: “Chúng tôi đã căn cứ vào manh mối mà đại đội cảnh sát hình sự bên kia cung cấp để tìm mấy người từng hợp tác với công ty Ý Đạt”

“Bọn họ đều đã từng gặp Trương Hảo Nhân, nên sẽ cung cấp manh mối càng kỹ càng hơn cho chúng ta, tôi đã đi mô phỏng chân dung, chắc đến buổi chiều tan tầm là có thể lấy được chân dung rồi!”

“Được, vậy…” Triệu Ngọc vội hỏi: “Những người này có nhắc gì tới két sắt hay không?”

“Họ có nhắc tới” Nhiễm Đào trả lời: “Chúng tôi đã cho bọn họ xem ảnh chụp két sắt, hai người nói có nhớ mang máng, một người nói không khác lắm, chỉ có một người có thể xác nhận ông ta đã từng nhìn thấy chiếc két sắt này ở trong văn phòng!”

“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu: “Xem ra, chứng cứ càng ngày càng chĩa về phía Trương Hảo Nhân! Nhưng mà tôi vẫn không rõ, nếu như ông ta đã chạy thì tại sao không lấy cánh tay bên trong két sắt ra?”

“Tại sao két sắt lại ở trong tầng hầm đó chờ đợi hơn hai mươi năm? Nếu như không phải chúng ta điều tra Chu Vận Địch thì chỉ sợ là không biết bao giờ nó mới bị người ta phát hiện ra?”

“Sếp ơi sếp!” Thôi Lệ Châu bỗng nhiên nói: “Tôi đã suy nghĩ về vấn đề này mấy đêm, cuối cùng, tôi cũng hiểu ra rồi, tôi cho rằng sở dĩ tội phạm không mang một nửa cánh tay đó đi chỉ có một nguyên nhân thôi!”

“Hả? Nguyên nhân gì?” Triệu Ngọc vội hỏi.

“Hắn ta…” Thôi Lệ Châu nghiêm túc nói: “Hắn ta quên mất mật mã két sắt rồi…”