← Quay lại trang sách

Chương 2333 Người quan trọng

“Tôi đâu phải là người đoán mò lung tung” Thôi Lệ Châu nháy đôi mắt to, nghiêm túc nói: “Đây chính là kết quả sau khi trải qua suy nghĩ cẩn thận đấy, nhất định là những người đang ngồi ở đây đều không hiểu rõ về két sắt hơn tôi!”“Ba tầng khóa, chia trong ngoài xoáy, uốn cong chéo hình chữ nhật, thứ két sắt sử dụng chính là chỗ không thể giải được, nếu như không phải gặp được bổn cô nương đây, tôi nói cho mọi người biết, cho dù mọi người áp dụng phương pháp nổ sập thì cũng chưa chắc đã mở được!”

“Cha tôi đã nói với tôi rằng trong lúc làm việc, nếu như tìm thấy loại hình két sắt này thì lập tức xoay người rời đi, đừng để một áng mây lại…”

⚝ ✽ ⚝

Mọi người quay lại nhìn nhau.

“Cũng chính bởi vì nhu cầu bảo vệ biến thái như vậy, cho nên mới sáng tạo ra một chiếc két sắt có một không hai trong lịch sử, bởi vì một khi anh đã quên mật mã thì xin lỗi, đồ vật anh để ở trong két sắt không khác nào đã bị bỏ đi”

“Bởi vì số tiền mà mình bỏ ra để mở nó có khi còn lớn hơn nhiều giá trị của đồ vật bên trong… Hãy đến nước Đức mời một chuyên gia tới mở khóa cho anh đi, ha ha ha…”

“Hiện giờ mọi người đã biết mình may mắn như thế nào chưa?”

“Ý cô là… Ừm…” Nhiễm Đào vò đầu theo thói quen: “Chủ nhân két sắt đã quên mật mã sao? Thế này… thế này thì xấu hổ lắm đấy!”

“Bởi vì quên mật mã nên mới không mở được két sắt, sau đó…” Thôi Lệ Châu tiếp tục suy đoán của cô ta: “Vừa lúc bị cảnh sát điều tra, hắn ta sợ chuyện chặt tay phóng hỏa bị bại lộ, cho nên đành phải di chuyển két sắt đi…”

“Thế nhưng két sắt nặng như thế, thời gian lại gấp gáp như vậy, hắn ta chỉ có thể giấu két sắt xuống tầng hầm, sau đó đi thẳng…”

“Những năm qua, sở dĩ hắn ta không dám trở về là bởi vì hắn ta lo lắng cánh tay trong két sắt đã bị người ta phát hiện ra, hắn ta đã trở thành tội phạm truy nã của cảnh sát, cho nên mới mai danh ẩn tích, trốn đi biền biệt”

“Thế không phải đã có thể giải thích rõ ràng rồi sao?”

“Ừm… Việc này…” Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy suy đoán của Thôi Lệ Châu cũng không phải là không có khả năng.

Cánh tay được đặt trong két sắt trong thời gian quá lâu, nên tên kia đã quên mật mã, cho nên khi muốn lấy cánh tay ra thì hắn ta không có cách nào cả.

Ting ting… Ting ting…

Đúng lúc này, điện thoại của Tăng Khả bỗng nhiên vang lên.

Mới vừa nhận được điện thoại, Tăng Khả đã lập tức nói lớn: “Thật sao? Đã tìm được Tô Chính rồi à? Thật? À… À à… Được… Được…”

“Nếu đã như vậy thì các anh đi bắt người trước, có chuyện gì thì nhớ cấp báo đấy!”

Sau khi cúp điện thoại, Tăng Khả vội vàng báo cáo cho Triệu Ngọc: “Thật sự không ngờ Tô Chính đã quay trở về quê cũ từ lâu rồi!”

Tô Chính…

Triệu Ngọc mãi mới nhớ ra Tô Chính là một trong bốn nhân viên của Ý Đạt, là cấp dưới của Trương Hảo Nhân.

“Cảnh sát Hiền Châu đã đi điều tra quê quán của bốn người bọn họ thì phát hiện ra hơn hai mươi năm trước, Tô Chính đã quay trở về quê quán Hiền Châu và mở một văn phòng kế toán ở đó, việc kinh doanh làm rất tốt!”

“Chỉ là hiện giờ gã ta đã sửa lại tên, gọi là Tô Dật Văn”

“Hiện tại, cảnh sát Hiền Châu đang đi bắt người, khoảng cách từ chỗ bọn họ tới văn phòng kế toán của Tô Dật Văn không tới năm cây số, đoán chừng là có thể bắt được nhanh thôi!”

“Rất tốt!” Triệu Ngọc hưng phấn nắm chặt tay: “Nếu như người này thật sự là cấp dưới của Trương Hảo Nhân thì chúng ta có thể thu hoạch được nhiều tin tức chính xác hơn nữa!”

“Đúng vậy!” Thôi Lệ Châu phụ họa: “Sau khi bắt được người thì hỏi gã ta xem có biết Cao Siêu Lâm và Tôn Ngọc Kiều hay không! Dọa nạt gã ta một trận, xem gã ta có phản ứng như thế nào!”

“Ừm…” Triệu Ngọc nhìn Thôi Lệ Châu một cái, cảm giác suy nghĩ của Thôi Lệ Châu càng lúc càng giống mình.

“Thế nào? Thế nào?” Đúng lúc này, từ ngoài phòng làm việc có một cô gái hiên ngang đi tới, vừa vào cửa đã nói: “Từ bên ngoài đã nghe thấy giọng nói của Triệu đại thần thám rồi, có phải là anh đã tìm được manh mối quan trọng gì rồi không?”

Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy người tiến đến không phải là ai khác, mà chính là phó đội trưởng của tổ điều tra đặc biệt – Miêu Anh!

“Oa, là chị Miêu” Thôi Lệ Châu mau tới trước ôm: “Cuối cùng chị cũng đã trở về rồi, em còn tưởng chị đã chết rồi chứ…”

Những người khác nhìn thấy Miêu Anh cũng vô cùng nhiệt tình, nhanh chóng bước lên chào hỏi.

Trước đó, bởi vì vụ việc tại cao ốc Phú Hào mà Miêu Anh phải phụ trách áp giải Tịch Mộng Na tới Ma Đô. Sau đó cô cũng luôn bộn bề nhiều việc bên phòng Đặc Cần, nên không thể gặp mặt các đồng nghiệp tổ điều tra đặc biệt.

Bởi vậy, chỉ có Triệu Ngọc biết tin tức Miêu Anh cũng ở Ma Đô.

Giờ phút này, Miêu Anh đột nhiên xuất hiện, tất nhiên đã khiến mọi người trở nên hưng phấn.

“Chị Miêu” Thôi Lệ Châu vui vẻ lôi kéo Miêu Anh mà nói: “Công tác mới có thuận lợi không, thú vị không?”

“Khó mà nói được” Miêu Anh cười trả lời: “Tạm thời vẫn còn chưa thích ứng được!”

“Vậy lần này chị trở về là có thể ở cùng bọn em mấy ngày nhỉ?” Thôi Lệ Châu lại hỏi: “Chị có còn phải đi nữa không?”

“Ừm” Miêu Anh gật đầu: “Chị còn phải đi nữa, nhưng mà trước khi đi, chị vẫn có thời gian tìm hiểu một chút về vụ án mới của chúng ta!”

“Đúng rồi” Miêu Anh nói với Ngô Tú Mẫn: “Vụ án cánh tay trong két sắt đã bị người ta đăng lên Internet, vụ án này đã trở thành điểm nóng tin tức của Ma Đô!”

“Đúng vậy” Ngô Tú Mẫn nói: “Trước đó, chúng ta cảm thấy vụ án này xảy ra vào ba mươi năm trước, mà còn không thể định tính là vụ án mưu sát, cho nên từ đầu đến cuối đều không làm công tác bí mật gì với bên phía truyền thông”

“Nhưng bây giờ nhìn này… Chậc chậc…” Ngô Tú Mẫn nhíu mày nói: “Tính chất vụ án đã thay đổi, nếu như vụ án tiếp tục lên men trên mạng thì có thể sẽ gây bất lợi cho việc phá án!”

“Đúng” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Chúng ta nắm giữ được quá ít tư liệu về kẻ tình nghi, lỡ như hắn ta phát hiện chúng ta đã điều tra vụ án này, rồi sớm chạy thoát thì coi như xong rồi…”

“Đúng vậy!” Miêu Anh gật đầu nói: “Vậy thì giao chuyện này cho em đi! Yên tâm đi tổ trưởng, em đã có quan hệ với phía phòng quan hệ xã hội lâu như vậy rồi, em có thể xử lý tốt chuyện này!”

“Quá tốt, cuối cùng chị Miêu cũng trở về rồi!” Thôi Lệ Châu vung vẩy tay vui vẻ nói: “Chúng ta đã đầy đủ thành viên, lại có thể sóng vai cùng chiến đấu giống như trước đây rồi!”

“Hỡi hung thủ vụ án cánh tay trong két sắt, chân tướng sắp bị công bố rõ ràng cho khắp thiên hạ xem rồi, để xem anh còn chạy trốn được hay không! Ha ha ha ha!”

Thôi Lệ Châu học tiếng cười điên cuồng của Triệu Ngọc, nhưng mà bởi vì không học được giỏi nên tiếng cười chỉ làm cho người khác nổi da gà.

“Tổ trưởng, tổ trưởng…” Ngay khi tiếng cười của Thôi Lệ Châu vừa dứt, Tăng Khả bỗng nhiên cầm điện thoại di động của mình, nói với Triệu Ngọc: “Bọn họ đã bắt được rồi, giờ đang dẫn người tới Cục Cảnh sát Hiền Châu!”

“Hiền Châu cách chỗ này của chúng ta có hai tiếng đi xe, chúng ta sẽ đi tới đó tự mình thẩm vấn, hay là đồng bộ với Cục Cảnh sát Hiền Châu, tiến hành quay video và ghi âm lại ạ?”

“Ừm…” Triệu Ngọc nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói: “Cứ quay video trước đi! Giờ này đang là giờ đi làm cao điểm, tôi thấy không chỉ hai tiếng thôi đâu!”

“Được!” Tăng Khả vội vàng đưa điện thoại tới bên tai, bắt đầu ra mệnh lệnh cho nhân viên cảnh sát phía Hiền Châu…

“Người?” Miêu Anh tò mò hỏi Triệu Ngọc: “Nói như vậy là đã bắt được kẻ tình nghi quan trọng rồi à? Tốc độ của anh đúng là chẳng bao giờ chậm cả!”

“Đương nhiên rồi, anh là thần thám Triệu Ngọc mà, có điều…” Triệu Ngọc cẩn thận nói: “Hiện tại vẫn chưa nói chính xác được, vẫn chưa thể định vị người này là kẻ tình nghi quan trọng, chỉ có thể coi là một người biết chuyện thôi…”