← Quay lại trang sách

Chương 2335 Chuyện cũ ở Ma Đô

“Không thể nào, anh cảnh sát à…” Trên màn hình lớn, Tô Chính vô tội nói: “Đã qua ba mươi năm rồi, mà lại vì chuyện làm giả sổ sách kia, không đến mức như vậy chứ?”“Vậy thì anh nói đi, cần bồi thường bao nhiêu tiền, anh hãy nói cho tôi biết, tôi bồi thường là được chứ gì!”

“Chúng ta có chuyện gì thì cứ thương lượng là được” Tô Chính năn nỉ nói: “Các anh huy động nhân lực bắt tôi ngay tại văn phòng của tôi như thế, điều này sẽ ảnh hưởng lớn tới việc làm ăn của tôi đó!”

“Hiền Châu rộng lớn như vậy, sau này truyền ra thì tôi còn làm ăn như thế nào nữa!”

“Hừ, anh vẫn còn cố bám lấy việc làm ăn của anh sao?” Nhân viên thẩm vấn uy nghiêm quát: “Anh đã gây ra chuyện lớn gì thì chính trong lòng anh rõ nhất, anh cho rằng mình vẫn còn cơ hồi trở về văn phòng của mình cơ à?”

“Ôi anh cảnh sát à, anh cũng đừng hù dọa tôi như thế!” Tô Chính cầu khẩn nói: “Ba mươi năm trước, tôi trẻ người non dạ, lầm đường lạc lối, là tôi không đúng!”

“Nhưng mà công việc tôi làm hiện giờ thật sự đều là làm ăn chân chính hợp pháp mà! Không tin thì các anh có thể điều tra, tôi làm ăn cực kỳ có nguyên tắc, ngoan ngoãn tuân thủ, tuyệt đối không dám lừa gạt quốc gia!”

Nghe lời giải thích của Tô Chính, hai nhân viên thẩm vấn nhìn thoáng qua nhau.

Một nhân viên thẩm vấn khác lập tức lấy một tấm ảnh ra, đẩy tới trước mặt Tô Chính.

“Anh nhìn kỹ đi, anh có biết vật này hay không?”

Trên tấm ảnh là hình một chiếc két sắt.

“Cái này… Cái này không phải là két sắt sao?” Tô Chính nhíu mày, không biết cảnh sát có ý gì.

“Anh hãy nhìn cho thật kỹ” Nhân viên thẩm vấn ra lệnh: “Có nhận ra chiếc két sắt này hay không?”

“Ừm…” Tô Chính nhìn kỹ một cái, lắc đầu trả lời: “Không biết, chưa từng nhìn thấy qua, đây không phải là của nhà chúng tôi, sao vậy?”

Nhân viên thẩm vấn không nói gì, mà lấy một ảnh khác để lên ảnh chụp két sắt kia, lại để cho Tô Chính nhìn xem. Mà lần này, phía trên tấm ảnh két sắt, chính là ảnh công ty Ý Đạt.

“A…” Kết quả, Tô Chính chỉ nhìn một cái, sắc mặt đã lập tức thay đổi, gã ta ngẩng đầu lên hỏi: “Anh cảnh sát, anh… Anh rốt cuộc là có ý gì?”

“Bớt nói nhảm đi” Nhân viên thẩm vấn quát: “Anh có nhận ra chiếc két sắt này hay không?”

“Tôi… Tôi không thể nói là nhận ra, bởi vì… bởi vì chiếc két sắt này đã bị tróc sơn rồi, nhưng mà… Nếu như anh hỏi về loại hình thì tôi có thể nói cho anh biết” Tô Chính nói: “Chiếc két sắt này tên là Schneider, có nguồn gốc từ Đức, hiện giờ đã không còn sản xuất nữa rồi!”

“Tôi nói là chiếc két sắt trên tấm ảnh này, nhất định là anh đã nhìn thấy vào ba mươi năm trước đúng không?” Nhân viên thẩm vấn nghiêm túc hỏi.

“Anh… rốt cuộc anh có ý gì?” Tô Chính không hiểu ra sao nên hỏi lại: “Tôi chỉ nhìn thấy chiếc két sắt này một lần, chính là vào ba mươi năm trước, khi chúng tôi còn ở công ty Ý Đạt, ở phòng làm việc của ông chủ đã có một chiếc!”

“Đây… Đây là…” Gã ta nhìn kỹ ảnh chụp một cái, nói: “Thật sự là chiếc két sắt năm đó của ông chủ chúng tôi sao? Chiếc… Chiếc két sắt này có vấn đề gì à?”

“Ông chủ của các anh tên là gì?” Nhân viên thẩm vấn thờ ơ hỏi.

“Trương Hạo Nhân!” Tô Chính không chút nghĩ ngợi đã nói: “Chúng tôi đều gọi anh ta là Trương Hảo Nhân, hoặc là anh Hảo Nhân…”

“Mẹ nó!” Nghe được câu trả lời của Tô Chính, Tăng Khả luôn luôn ôn hòa cũng không nhịn được mà mắng một câu, nhanh chóng lục soát trên máy tính cái tên “Trương Hạo Nhân” này.

Mọi người cũng quay mặt nhìn nhau, không nghĩ tới cái tên Trương Hảo Nhân này thế mà chỉ là bởi vì đồng âm.

“Rốt cuộc két sắt là của công ty hay là của Trương Hạo Nhân này?” Nhân viên thẩm vấn lại hỏi.

“Công ty là của anh Hảo Nhân thì két sắt cũng là của anh ta rồi!” Tô Chính trả lời xong, lại nghĩ tới điều gì đó nên vội vàng bổ sung: “Nhưng mà… Tôi chưa hề nhìn thấy anh ta mở két sắt này ra bao giờ!”

“Cứ như… cứ như thể chưa bao giờ dùng vậy…”

“Ừm” Nhân viên thẩm vấn gật đầu, hỏi lại: “Anh hãy nói về Trương Hạo Nhân này đi, ông ta là người ở nơi nào? Tại sao các anh lại muốn gia nhập công ty của ông ta?”

“Chúng tôi đều là đồng hương!” Tô Chính trả lời: “Chúng tôi đều học ở Hiền Châu, anh ta là anh của Trương Hưng Khuê, hơn chúng tôi ba lớp!”

“Chúng tôi tốt nghiệp xong thì không thi lên đại học, Trương Hưng Khuê kéo chúng tôi đi Ma Đô phát triển, nói là anh trai của anh ta đã mở một công ty kế toán, muốn chúng tôi cùng đi hỗ trợ!”

Trương Hưng Khuê cũng là một trong bốn nhân viên ở Ý Đạt, nhóm người Triệu Ngọc làm sao cũng không ngờ Trương Hảo Nhân thần bí kia vậy mà lại là anh trai ruột của Trương Hưng Khuê.

Thế là những gì liên quan tới lai lịch của Trương Hảo Nhân đã không còn là bí mật gì nữa.

“Anh cảnh sát” Tô Chính tủi thân nói: “Tôi thật sự không biết bọn họ làm giả sổ sách cho người ta! Khi đó tôi cũng chỉ là một học sinh mới tốt nghiệp trung học, cái gì cũng không biết, có một nơi cho lĩnh lương là đã hài lòng rồi…”

“Tôi hỏi anh…” Nhân viên thẩm vấn hỏi: “Anh có biết trong két sắt có gì không?”

“Hả?” Tô Chính càng cảm thấy có gì đó bất thường, vội vàng chứng minh: “Tôi… Không phải tôi vừa mới nói rồi sao? Tôi chưa từng nhìn thấy anh ta mở ra bao giờ cả!”

“Chắc là… bên trong toàn tài liệu bí mật của công ty nhỉ?”

“Khi đó, chúng tôi vẫn còn trẻ tuổi” Tô Chính nói: “Chúng tôi chỉ giúp anh ta làm một chút việc nhỏ, cụ thể mỗi một đơn có thể kiếm được bao nhiêu tiền, còn những nghiệp vụ kia tới như thế nào thì chúng tôi đều không biết!”

“Có điều, nếu như các anh muốn biết thì có thể đi hỏi Trương Hưng Khuê, anh ta là em trai ruột của Trương Hảo Nhân, có lẽ có thể biết được bên trong két sắt có thứ gì đấy!”

Nghe thấy vậy, hai nhân viên thẩm vấn trao đổi ý kiến một chút, một người lấy ra ảnh chụp đồng hồ Sint Norway để ở trước mặt Tô Chính.

“Anh nhìn kỹ đi, anh có nhận ra chiếc đồng hồ đeo tay này không?”

“Hả?” Tô Chính càng thêm buồn bực, cẩn thận nhận dạng rồi lắc đầu nói: “Cái này… Đây không phải là một chiếc đồng hồ đeo tay à? Cái này thì có liên quan gì tới tôi chứ?”

“Anh có biết hay không?” Nhân viên cảnh sát nhấn mạnh.

“Đương nhiên là tôi không biết rồi! Anh cảnh sát” Tô Chính có chút sốt rột: “Tôi hy vọng các anh cho tôi một lời giải thích hợp lý, rốt cuộc là các anh muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ… Không phải là bởi vì chuyện ba mươi năm trước tôi làm giả sổ sách, không phải là bởi vì chuyện này mà bắt tôi à?”

“Anh thật sự không biết?” Nhân viên thẩm vấn lại hỏi một lần nữa.

“Thật mà, tôi thề với trời” Tô Chính nói: “Tôi thật sự chưa từng nhìn thấy chiếc đồng hồ này bao giờ! Tôi cũng không biết trong két sắt của anh Hảo Nhân có cái gì cả…”

“Ôi trời ơi…” Tô Chính che mặt nói: “Không… không phải chứ!”

“Ý anh là sao?” Nhân viên thẩm vấn hỏi.

“Có phải là anh Hảo Nhân đã gặp phải chuyện gì hay không? Anh ấy bị cướp à?” Tô Chính nuốt ngụm nước bọt: “Thảo nào, nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không có được tin tức của hai anh em bọn họ!”

Nghe Tô Chính nói như vậy, hai nhân viên thẩm vấn lộ vẻ thất vọng.

Mà bên phía Triệu Ngọc cũng thế, xem ra Tô Chính không biết chuyện cánh tay trong két sắt, gã ta cũng không biết được tung tích của Trương Hảo Nhân.

“Tôi hỏi anh” Một nhân viên cảnh sát trong đó lại hỏi một lần nữa: “Anh có biết một người tên là Cao Siêu Lâm không?”

“Cao Siêu Lâm?” Tô Chính nhớ lại rồi lắc đầu nói: “Không… Tôi chưa từng nghe nói tới…”

“Tôn Ngọc Kiều thì sao?” Nhân viên thẩm vấn lại hỏi.

“Không biết… Không biết…” Tô Chính tiếp tục lắc đầu.

Lần này, hai nhân viên thẩm vấn có vẻ ngồi không yên, hai người nhanh chóng cúi đầu, nhỏ giọng trao đổi ý kiến.

Bọn họ đang thảo luận xem tiếp theo đây nên thẩm vấn như thế nào, liệu có nên nghe ngóng về tung tích của những khác người khác từ miệng Tô Chính hay không.

Ai ngờ, bọn họ đang thảo luận thì Tô Chính lại đột nhiên giơ tay lên, lớn tiếng nói:

“Anh cảnh sát, anh cảnh sát ơi! Tôi… Tôi vừa nhớ ra một việc…” Tô Chính nói: “Mấy năm trước, à không, phải hơn mười hai, mười ba năm rồi, có lần tới Bạch Trấn tham dự một tang lễ, tôi đã từng gặp một người thân thích của anh Hảo Nhân!”

“Lúc ấy tôi có hỏi anh ta về chuyện của hai anh em nhà anh Hảo Nhân, người thân thích kia nói cho chúng tôi biết, lúc ấy Trương Hưng Khuê gửi một khoản tiền về quê, nói là dùng để xây lại mộ cho cụ già!”

“Tôi hỏi địa chỉ gửi tiền thì anh ta nói tiền đó được gửi về từ Tai O…”