Chương 2341 Lửa giận nhen nhóm
“Theo lý thuyết…” Trong màn đêm, ở trong siêu thị nhỏ, ông lão tiếp tục nhớ lại, nói: “Du Nhiên đã nhảy lầu rồi thì cũng đã đủ để có thể chứng minh sự trong sạch của cô ấy rồi chứ?”“Thế nhưng gia đình ả đàn bà độc ác đó vẫn không buông tha, nói Du Nhiên là sợ tội mà tự sát, còn nói rất nhiều lời khó nghe…”
“Anh tôi nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao người cũng đã chết rồi, tại sao bọn họ còn có thể vũ nhục người ta như vậy chứ?”
“Thế là bắt đầu từ lúc đó, anh ta cũng đã hạ quyết tâm, muốn gia đình ả đàn bà độc ác đó phải trả giá đắt cho chuyện này, nhưng mà…” Ông lão làm sáng tỏ: “Ngay từ đầu, cái giá đắt mà anh ta nói không phải là muốn lấy mạng đền mạng!”
“Bởi vì chúng tôi làm kinh doanh sổ sách, sau khi anh ta điều tra gia đình người phụ nữ độc ác thì nghi ngờ việc làm ăn của nhà bọn họ có vấn đề, có thể liên lụy tới việc buôn lậu hoặc là rửa tiền…”
“Thế là, kế hoạch ban đầu của anh ta chính là muốn âm thầm điều tra, tìm chứng cứ phạm pháp của bọn họ, rồi bắt bọn họ vào tù!”
“Thế nhưng… Chẳng ai ngờ rằng, sau đó tình hình lại chuyển biến xấu… Bởi vì… Bởi vì xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn…”
“Ồ? Ngoài ý muốn sao?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Chuyện gì ngoài ý muốn?”
“Đoạn thời gian đó, anh ta không còn lòng dạ nào ăn cơm, một lòng muốn tìm ra chứng cứ phạm pháp của gia đình người phụ nữ độc ác, cho nên đã thường xuyên theo dõi bọn họ…”
“Có một lần, anh ta theo dõi bọn họ đi tới một bữa tiệc cá nhân, lúc đầu muốn âm thầm chụp một số ảnh gì đó, thế nhưng trong lúc chụp trộm, anh ta lại bỗng nhiên phát hiện ra một chuyện không thể nào tưởng tượng nổi…”
“Người phụ nữ độc ác… Trên tay người phụ nữ độc ác đó vậy mà đang đeo chiếc đồng hồ kia! Chiếc đồng hồ… bị nghi ngờ rằng đã bị Du Nhiên trộm mất!”
Nghe tới đây, Triệu Ngọc cùng Đinh Lam đều hít sâu một hơi, có thể tưởng tượng khi Trương Hạo Nhân nhìn thấy chiếc đồng hồ thì trong lòng đã bùng lên lửa giận mãnh liệt như thế nào…
“Chuyện càng khiến cho người ta không thể nào chấp nhận được chính là…” Ông lão lại nói: “Trên bàn ăn có người nhìn thấy đồng hồ của người phụ nữ độc ác, cho nên đã hỏi cô ta, không phải đồng hồ đeo tay của cô đã bị mất rồi sao?”
“Sau đó, ả đàn bà độc ác kia thế mà lại không chút che giấu, nói ra toàn bộ chân tướng…”
“Hả?” Đinh Lam bất ngờ: “Đồng hồ, đồng hồ còn có chân tướng sao?”
“Cô ta nói, thật ra, chiếc đồng hồ đeo tay kia đã bị con trai của cô ta giấu đi!” Ông lão cắn răng nhớ lại, nói: “Lúc đó, con của cô ta trong lúc chơi đùa đã không cẩn thận mà làm rơi hỏng đồng hồ, vì sợ bị mẹ trách phạt mà nói dối rằng nhìn thấy nữ giúp việc trộm đồng hồ đi!”
“Sau đó, trong lúc người phụ nữ ác độc kia quét dọn nhà cửa thì tìm được chiếc đồng hồ mất tích ở dưới đáy đệm chăn của con trai, thế mới biết được chuyện gì xảy ra…”
Ồ…
Triệu Ngọc giật mình hiểu rõ, thảo nào ông chủ cửa hàng đồng hồ ở Ma Đô kia đã nói ông ta từng sửa chiếc đồng hồ Sint Norway 1918 đó!
Hóa ra, đồng hồ đã bị con trai của Tôn Ngọc Kiều làm rơi hỏng!
“Điều đáng giận nhất chính là” Ông lão nói: “Anh của tôi nói, trong lúc kể những chuyện này, vẻ mặt của người phụ nữ độc ác kia từ đầu đến cuối đều nở nụ cười tươi, cứ như thể căn bản chưa từng có chuyện cô gái nhảy lầu!”
“Cô ta không có bất kỳ ý sám hối nào, thậm chí cũng không có ý chỉ trích con trai của cô ta vì đã nói dối, cảm giác thật sự giống như đang kể một câu chuyện lý thú bình thường của một gia đình, cái chết của Du Nhiên không hề liên quan tới bọn họ vậy”
“Cũng chính bởi vì đã tận mắt nhìn thấy tất cả, mới khiến cho anh ta thay đổi kế hoạch ban đầu” Ông lão nói: “Anh ta quyết định, không còn tìm kiếm chứng cứ gì nữa!”
“Cho dù tìm được chứng cứ, cùng lắm thì cũng chỉ là ngồi tù mấy năm mà thôi, huống chi, chồng của người phụ nữ độc ác này còn có bối cảnh xã hội đen, nói không chừng, mình còn chưa tìm được chứng cứ thì đã bị bọn chúng phát hiện ra rồi!”
“Cho nên, anh ta quyết định, phải ăn miếng trả miếng, để gia đình bọn họ đền mạng cho Du Nhiên!!!”
“Cho nên, cho nên mới xảy ra câu chuyện phía sau…”
Trong lúc nói chuyện, toàn thân ông lão run rẩy, dường như đang trải qua sự việc đáng sợ năm đó một lần nữa.
“Sau đó…” Triệu Ngọc thử hỏi một câu: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh ta cẩn thận nghiên cứu cấu tạo biệt thự nhà bọn họ, xây dựng kế hoạch báo thù”
“Sau đó, vào ban đêm một ngày nào đó, anh ta tìm cơ hội lẻn vào trong nhà của người phụ nữ độc ác, triển khai kế hoạch báo thù của mình…” Ông lão khó khăng nhớ lại, nói: “Tình hình cụ thể thì anh ta không nói chi tiết với tôi”
“Anh ta chỉ nói với tôi là anh ta đã bắt người phụ nữ độc ác kia đeo đồng hồ lên tay, rồi dùng lưỡi búa chặt cánh tay của cô ta xuống…”
“Sau đó, anh ta giết chết người phụ nữ độc ác và chồng của cô ta, sau đó nhóm lửa, thiêu rụi biệt thự nhà bọn họ…”
“Anh ta nói, con trai của người phụ nữ độc ác nói dối, vốn là đáng chết!”
“Nhưng mà con gái của người phụ nữ độc ác lại là vô tội, thế nhưng vào lúc phóng hỏa, anh ta đã không còn lo nghĩ được nhiều như vậy, cuối cùng đã khiến cả gia đình người phụ nữ độc ác đều thiêu thân trong biển lửa…”
“Về sau” Ông lão tiếp tục nói: “Anh ta cất cánh tay của người phụ nữ độc ác vào trong một cái túi, mang về công ty, bỏ vào két sắt…”
“Anh ta nói rằng chính anh ta cũng không hiểu sao mình phải làm như vậy! Có lẽ là muốn giấu nỗi hận vào trong két sắt, để cho mỗi một lần nghĩ đến tội ác của mình thì anh ta sẽ lấy ra xem, giảm bớt cảm giác tội lỗi chăng?”
“Nhưng trên thực tế, từ sau lần đầu tiên bỏ vào, anh ta chưa từng mở chiếc két sắt đó ra một lần nào nữa…”
Nghe lời khai tội của ông lão, Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, mặc dù lời khai của ông ta không lệch quá nhiều so với những gì hắn tưởng tượng, nhưng từ đầu đến cuối, hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào đang có vấn đề.
“Cậu cảnh sát à” Ông lão làm sáng tỏ: “Những chuyện này đều là anh ta nói cho tôi biết, nhưng mà cho tới bây giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy!”
“Hơn nữa, sau khi chúng tôi lưu vong, anh ta mới nói cho tôi biết những bí mật này, lúc ấy tôi chỉ nghe nói đến tin tức hỏa hoạn ở biệt thự, một nhà bốn người mất mạng, thế nhưng…”
“Nếu như anh trai tôi không nói với tôi thì tôi căn bản cũng không biết một chút gì hết!”
“Vậy… Tiếp theo thì sao? Đã xảy ra chuyện gì?” Triệu Ngọc hỏi: “Các ông đem két sắt xuống tầng hầm như thế nào? Tại sao lại chạy trốn?”
“Đó đã là chuyện của hai năm sau” Ông lão nói: “Việc buôn bán của chúng tôi được càng nhiều khách hàng biết tới, làm ăn càng ngày càng tốt, đúng là đã kiếm được không ít tiền…”
“Tôi cùng bạn học của tôi biết rõ chúng tôi giúp người ta làm giả sổ sách và rửa tiền là phạm tội, nhưng mà chúng tôi đã bị tiền tài che mắt, mãi cho tới một ngày, một vị khách quan trọng của chúng tôi bị cảnh sát bắt giữ, lúc ấy chúng tôi mới luống cuống!”
“Lúc đầu, chúng tôi còn ôm lấy tâm lý may mắn, hi vọng vị khách kia không khai ra chúng tôi, nhưng tiếc là tình hình còn hỏng bét hơn cả tưởng tượng của chúng tôi rất nhiều!”
“Ngay từ đầu chúng tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, bởi vì chúng tôi làm việc cho khách hàng quan trọng vô cùng hoàn hảo không chê vào đâu được, theo lý thuyết thì không thể bị người ta bắt được”
“Thế là, anh trai tôi bắt đầu nghe ngóng khắp nơi, lúc này mới phát hiện ra, hóa ra là chúng tôi bị đồng nghiệp để mắt tới!”
“Khách hàng lớn bị bắt cũng là bởi vì có người tố cáo!”
“Bởi vậy nên chúng tôi biết chúng tôi sẽ không thể may mắn đào thoát, thế là” Ông lão nói: “Chúng tôi thu dọn đồ đạc ngay trong đêm, chuẩn bị lên đường!”
“Lúc ấy, tôi còn ngây ngốc bảo anh trai tôi mở két sắt ra, lấy tiền cùng tư liệu bên trong ra, nhưng tôi làm sao biết được ở bên trong đó còn để một cánh tay người chứ…”
Trong lúc nói chuyện, ông lão hung hăng túm lấy tóc của mình một cái, chán nản nói: “Thế mà anh ta lại bỏ cánh tay kia ở trong két sắt hai năm!! Hơn nữa, bởi vì chưa từng mở ra lần nào nữa cho nên còn quên cả mật mã!”