← Quay lại trang sách

Chương 2343 Em trai của ông đâu?

Triệu Ngọc vừa dứt lời, toàn bộ mọi người lập tức phải kinh sợNhất là ông lão tự xưng là Trương Hưng Khuê này, cả người ông ta chấn động, run như cày sấy, ngồi phịch xuống ghế!

“Á!!!”

Tiểu Minh càng là bị dọa mà kêu to một tiếng, bất giác lùi về phía sau mấy bước.

“Trương Hạo Nhân, Trương Hảo Nhân…” Triệu Ngọc nhìn ông lão trước mặt, vẫn bình tĩnh nói: “Ông biết không? Chỉ bằng nửa cánh tay, chúng tôi đã tìm được chủ nhân của cánh tay rồi!”

“Để điều tra chân tướng, chúng tôi không tiếc đào phần mộ của nhà Cao Siêu Lâm ra, thông qua hài cốt đã bị đốt cháy khét và chôn ba mươi năm dưới phần mộ, chúng tôi đã xác định được lai lịch của gia đình bọn họ”

“Vậy thì… Ông cho rằng chúng tôi sẽ ngốc nghếch đến mức không phân biệt được ông rốt cuộc là người anh hay là người em sao?”

Nghe được lời nói của Triệu Ngọc, ông lão như bị trọng thương, ngồi phịch xuống ghế, một câu cũng không nói nên lời.

“Huống chi” Triệu Ngọc lại nói: “Hai người vốn không phải do một mẹ sinh ra! Chỉ cần đào phần mộ của mẹ ông lên, lấy ra một phần ADN của bà ấy thì sẽ có thể chứng minh được tất cả!”

“Không, không không không, tuyệt đối đừng làm thế…” Ông lão vội vàng nói: “Đã qua nhiều năm như vậy rồi, hãy để… hãy để bà ấy được mồ yên mả đẹp đi, đừng quấy rầy bà ấy!”

Nghe được lời nói của ông lão, kết quả đã lập tức trở nên vô cùng rõ ràng, ông lão trước mắt này không phải là em trai Trương Hưng Khuê, mà chính là hung thủ thật sự của vụ án cánh tay trong két sắt – Trương Hạo Nhân!!!

“Xem ra, ông cũng đã chuẩn bị sẵn lời kịch rồi!” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Ông đã sớm nghĩ tới rằng một ngày nào đó, khi nhân viên cảnh sát tới tìm ông, ông sẽ biến thành em trai, rồi đổ tất cả tội danh cho người anh”

“Như vậy là ông đã có thể thoát tội rồi!”

“Thế nhưng năm tháng dần trôi qua, ông dần dần quên đi lời kịch của ông, cho nên vừa rồi, ông mới có thể nhập vai này vai kia khi đang kể lại chuyện cũ như thế, chốc thì biến thành anh trai, chốc lại biến thành em trai…”

“Hả?” Ông lão mơ hồ vì lời nói của Triệu Ngọc, dùng sức nắm vuốt trán, dường như đang nhớ lại xem vừa rồi đã lỡ miệng ở chỗ nào.

“Đây cũng là lời kịch mà ông bịa ra từ vài thập niên trước, lúc đó vẫn còn chưa có khoa học kỹ thuật phát triển như bây giờ, không có ADN”

“Thế nhưng hiện giờ đã không còn giống trước đây, chỉ cần chúng tôi xác định được ông thì có khi chúng tôi còn biết được nhiều điều hơn cả chính ông!”

“Nói đi!” Triệu Ngọc nói: “Nếu như ông là người anh thì… người em của ông đâu?”

“Em… em trai của tôi, em trai của tôi… Tôi… Hu hu… Hu hu…” Nói đến đây, ông lão đột nhiên nước mắt tuôn đầy mặt, khóc không thành tiếng.

⚝ ✽ ⚝

Thời gian trở về 26 năm trước, Tai O, trên mái nhà của nhà máy bị vứt bỏ nào đó.

“Em muốn về nhà, em muốn về nhà, em van xin anh đấy, thả em ra đi…” Em trai Trương Hưng Khuê cầm bình rượu trong tay, mặt mũi đỏ lự nhìn về phía anh trai Trương Hạo Nhân, năn nỉ nói: “Nơi này không phải là Thiên đường, nếu cứ tiếp tục sống ở đây thì chúng ta sẽ chết mất!”

“Không được” Anh trai Trương Hạo Nhân nói chắc như đinh đóng cột: “Anh đã phạm phải tội lớn như vậy, em mà về thì bọn họ sẽ lập tức bắt em lại, thẩm vấn em về tung tích của anh đấy!”

“Đến lúc đó, em sẽ im lặng sao?” Trương Hạo Nhân âm trầm nói: “Lỡ như bọn họ nhận định em cũng là đồng lõa thì sao!?”

“Anh à, anh đã nói thế hai năm rồi” Trương Hưng Khuê nói: “Anh chắc chắn bọn họ đã biết anh chính là hung thủ giết người sao?”

“Anh đừng quên là anh giết người vào năm 89, chúng ta chạy trốn vào năm 91, nếu như hai năm đó mà cảnh sát không bắt anh thì chứng tỏ bọn họ cho rằng vụ hỏa hoạn lúc đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không liên quan gì đến anh hết!”

“Thế nhưng…” Trương Hạo Nhân lập tức túm lấy cổ áo của Trương Hưng Khuê: “Thế nhưng két sắt vẫn ở đó! Anh đặt cánh tay của người phụ nữ kia ở trong két sắt, chỉ cần bọn họ tìm được tay thì bọn họ sẽ lập tức biết được anh chính là hung thủ thiêu chết gia đình người phụ nữ độc ác kia!”

“Không phải là két sắt đã bị chúng ta giấu đi rồi sao? Hơn nữa” Trương Hưng Khuê say khướt nói: “Không ai có thể mở được chiếc két sắt kia, cho dù có tìm được két sắt thì cũng chưa chắc có thể phát hiện được cánh tay!”

“Ai nói là không mở được? Anh chỉ nói là anh không mở được thôi, chỉ cần cảnh sát tìm được két sắt thì nhất định có thể mở được!”

Trương Hạo Nhân cũng uống không ít rượu, lập tức dùng sức xô Trương Hưng Khuê một cái, khiến Trương Hưng Khuê bị ngã xuống đất.

“Anh à, anh để em trở về đi!” Trương Hưng Khuê ngã trên mặt đất, nói: “Anh yên tâm, cho dù có cảnh sát tìm tới em, em cũng sẽ không nói ra tung tích của anh đâu, em không biết gì hết, như vậy có được không?”

“Nếu như bọn họ nhất định phải làm khó em, cho rằng em là hung thủ thì coi như chính em không may, có được không? Em chịu đủ rồi, nếu như tiếp tục ở lại đây thì chúng ta đều sẽ chết mất!”

“Em đã quyết định rồi, cho dù thế nào thì em cũng phải trở về!”

“Trở về?” Trương Hạo Nhân tức giận quát lên: “Em trở về được sao? Em không có lai lịch, là người nhập cư bất hợp pháp, em trở về như thế nào?”

“Em không phạm tội” Trương Hưng Khuê nói: “Em sẽ đến thẳng đồn cảnh sát, bọn họ sẽ điều em trở về…”

“Em… Em điên rồi!” Trương Hạo Nhân tức giận quát: “Không chừng lệnh bắt giữ bên phía đại lục đã được chuyển tới bên này rồi! Em vừa đi tới Cục Cảnh sát thì anh cũng xong đời rồi…”

“Tại sao, tại sao!?” Trương Hưng Khuê cũng tức, gã ta đứng thẳng người lên, hung hăng ném bình rượu xuống dưới đất, lảo đảo: “Anh chỉ suy nghĩ cho mình anh thôi, anh đã suy nghĩ cho em bao giờ chưa?”

“Em còn trẻ như vậy, em không muốn lưu lạc đất khách cả một đời với anh đâu! Sớm biết thế anfy thì từ đầu em đã không nên nghe theo lời anh, đi theo anh tới Ma Đô làm những chuyện kinh doanh phi pháp rồi…”

“Em… Em nói cái gì?” Trương Hạo Nhân cắn chặt răng, mắng: “Cái đồ vô lương tâm! Nếu như không có anh thì bây giờ em đã ngồi tù từ lâu rồi!”

“Không! Kẻ nên ngồi tù là anh!” Trương Hưng Khuê hét lớn một tiếng: “Anh mới là tội phạm giết người! Không phải em!”

“Em… Em nói cái gì!!?” Trương Hạo Nhân giận dữ, vọt về phía Trương Hưng Khuê.

“Em nói anh là tội phạm giết người, chính anh giết người là được rồi, tại sao phải lôi kéo theo em!” Trương Hưng Khuê giận dữ lao lên: “Anh không cho em đi là sợ em sẽ báo cáo anh, vạch trần anh!”

“Em chịu đủ rồi, bây giờ em muốn đi, em muốn về nhà… A…”

Hai người lập tức đánh nhau, ai cũng không chịu nhượng bộ.

Rất nhanh sau đó, hai người va phải sào phơi đồ trên sân thượng, đụng ngã tới bồn rửa mặt, sau đó lăn trên mặt đất.

Ai ngờ, khi hai người lăn xuống tới vị trí gần mép, tòa cao ốc không được tu sửa từ lâu đột nhiên bịch một tiếng, nứt ra, trụ nhà bỗng nhiên bị sụp…

“Á!!!” Trương Hưng Khuê đạp hụt một cái, trực tiếp ngã theo bức tường đang rơi xuống.

“Á!!! Không!” Trương Hạo Nhân lúc này mới phát hiện ra em trai mình bị té ngã, nhanh chóng bổ nhào ra, duỗi dài cánh tay, nhưng lại không bắt được thứ gì…

“Không… Đừng mà…”

Trương Hạo Nhân lập tức tỉnh lại từ trạng thái say rượu, nhìn thấy em trai không những ngã lầu mà còn bị bức tường nặng nề đập trúng, lập tức hét thảm một tiếng.

Kết quả, tòa cao ốc lại đổ sụp một lần nữa, anh ta không đứng vững được, cũng rơi xuống từ trên lầu…