← Quay lại trang sách

Chương 2345 Bày trò đùa quốc tế gì vậy?

Mấy ngày sauMa Đô, trong phòng ăn nào đó, tiệc ăn mừng nội bộ của tổ điều tra đặc biệt đang diễn tra.

Triệu Ngọc, Miêu Anh, cùng có toàn bộ thành viên tổ điều tra đặc biệt đều ở đây.

Mặc dù là tiệc ăn mừng vì mọi người lại phá xong một vụ án năm xưa huyền bí, nhưng không khí ở hiện trường lại không quá náo nhiệt.

Mọi người không nâng chén chúc mừng, cũng không dương dương tự đắc.

Giống như trước đây, nguyên nhân gây ra vụ án làm cho người ta suy nghĩ sâu xa, cho dù bắt được hung thủ nhưng mọi người ai nấy cũng không thể vui vẻ nổi.

“Nói những lời này có lẽ là không quá phù hợp với cảnh sát hình sự ở tổ điều tra đặc biệt, nhưng mà có đôi khi lại là không thể không tin!” Trong bữa tiệc, Thôi Lệ Châu nói với vẻ thần bí: “Trong lúc điều tra, tôi đã nghe cậu bé ở cửa hàng đồng hồ nói thế này…”

“Cậu ta nói, Sint Norway 1918 đã từng có một lần bị cho là đồng hồ bị nguyền rủa, người phương Tây cho nó là điềm chẳng lành…”

“Không thể nào!” Nhiễm Đào chậc lưỡi: “Quỷ quái đến thế sao?”

“Dù sao thì cậu ta nói cực kỳ chắc chắn, không hề nghi ngờ gì” Thôi Lệ Châu nói: “Cậu ta nói là vào đầu thế kỉ 20, có rất nhiều người đeo Sint Norway 1918 đã xảy ra chuyện không may!”

“Có người chết bởi chiến tranh, có người chết bởi bệnh tật, có người chết bởi chuyện ngoài ý muốn không thể tưởng tượng được…”

“Cho nên có một đoạn thời gian, chiếc đồng hồ này dường như đã biến mất, mãi cho đến tận thập niên 80 mới từ từ xuất hiện trong các buổi đấu giá…”

“Mọi người nói xem có thần bí hay không?” Thôi Lệ Châu thè lưỡi: “Chính người đeo chiếc đồng hồ này là Tôn Ngọc Kiều cũng gặp chuyện lớn như vậy…”

“Được rồi, Tiểu Thôi…” Miêu Anh nghiêm mặt nói: “Lời đồn làm mờ mắt kẻ thông minh, chị thấy không phải là đồng hồ bị nguyền rủa đâu, tội ở lòng người, về căn bản nhất vẫn là do hành vi của chính Tôn Ngọc Kiều thôi!”

“Chị Miêu, em chỉ nói vậy mà thôi, không cần phải nghiêm trọng như thế đâu!” Thôi Lệ Châu bĩu môi một cái, lại nói: “Lần trước ở Thừa Châu, sinh viên kia cứ như quỷ nhập vào người mà trực tiếp dùng búa đập mở đường ống rác thải và phát hiện thi thể của những cô gái kia, chuyện này thì giải thích như thế nào?”

“Em không biết mọi người cảm thấy như thế nào, dù sao thì hiện giờ em cũng tin rồi, cả đời này, con người thật sự không thể làm chuyện trái với lương tâm!”

“Lời này thì tôi đồng ý” Nhiễm Đào phụ họa nói: “Tôi tham dự vào toàn bộ quá trình thẩm vấn Trương Hạo Nhân, căn cứ vào lời khai của ông ta, trong những ngày tháng chạy trốn này, ông ta chưa từng có ngày nào được thư thái…”

“Ông ta không dám lấy vợ sinh con, không dám kết bạn, vì để giữ khư khư một bí mật mà miễn cưỡng giấu bản thân đi, loại cảm giác này thậm chí là sống không bằng chết…”

“Giang hồ có một câu trong nghề, món nợ gì sớm muộn cũng phải trả, không phải là không báo, chỉ là chưa tới thời điểm mà thôi!” Triệu Ngọc giơ ly rượu lên, nói: “Các vị, vụ án này cũng cho chúng ta một lời nhắc nhở!”

“Nếu như sau khi chúng ta phát hiện ra cánh tay ở trong két sắt nhưng cũng không khiến cho chúng ta coi trọng thì… Vụ án này cũng sẽ không thể dần dần nổi lên mặt nước”

“Hung thủ cũng sẽ không bị đem ra trước công lý!”

“Cho nên” Triệu Ngọc trịnh trọng nói: “Sau này, cho dù gặp phải vụ án như thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải cẩn thận xử lý, tuyệt đối không thể làm qua loa cho xong!”

“Đúng, sếp nói đúng!” Nhiễm Đào giơ ly rượu lên: “Nào, chúng ta cùng nhau kính sếp một ly!”

Nhiễm Đào đề nghị, đoàn người uống một ly, bầu không khí càng lúc càng nồng đậm.

“Chờ đến khi xử lý xong vụ án này thì cũng đã đến tết rồi!” Thôi Lệ Châu nói: “Mọi người thì tốt rồi, ai cũng có nhà để về, bổn tiểu thư đây thật đáng tiếc, haizz…”

“Hả?” Nghe được tiếng thở dài của Thôi Lệ Châu, Triệu Ngọc trừng to mắt hỏi: “Không phải cô ở cùng Thôi Diệu à? Vài ngày trước, chẳng phải tôi đã điều Thôi Diệu tới Ma Đô để hỗ trợ xử lý vụ mưu sát trên du thuyền sao?”

“Hai… hai người không thông đồng, à không, không có liên hệ sao?”

“Sếp à, xin anh đấy!” Thôi Lệ Châu nheo mắt lại: “Vương Xán đã có bạn gái rồi, người ta là một cảnh sát ưu tú, tại sao lại coi trọng một nữ tặc vương như tôi chứ?”

“Nói gì đấy!” Triệu Ngọc mắng: “Cái tên Vương Xán này thật là không có lương tâm, thế mà lại giấu tôi chuyện yêu đương, thật sự là không để sư phụ như tôi để vào mắt mà, hừ! Sau này mà gặp cậu ta, tôi nhất định sẽ mắng cậu ta mấy câu mới được”

“Tiểu Thôi” Miêu Anh khuyên nhủ: “Cô không nên tự ti như vậy, cô làm việc xuất sắc như thế, năng lực lại xuất chúng như thế, dáng người lại xinh đẹp, sợ gì mà không tìm được bạn trai chứ?”

“Phó đội trưởng Miêu, em lo lắng quá rồi đấy!” Ngô Tú Mẫn bĩu môi nói: “Không phải là Tiểu Thôi tự ti, mà là cô ấy đang khoe khoang đấy! Mọi người cũng đừng quên cô ấy có biệt thự ở thủ đô nhé!”

“Nếu không đề cập tới công việc nữa, chỉ một căn biệt thự này thôi cũng đã có bao nhiêu đàn ông chạy theo cô ấy như vịt rồi!”

“Mọi người cũng đừng nghe lời than vãn của cô ấy, cô ấy đã được đội trưởng truyền thụ lại, bên trong miệng không có bao nhiêu câu là lời nói thật đâu!”

Nghe đến đây, đám người lập tức cười vang.

“Hu hu…” Thôi Lệ Châu giả vờ khóc thút thít: “Chị Ngô chị thật là không có tình nghĩa chị em gì cả, vào thời khắc quan trọng lại phá hủy màn biểu diễn của em, để sau này bổn cổ nương còn làm giả… À, còn làm người như thế nào được nữa, hu hu hu…”

“Được rồi, nào” Ngô Tú Mẫn cười khuyên nhủ: “Cả đội đâu phải chỉ có một người cô đơn là em, nếu như em không có ý kiến thì cùng chị về nhà ăn tết đi!”

“Ừm…” Mắt Nhiễm Đào sáng lên, nói: “Tôi cũng là người cô đơn, cùng tôi về nhà ăn tết cũng được!”

“Thôi, quên đi” Thôi Lệ Châu thè lưỡi: “Em còn phải về thắp hương cho cha em, còn viếng mồ mả cho cha mẹ ruột của em nữa, em còn đặt vé máy bay đi Quỳnh Châu rồi, dự định sẽ đến một nơi ấm áp ăn tết!”

“Cắt…”

Ngô Tú Mẫn cùng Nhiễm Đào đồng thời phóng ánh mắt khinh bỉ về phía Thôi Lệ Châu.

“Sau đó…” Thôi Lệ Châu tràn đầy mong đợi nói: “Chờ đến mùng tám em trở về, mọi người đến nhà em ăn đồ nướng đi, lúc đó, dù sao cũng đều phải đi làm rồi, ở nhà em chơi mấy ngày…”

“Ừm, cái này còn tạm được…” Nhiễm Đào nói: “Tôi mang rượu, mọi người mua thịt đi…”

“Được” Thôi Lệ Châu chuyển hướng nói với Triệu Ngọc và Miêu Anh: “Sếp cùng chị Miêu thì sao? Hai người có thể đến không?”

“Ừm…” Triệu Ngọc nhìn Miêu Anh một cái, gật đầu nói: “Chỉ cần không có nhiệm vụ thì nhất định sẽ đi, không những đi mà sẽ còn ở lì chỗ cô nữa đấy!”

“Ôi, lại nhớ tới chiếc Aston Martin của tôi vẫn còn để ở nhà để xe của nhà cô thì lại đau lòng, một năm nay vẫn chưa được lái lần nào, chắc phải đi bảo dưỡng rồi!”

“Ừm… Tôi chỉ sợ là không được rồi” Trương Bồi Bồi yếu ớt nói: “Mấy ngày ăn tết này, tôi làm một nghiên cứu cao cấp, phải cùng thầy của tôi qua Mỹ…”

“Oa, pháp y Trương thật là giỏi!” Đáy mắt Thôi Lệ Châu tràn ngập ngưỡng mộ, miệng nói: “Không sao, rượu của cô cứ để cho Tăng Khả uống giúp cô là được!”

“Đúng vậy” Triệu Ngọc phụ họa: “Thứ tôi muốn uống nhất chính là rượu mừng của hai người đấy! Ha ha ha ha…”

“Đội trưởng, anh đừng trêu chọc em” Tăng Khả hỏi lại: “Anh muốn uống rượu mừng của em, còn bọn em thì muốn uống rượu mừng của anh và chị Miêu đó!”

“Nhân lúc nhàn rỗi, hai người cũng nên tranh thủ thời gian đi!”

“Đúng đúng đúng…” Thôi Lệ Châu nhanh chóng quơ lấy ly rượu: “Chúc hai người có tình sớm ngày trở thành thân thuộc, tiện tay giết những cẩu độc thân như chúng tôi!”

“Đúng đúng đúng” Nhiễm Đào đứng lên phụ họa: “Rượu này nhất định phải cạn đấy…”

Nói xong, đoàn người nâng ly trò chuyện vui vẻ, tiếng cười nói không dứt bên tai…

Hai mươi phút sau, điện thoại di động của Triệu Ngọc vang lên, hắn thấy màn hình không hiện tên nên đã ra ngoài và tới một góc hẻo lánh, yên tĩnh để nghe điện thoại.

Kết quả, sau khi hắn nghe rõ ý đồ của đối phương thì cả người lập tức choáng váng, lập tức mắng vào điện thoại:

“Con bà nhà nó! Các người có nhầm lẫn gì không! Bày cái trò đùa quốc tế gì vậy!?”