Chương 2347 Công chúa
“Đúng, đúng, đúng…” Triệu Ngọc chỉ vào Tịch Mộng Na dáng người cao gầy, giá trị nhan sắc có thừa, nói với người thân: “Mọi người đừng chỉ nhìn bề ngoài của cô ta, thực ra cô ta là một người bạn nước ngoài đấy!”“Tên của cô ấy là Tịch Sibaya, là người Santo Domingo, Panama, là bạn của con, lần này về quê mình trải nghiệm ăn Tết, để viết luận văn gì đó…”
Nhìn Tịch Mộng Na giống như người mẫu quốc tế, anh em họ hàng ở đây đều nhìn chằm chằm, nhất là họ hàng nam giới, trong mắt tất cả bọn họ đều lộ ra vẻ mặc sức tưởng tượng.
“Đúng rồi, mọi người nói chuyện ít với cô ấy thôi” Triệu Ngọc lại chỉ vào Tịch Mộng Na nói: “Tiếng Trung của cô ấy rất kém, một câu cơ bản cũng không biết đâu!”
“Cho nên mọi người cứ tránh xa cô ấy một chút cho con…”
“Này…” Triệu Ngọc nhìn thấy cháu trai lớn đang dùng điện thoại chụp ảnh, vội vàng ngăn trước mặt Tịch Mộng Na: “Đừng chụp, đừng chụp, xóa ảnh đi, nhanh!”
Triệu Ngọc hô như thế, cháu trai lớn bị dọa nên hơi run rẩy, điện thoại suýt nữa đã rơi xuống đất.
Cháu trai bị dọa, nhanh chóng cất điện thoại đi, trốn ra sau lưng bà mình, trong mắt ngập tràn oan ức.
“Ừm… à…” Triệu Ngọc cảm thấy ngại ngùng, lập tức thi triển khả năng nói láo tuyệt vời của hắn, nói với mọi người: “Con nói cho mọi người biết một bí mật động trời, mọi người nhất định phải giữ chặt miệng đấy!”
Nói xong, hắn lại chỉ vào Tịch Mộng Na một lần nữa, nói: “Thực ra, cô ấy là công chúa Saint Vincent Panama, lần này là cải trang vi hành, à không… à… Là ly biệt quê hương… Cũng không phải, à… à…”
“Tóm lại…” Triệu Ngọc nói năng lộn xộn, nói: “Cô ấy lén lút chạy đến đây, không thể bị hoàng gia bọn họ nhìn thấy được, có hiểu không?”
Nhìn thấy họ hàng ngơ ngác, Miêu Anh thật sự không nhìn nổi nữa, lập tức đi tới, giải thích thay cho Triệu Ngọc:
“Triệu Ngọc nói đúng, cô công chúa điện hạ này là một nhân vật công chúng, lai lịch tuyệt đối không thể lộ ra ánh sáng, cho nên hy vọng mọi người không được truyền ra ngoài…”
“À… Hóa ra là công chúa…” Nghe một hồi lâu, mẹ của Triệu Ngọc lúc này mới vò đầu nói một câu kinh thiên địa khiếp quỷ thần: “Mẹ đang muốn làm mai mối cho thằng Trương Hải nhà cậu họ con đấy! Cũng sắp 30 rồi mà còn chưa cưới được vợ đây này…”
Mẹ nó!
Triệu Ngọc cùng Miêu Anh ngã ngửa, Tịch Mộng Na cũng không nhịn được mà cười gập lưng…
Lốp bốp…
Bên ngoài phòng tân hôn của Triệu Ngọc truyền đến tiếng pháo.
Cổng dán câu đối xuân, trong nhà đã treo đèn lồng đỏ, trên cửa sổ dán giấy cắt hoa, khắp nơi đều nồng đậm mùi năm mới…
Láng giềng sum vầy, anh em tới cửa, người lớn nói chuyện, trẻ con nã pháo, vô cùng náo nhiệt…
Tất cả những thứ này đối với Tịch Mộng Na mà nói đều tương đối mới mẻ, cô ta đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn cảnh tượng náo nhiệt ở bên ngoài, trong lòng rung động, tâm trí mơ tưởng.
“Nào, ăn bánh mật đi!” Miêu Anh đưa một bát bánh bột lọc cho Tịch Mộng Na: “Cô biết dùng đũa không?”
“Có…” Tịch Mộng Na gật gật đầu, nhận lấy bánh bột lọc và bát đũa, nhưng lại không có lòng dạ nào nhấm nháp.
Từ khi đi theo Triệu Ngọc và Miêu Anh về Tần Sơn, cô ta vẫn luôn trầm mặc ít nói, không mở miệng nói gì.
“Lát nữa, cả nhà sẽ tập hợp lại cùng nhau ăn cơm tất niên” Triệu Ngọc dặn dò: “Cô phối hợp một chút, tiếp tục giả vờ làm công chúa của cô đi!”
“Ừm…” Tịch Mộng Na nhẹ gật đầu một cái, biểu cảm bình tĩnh, tâm tình bình lặng.
Rất nhanh sau đó, cơm tất niên đã được chuẩn bị xong, cả gia đình ngồi vây lại cùng nhau ăn cơm.
Người nhà họ Triệu tương đối chất phác, không bởi vì có thêm một “Công chúa người nước ngoài” mà trở nên câu nệ. Lúc ăn cơm, mọi người cười cười nói nói, vui vẻ hòa thuận, không có một chút ảnh hưởng nào.
Nếu so sánh ra thì Triệu Ngọc và Miêu Anh mới có vẻ không thả lỏng, nói chuyện đều khá là cẩn thận, nhất là khi các bậc cha chú hỏi những chuyện đặc biệt, hai người đều nhanh chóng đổi chủ đề.
Nhưng mà chủ đề này có thể tránh, còn một chủ đề quan trọng khác cho dù thế nào cũng không thể tránh khỏi.
Chủ đề này chính là việc kết hôn của Triệu Ngọc và Miêu Anh!
Nhất là mẹ Triệu, bà vẫn luôn truy hỏi Triệu Ngọc và Miêu Anh rốt cuộc lúc nào mới hết hôn, bà còn lấy lý do Triệu Ngọc và Miêu Anh đã không còn nhỏ tuổi, thừa dịp lúc bà còn khỏe khoắn có thể giúp trông cháu một tay, nói rất có lý có cứ, khiến Miêu Anh đỏ mặt, Triệu Ngọc không nói được gì…
Cuối cùng, tiếng chuông ăn Tết gõ vang, người một nhà an lành mỹ mãn qua một năm.
Sau khi ăn cơm tất niên xong, Triệu Ngọc sắp xếp cho Tịch Mộng Na một căn phòng trước, sau đó mới cùng với Miêu Anh đi về căn phòng của mình.
Phòng này vốn được mẹ Triệu cố ý trang hoàng riêng cho Triệu Ngọc, chuyên để sử dụng cho hôn lễ của hắn, cả căn phòng đều được trang trí màu đỏ, cứ như thể hôm nay chính là ngày vui của Triệu Ngọc vậy.
“Phù…”
Hai người cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, về thể xác hay tinh thần đều mệt mỏi, họ nằm song song trên chiếc giường mềm mại.
“Triệu Ngọc à” Miêu Anh ngước mắt nhìn lên trần nhà, nói với Triệu Ngọc: “Anh bịa lời nói dối thì có thể làm bản nháp trước được không? Lần đầu anh nói là Santo Domingo Panama, lần thứ hai lại nói là Saint Vincent Panama, tự anh làm lộ rồi đấy có biết không?”
“Không sao, không sao…” Triệu Ngọc cười ngây ngô: “Người nhà anh đi Lăng Vân còn tưởng rằng đó là ra nước ngoài đấy! Không nhớ ra được đâu…”
Mặc dù đã tắt đèn, nhưng bởi vì trong sân có ánh đèn lấp lánh nên vẫn có thể thấy rõ đồ vật trong phòng, nhất là trần nhà.
“Vậy… Anh có thể nói lại…” Miêu Anh vẫn nhìn chằm chằm vào trần nhà, hỏi: “Cái tên anh nghĩ ra cho Tịch Mộng Na không?”
“Ừm… ừm…” Triệu Ngọc nghĩ một lúc lâu, lắc đầu nói: “Quên rồi, ngày mai lại nghĩ một cái khác!”
“Anh cũng được đấy nhỉ…” Tiểu thư Miêu mỉm cười, nói: “Em cũng biết, dẫn một cô gái có lai lịch nhạy cảm như vậy về nhà ăn Tết đúng là có chút không thích hợp, nhưng mà… dù sao đây cũng là mệnh lệnh của cấp trên, chúng ta coi như đang làm nhiệm vụ đi!”
“Chỉ là sẽ làm chậm trễ anh…”
“Không sao, không sao…” Triệu Ngọc ngu ngơ cười một tiếng, xoay người lại nhìn dung nhan tuyệt mỹ của tiểu thư Miêu, nói: “Chí ít… Chúng ta còn có thời gian ở bên nhau mà!”
“Ha ha ha…” Hắn cười hèn mọn: “Đêm nay mệt mỏi như thế rồi thì không đại chiến ba trăm hiệp, đến năm trăm hiệp đi… Ha ha ha…”
Nói xong, Triệu Ngọc vừa muốn ra tay thì cửa phòng lại đột nhiên mở ra, một người bước vào.
“Mẹ nó…” Triệu Ngọc giật nảy mình, nhanh chóng rời khỏi người Miêu Anh, quay đầu nói: “Mẹ à, mẹ làm gì vậy?”
Sở dĩ Triệu Ngọc cho rằng người tiến vào là mẹ của mình, bởi vì vừa rồi rõ ràng là hắn đã khóa trái cửa phòng rồi.
Nếu như có người mở được cửa ra thì khẳng định chính là mẹ của mình.
⚝ ✽ ⚝
Ai ngờ, người tiến vào không nói gì, vậy mà trực tiếp nằm lên giường phía bên phải Triệu Ngọc.
Tò mò, Triệu Ngọc cùng Miêu Anh đứng dậy nhìn, sau đó, cả hai người đều cảm thấy choáng váng, người tiến vào phòng không phải là ai khác, mà chính là người đẹp… Tịch Mộng Na!!!
“Không thể nào, chị đại à!” Triệu Ngọc sắp điên rồi: “Cô có ý gì vậy? Cô muốn chui một ổ chăn với chúng tôi sao?”
“Rốt cuộc là cô muốn làm gì thế?”
“Tôi cảnh cáo cô, Triệu Ngọc này có tiếng là liệt nam trong trắng” Triệu Ngọc kinh hãi nói: “Cô không thể quyến rũ tôi được đâu, Triệu Ngọc này không phải là người tùy tiện…”
“Ừm… Hơn nữa… Hơn nữa…” Triệu Ngọc bắt lấy tay của Miêu Anh: “Bạn gái chân chính của tôi còn đang ở đây đấy! Dù cô có muốn làm tiểu tam thì đây cũng đâu phải thời điểm thích hợp?”