Chương 2348 Ỷ lại vào anh
“Này, anh… Tay của anh… Tay!” Miêu Anh nhìn thấy Tịch Mộng Na không chỉ nằm ở bên cạnh Triệu Ngọc mà còn nắm lấy cánh tay của Triệu Ngọc, vô cùng thân mật mà dựa sát vào“Ai u mẹ nó…” Triệu Ngọc nhanh chóng phủi tay Tịch Mộng Na xuống, oán giận nói: “Rốt cuộc cô muốn làm gì vậy hả chị đại, tình cảm giữa tôi và bạn gái còn vững hơn sắt đá, kim đâm không thấu, cô không có cơ hội đâu!”
“Tôi thật sự phục rồi đấy” Tiểu thư Miêu mau chóng từ một bên khác níu lấy cánh tay của Triệu Ngọc, nói với Tịch Mộng Na: “Cô đừng như vậy có được không?”
“Nếu như tôi là loại bạn gái dễ dàng kích động, dễ dàng ghen tị thì tôi làm sao có thể đồng ý để Triệu Ngọc dẫn theo cô về nhà chứ?”
“Hừ hừ hừ…” Kết quả, Tịch Mộng Na đột nhiên hừ lạnh, sau đó mang vẻ mặt vô cảm nói với Triệu Ngọc và Miêu Anh: “Hai người yên tâm, tôi không có ý định phá hoại tình cảm của hai người, cũng không có ý muốn quyến rũ Triệu Ngọc đâu…”
“Vậy… Vậy cô làm thế này là có ý gì?” Triệu Ngọc chỉ vào quần áo mỏng tang trên người Tịch Mộng Na, con mắt trừng đến mức sắp bật ra máu.
“Vậy…” Miêu Anh hỏi: “Rốt cuộc là cô muốn cái gì?”
“Tôi muốn cảm giác an toàn” Trong mắt Tịch Mộng Na lộ ra một nỗi phiền muộn không nói ra được: “Trên thế giới này, Triệu Ngọc là người duy nhất mà tôi tin tưởng, chỉ khi đi theo Triệu Ngọc, tôi mới có cảm giác an toàn!”
Trong lúc nói chuyện, Tịch Mộng Na lại dựa sát vào, kéo lấy cánh tay Triệu Ngọc một lần nữa.
“Đừng… Tránh ra đi…” Triệu Ngọc phát điên: “Con người tôi không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ phụ nữ vây lại thôi, tôi cầu xin cô đấy, cô Tịch, cô đừng đùa tôi nữa có được hay không!”
“Anh tin cũng được, không tin cũng được” Tịch Mộng Na cay đắng nói: “Tôi không dám ngủ một mình, cũng không dám ở một mình, tôi bị lừa gạt quá lâu rồi, giờ tôi không dám tin tưởng bất cứ kẻ nào nữa – ngoại trừ anh!”
Trong lúc nói chuyện, nước mắt của Tịch Mộng Na lấp lánh, khơi gợi hồi ức thương tâm.
“Cuộc đời của tôi đã bị cha tôi cùng chị gái hủy hoại rồi, từ lúc tôi bị người ta bắt ở đảo Kỳ Tích, thứ tôi mất không chỉ là tự do mà còn có niềm tin và tín ngưỡng của tôi nữa!”
“Từ nhỏ đến lớn, tôi đều phải sống theo những gì cha tôi hy vọng, cho nên dù làm điều gì tôi cũng sẽ cố gắng hết sức mình, không một chút kháng cự, nhưng trước giờ tôi chưa từng nghĩ tới nguyên nhân cùng hậu quả khi làm những điều đó”
“Cha tôi nói với tôi, chỉ cần tôi giết được con gái của Grimm thì chúng tôi sẽ tìm được kim cương, nhưng cuối cùng thì sao? Haizz…”
Một giọt nước mắt óng ánh nhỏ xuống, Tịch Mộng Na nghẹn ngào lên tiếng.
“Mãi cho tới khi cha tôi chết rồi, rốt cuộc tôi mới hiểu được hóa ra cha tôi không phải người toàn năng vô địch, những gì ông ấy làm cũng chỉ là vì chấp niệm của ông ấy, vốn không phải cuộc sống mà tôi muốn…”
“Chỉ tiếc là tôi nhận ra quá muộn, tôi giống như một thùng hàng hóa, bị bọn họ mua đi bán lại, sau đó còn rơi vào trong tay kẻ địch, suýt nữa đã không còn mạng!”
“Sau này, tôi vốn cho rằng những lời tù trưởng nói đều là lời thật lòng, nhưng sau khi ông ta ý thức được tôi chỉ là một cái bình hoa thì lập tức bắt tôi lên du thuyền, chắp tay đưa tôi cho các anh…”
“Triệu Ngọc” Tịch Mộng Na lau nước mắt, oan ức nói: “Tôi sợ! Tôi thật sự quá sợ rồi!”
“Hu hu… Tôi sợ, sau khi các anh thả tôi ra, tôi sẽ lại bị kẻ nào đó bắt được, sau đó lại giống như lúc ở Seoul, cất tôi vào bể cá, xem như một nàng tiên cá mà đùa bỡn…”
“Tôi sợ các anh thả tôi ra cũng là có dự mưu có mục đích, sẽ coi tôi là một cái mồi nhử, dẫn dụ người nào đó, cho nên… tôi mới yêu cầu muốn đi theo anh…”
“Chỉ khi đi bên cạnh anh, tôi mới có thể cảm nhận được cảm giác an toàn!”
“Triệu Ngọc…” Tịch Mộng Na tựa trán lên bờ vai của Triệu Ngọc, nghẹn ngào nói: “Tôi cầu xin anh, đừng đuổi tôi đi, có được không?”
“Tôi chỉ là một cô gái không có nhiều kinh nghiệm sống, bị người khác lợi dụng!”
“Tôi biết, tôi đã từng phạm phải tội ác không thể nào tha thứ, tôi cũng hối hận vì đã giết Molly, nhưng mà… không thể cho tôi một cơ hội để hối cải làm người mới sao?”
“Ừm…” Triệu Ngọc đầu tiên là lúng túng nhìn thoáng qua Miêu Anh một chút, sau đó nhíu mày nói: “Cô Tịch, hối cải để làm người mới thì không có vấn đề, muốn tôi bảo vệ cô cũng không có vấn đề!”
“Nhưng mà…” Hắn lại ra hiệu về phía Miêu Anh, nói: “Tôi đã có bạn gái, cô lúc nào cũng quấn lấy chúng tôi như vậy, chỉ sợ là… không quá thích hợp…”
“Có gì không thích hợp đâu” Tịch Mộng Na nhìn Miêu Anh một cái, thờ ơ nói: “Hai người muốn làm gì thì cứ làm cái đó đi, cứ coi tôi như không khí, có được không?”
“Tôi…” Triệu Ngọc lau mồ hồi: “Chị gái à, cô… cô không thể cố tình gây sự như vậy được! Cô… cô đang can thiệp vào đời tư của người khác một cách nghiêm trọng đấy!”
“Nghe lời đi, nhà của tôi rất an toàn, sẽ không có người nào gây bất lợi cho cô đâu!”
Nói xong, Triệu Ngọc đưa tay muốn đẩy Tịch Mộng Na ra một lần nữa.
“Không…” Ai ngờ Tịch Mộng Na lại dùng sức ôm lấy cánh tay của Triệu Ngọc: “Tôi sợ, tôi thực sự sợ! Hay anh đến phòng tôi ở với tôi đi, hu hu…”
“Cô… Tôi…” Triệu Ngọc phiền muộn nói: “Tôi ném bạn gái của tôi qua một bên, rồi cùng cô về phòng cô ngủ, cô cảm thấy điều này có thể sao?”
Mặc dù Triệu Ngọc có rất nhiều ý đồ xấu, nhưng gặp phải chuyện mà mình không thể nổi giận thế này thì cũng hơi bất lực.
“Van xin anh đó” Tịch Mộng Na tựa đầu vào ngực Triệu Ngọc, cầu khẩn nói: “Tôi đồng ý với các anh, tôi sẽ mau chóng thích ứng, mau chóng tự lập có được không?”
“Nhưng mà đêm nay, tôi thật sự không muốn ở một mình… Cầu xin các anh mà…”
“Được rồi, được rồi!” Kết quả, Triệu Ngọc còn chưa tỏ thái độ, Miêu Anh vốn thiện lương đã thỏa hiệp trước, cô chỉ vào Tịch Mộng Na, nói với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc à, đêm nay anh hãy thể hiện tinh thần bác ái của anh đi, ba chúng ta ngủ chung!”
“Mẹ nó…” Triệu Ngọc trừng mắt nhìn Miêu Anh: “Em… Em cũng điên rồi sao, chị đại?”
“Không sao, chỉ cần ý chí anh kiên định, trong lòng có em là được rồi!” Miêu Anh chỉ vào Tịch Mộng Na: “Anh xưng là cuồng thám, dù sao cũng phải có tinh thần trách nhiệm chứ! Được rồi, cứ làm như thế đi!”
“Quá tốt rồi, quá tốt rồi” Tịch Mộng Na vui vẻ gật đầu: “Cảm ơn chị, chị thật tốt!”
“Cô…” Triệu Ngọc nhếch miệng, không ngừng nháy mắt với Miêu Anh, ý là đại chiến ba trăm hiệp của chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”
“Được rồi, em cũng không ngại, đàn ông đàn ang như anh mà cứ dông dài như vậy thì chẳng phải sẽ làm trò cười cho người khác sao?” Miêu Anh sửa sang lại một chút: “Đã quá nửa đêm rồi, em thật sự buồn ngủ lắm rồi, ngủ đi… ngủ đi…”
⚝ ✽ ⚝
Đêm nay, có thể hiểu được trình độ khó khăn của Triệu Ngọc.
Nhìn hai người đẹp ở hai bên, hắn làm sao có thể ngủ ngon được chứ?
Thật sự không ngờ nghiệp chướng của mình có thể kỳ lạ như vậy, làm sao lại bò lên cùng một cái giường chứ?
Haizz!
Chuyện gì thế này?
Triệu Ngọc biết, sở dĩ Miêu Anh sắp xếp như vậy, tất nhiên là lo lắng Tịch Mộng Na có bẫy, lo Tịch Mộng Na mượn cơ hội tới gần Triệu Ngọc để báo thù Triệu Ngọc!
Thế nhưng, nhìn dáng vẻ ngủ say yên tĩnh của tiểu thư Miêu, trong lòng Triệu Ngọc lại oán trách: Miêu Miêu à, sao em lại hại anh thế? Tại sao em có thể ngủ say sưa như vậy?
Có điều…
Triệu Ngọc quay đầu nhìn Tịch Mộng Na đang ngáy ở bên kia, trong lòng bắt đầu suy nghĩ, những tiếng lòng Tịch Mộng Na thổ lộ trước đó chắc hẳn không phải là giả vờ.
Hiện giờ đúng là cô ta không có chỗ nương tựa, đúng là cần một trụ cột tinh thần.
Dù sao thì nhiều chuyên gia tâm lý của phòng Đặc Cần đều đã công nhận đánh giá về cô ta, hẳn là cô ta không giả vờ.
Tuy nhiên, cho dù Tịch Mộng Na không định trả thù, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì cũng đâu thể được?
Giang hồ có câu thành ngữ, chỉ xem mà không ăn thì thà đừng nhìn làm gì.
Nếu không nằm với nhau đã đành, nhưng nếu đã nằm rồi thì chẳng phải càng thêm khó chịu sao?
Mặc dù mình có ý chí kiên định, kiên trì cái trò chơi này một ngày hai ngày có lẽ còn được, nhưng nếu lâu dài thì phải làm sao bây giờ?