← Quay lại trang sách

Chương 2353 Chi tiết quan trọng

“Thu Kim Na” Đội trưởng Cừu cầm tài liệu báo cáo với đoàn người Triệu Ngọc: “Hai mươi chín tuổi, là bà chủ của một cửa hiệu trên phố thương mại, giữ độc quyền về… đặc sản Nga!”“Hả?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Mất tích mà không có ai báo cảnh sát sao?”

“Thu Kim Na kết hôn rồi ly dị, bình thường vẫn luôn sống một mình” Đội trưởng Cừu nói: “Mùa đông là mùa ế hàng, cửa hàng của cô ta thường xuyên khóa cửa, các bạn hàng xóm còn tưởng rằng cô ta đã về Nga, không ai để ý”

“Chúng tôi vẫn đang điều tra video trên camera theo dõi và lịch sử cuộc gọi, có thể điều tra rõ ràng thời gian mất tích cụ thể của cô ta nhanh thôi…”

“Vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Anh có biết quê của cô gái này nằm ở đâu của nước Nga không?”

“Có, có…” Đội trưởng Cừu lật tìm trong hồ sơ rồi nói: “Thu Kim Na đến từ Kujask, trước kia tên là Sorkina, lúc sửa tên đã tới chỗ chúng tôi đăng ký…”

Vừa nghe vậy, Triệu Ngọc và các thành viên trong tổ lập tức liếc nhau một cái.

Lại là Kujask, cả ba cô gái bị hại đều đến từ cùng một thành phố, chuyện này không phải là trùng hợp đâu đúng không?

“Đúng là…” Lúc này, đội trưởng Cừu cũng đã nhận ra vấn đề: “Cả ba người đều đến từ Kujask, chẳng lẽ… có vấn đề gì sao?”

“Đội trưởng Cừu” Miêu Anh nói: “Anh hãy mau phái người điều tra thêm, kiểm tra xem cô Thu Kim Na này có quan hệ gì với hai nạn nhân trước đó hay không?”

“Được, được” Đội trưởng Cừu gật đầu nói: “Tôi đã phái người đi thăm dò rồi, có điều… mong các vị lãnh đạo thông cảm, người bên chúng tôi không đủ, hơn nữa cũng không quá chuyên nghiệp, có thể sẽ chậm hơn những vụ án mà mọi người từng phá một chút”

“Phù… Được rồi!” Lúc này, Thôi Lệ Châu đứng dậy: “Tôi bay tới đây từ Hải Lan xa xôi, đương nhiên không thể chỉ bài trí được, cứ giao mấy việc điều tra tường tận nạn nhân này cho tôi đi!”

“Sếp à” Thôi Lệ Châu nháy mắt ra hiệu với Triệu Ngọc, nói: “Trước kia tôi đã từng tới Mãn Châu nên khá nắm rõ vùng này, anh cứ yên tâm đi!”

“Vậy… Vậy thì tốt quá!” Đội trưởng Cừu vội vàng nói: “Tôi sẽ sắp xếp người cho ngài ngay…”

“Tổ trưởng…” Ngô Tú Mẫn đột nhiên cầm di động tiến lên, nói với Triệu Ngọc: “Bởi vì tuyết quá lớn, chuyến bay của Tăng Khả và đoàn đội pháp y mới bị trễ, xem ra phải đến giữa trưa ngày mai, bọn họ mới tới được!”

“Không sao cả, an toàn quan trọng mà!” Triệu Ngọc nói: “Bảo bọn họ không cần vội vã quá, bởi vì trời rét nên thi thể được bảo tồn rất tốt, bên này tạm thời sẽ không khám nghiệm tử thi, chờ bọn họ đến rồi tính sau”

“Ừm!” Ngô Tú Mẫn gật đầu, nhanh chóng nhắn tin cho Tăng Khả.

Sau đó, Triệu Ngọc dựa theo trình tự bình thường để mở một cuộc họp phân tích tình tiết vụ án một ngắn cho mọi người, sau đó hắn sắp xếp nhiệm vụ cho từng thành viên một.

Hắn phái Thôi Lệ Châu đi điều tra tình hình tường tận của ba nạn nhân.

Còn Nhiễm Đào đi tìm kiếm manh mối xung quanh hiện trường vụ án, bởi vì thời gian xảy ra vụ án thứ ba khá gần, có lẽ có đầu mối nào đó, cho nên Triệu Ngọc để Nhiễm Đào điều tra trọng điểm vụ án này.

Ngô Tú Mẫn thì chủ yếu phụ trách công tác thu thập tin tức, điều tra kỹ càng bối cảnh xã hội, tin tức cá nhân và tình trạng tài chính của ba nạn nhân.

Miêu Anh thì lại làm nghề chính, hợp tác với các ban ngành tương quan ở địa phương, cùng phối hợp xử lý ảnh hưởng của vụ án trong cộng đồng.

Nghe nói, hai vụ án trước đã dẫn tới sự chú ý cao độ của công chúng và truyền thông, bây giờ lại xảy ra vụ án thứ ba, không khác gì một quả bom hạng nặng với thành phố nhỏ ở biên giới này, phải xử lý thật cẩn thận.

Mạng người lớn nhất, Triệu Ngọc không dám xem nhẹ, hắn yêu cầu Miêu Anh chuẩn bị cuộc họp chiêu đãi ký giả, chính thức tuyên bố tin tức về vụ án, dùng việc này để khiến các cô gái người Nga cư trú ở Mãn Châu cảnh giác, chú ý an toàn của chính mình.

Vụ án này khác với những vụ án trước kia, trong vòng ba tháng ngắn ngủi, hung thủ đã liên tục sát hại ba cô gái người nước ngoài, đoàn người Triệu Ngọc phải tính tới tình hình xấu nhất.

Nếu như cần thiết thì phải xin lệnh giới nghiêm toàn thành phố.

Sau khi sắp xếp xong nhiệm vụ, tất cả mọi người đều ai bận việc nấy, trong văn phòng chỉ còn lại Triệu Ngọc, Tịch Mộng Na và Ngô Tú Mẫn.

Nhiệm vụ của Ngô Tú Mẫn cơ bản chỉ cần dựa vào máy tính và Internet là có thể hoàn thành, cho nên cô ấy cần ở lại trong phòng làm việc.

Dựa theo lệ thường, Triệu Ngọc bắt đầu viết tình tiết của vụ án lên bảng trắng.

Bởi vì tin tức trước mắt còn ít nên Triệu Ngọc chỉ sử dụng một tấm bảng trắng thôi, hắn vừa viết tài liệu vừa nghiêm túc suy nghĩ, trong lúc đó còn mở bản đồ vệ tinh, học thuộc lòng hoàn cảnh địa lý của thành phố Mãn Châu.

Tịch Mộng Na vẫn đứng bên cạnh Triệu Ngọc, yên lặng nhìn Triệu Ngọc đang chăm chú làm việc, thường thường còn có thể giúp việc cho Triệu Ngọc.

“Thật không ngờ anh ưu tú như thế, hóa ra anh làm việc như thế này!” Cuối cùng, sau khi nhìn hơn một tiếng, Tịch Mộng Na không nhịn nổi nữa, mở miệng nói chuyện.

“Vậy sao?” Triệu Ngọc không quay đầu lại, tiếp lời: “Khác với tưởng tượng của cô hả?”

“Đúng đấy” Tịch Mộng Na nói: “Tôi còn tưởng rằng các anh sẽ giống như Iron Man ấy, đứng trước mặt một chiếc máy tính siêu cấp, chỉ cần ra lệnh là có thể tìm được tất cả các tài liệu mà mình cần”

“Ngày hôm sau là có thể đeo còng tay cho hung thủ rồi…”

“Cô bị bệnh nặng lắm rồi!” Triệu Ngọc chế nhạo hai câu, vẫn không quay đầu.

“Ha ha…” Tịch Mộng Na cười nhẹ hai tiếng, nói: “Triệu Ngọc, tôi nghĩ, có thể hay không…”

“Gọi tôi là tổ trưởng Triệu” Triệu Ngọc sửa lời cô ta: “Chú ý lai lịch của cô nhé! Chúng ta đã nói từ trước rồi, nếu cô không nghe lời thì tôi sẽ tống cổ cô đi đấy!”

“Vâng vâng vâng, Triệu đại nhân, tổ trưởng Triệu của tôi, được chưa?” Tịch Mộng Na chỉ vào bảng trắng, tiếp tục đề tài vừa rồi: “Anh nói xem, có khi nào hung thủ cũng là một người Nga không?”

“Hả?” Câu này khiến Triệu Ngọc dừng bút trong tay lại, quay đầu lại hỏi: “Vì sao… cô lại nghĩ như vậy?”

“Anh thử nghĩ xem…” Tịch Mộng Na phân tích: “Cả ba nạn nhân đều đến từ cùng một thành phố, sau đó, bọn họ cùng bị hại trong thành phố nhỏ bé này, như vậy… có khi nào nguyên nhân họ bị hại là vì quê hương của họ hay không?”

“Tôi nghĩ, có phải có một người đàn ông cũng đến từ Kujask, người đàn ông này hận những người phụ nữ vứt bỏ quê hương, hoặc là có ân oán nào khác, cho nên mới ra tay sát hại bọn họ hay không?”

“Ừm…” Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ một phen, gật đầu nói: “Đừng nói nhiều nữa, phân tích của cô nghe cũng rất có lý”

“Tôi phải ghi nhớ điểm này, để cho bọn họ đi thăm dò thử xem bên cạnh ba nạn nhân có người đàn ông người Nga nào phù hợp với điều kiện cô nói hay không!”

“Triệu Ngọc, ừm… Tổ trưởng Triệu” Tịch Mộng Na lại hỏi: “Đối với anh mà nói, chắc là không khó phá vụ án này đâu nhỉ?”

“Ha ha” Triệu Ngọc mỉm cười, lắc đầu nói: “Nếu chỉ nhìn từ chứng cứ mặt ngoài thì vụ án này có vẻ rất đơn giản!”

“Nhưng nếu cô quan sát kỹ càng chi tiết của nó thì không phải như vậy đâu! Có thể vụ án này vô cùng phiền toái…”

“Hả? Vì sao vậy?” Tịch Mộng Na cảm thấy bất ngờ: “Chi tiết nào làm anh coi trọng thế?”

“Ha ha, cô muốn biết không?” Triệu Ngọc cố ý “câu” cô ta.

“Ừm…” Tịch Mộng Na vội vàng gật đầu: “Mau nói cho tôi biết đi!”

“Được thôi, chỉ cần cô đồng ý với tôi là hai ngày tới cô đừng… đừng có ngủ với tôi!” Triệu Ngọc sợ Ngô Tú Mẫn nghe thấy nên hạ giọng xuống thấp nhất: “Tôi không thích mặc quần áo đi ngủ, tôi sắp tiêu đời rồi đấy, chị hai à!”

“Hừ…” Mặt Tịch Mộng Na biến sắc, chống nạnh, bắt đầu giở thói tiểu thư: “Anh ghét tôi đến thế à? Tôi đã nói rồi, tôi không yêu anh, chỉ muốn nương tựa vào anh mà thôi, tôi nói rồi, anh có thể coi tôi như thú cưng cũng được, không phải vậy là được rồi à?”

“Xuống địa ngục đi” Triệu Ngọc nói: “Cho dù tôi có coi cô là thú cưng thì bạn gái của tôi cũng đâu làm được!”

“Chị đại của tôi ơi, cô đã đi theo tôi bao nhiêu ngày rồi, nên có chút cảm giác an toàn rồi mới đúng?” Triệu Ngọc nói: “Hôm nay, tất cả chúng ta đều ngủ trong Cục Cảnh sát, đều là buồng trong gian ngoài, cô không cần sợ hãi gì nữa được không?”

“Ừm… Ừm…” Trải qua một phen suy nghĩ tường tận, cuối cùng Tịch Mộng Na cũng gật gật đầu, nói: “Thôi được rồi! Anh mau nói cho tôi biết, chi tiết mà anh nói rốt cuộc là cái gì?”