← Quay lại trang sách

Chương 2354 Hung thủ khác biệt

“Cô xem này…” Triệu Ngọc chỉ vào tên nạn nhân trên bảng trắng, kiên nhẫn giải thích cho Tịch Mộng Na: “Lúc chúng tôi suy đoán và kết luận một nạn nhân nữ trẻ tuổi có phải bị mưu sát hay không thì việc cô ta có bị xâm hại hay không, thường thường là một tiêu chuẩn vô cùng quan trong!”“Lấy vụ án trước mắt chúng ta ra làm ví dụ, trong ba vụ mưu sát, trong đó có hai nạn nhân đã kiểm tra ra dấu vết bị xâm hại, nạn nhân thứ ba thì chưa làm khám nghiệm thi thể nhưng phỏng chừng tình huống của cô ấy cũng sẽ giống với hai nạn nhân trước đó”

“Chúng ta hãy đứng ở góc độ tội phạm để suy nghĩ thử xem, hắn ta bắt được nạn nhân, đầu tiên là tiến hành xâm hại cô ấy sau đó mới giết chết, chuyện này chứng minh điều gì?”

“Chứng minh…” Tịch Mộng Na tích cực suy đoán: “Chứng minh hung thủ là nam!”

“Đúng rồi, còn gì nữa không?” Triệu Ngọc lại hỏi.

“Còn có…” Tịch Mộng Na cố gắng suy đoán, lại nói: “Hung thủ có vấn đề về tâm lý, bị áp lực, muốn xâm hại và giết người để giải phóng cảm xúc…”

“Không sai” Triệu Ngọc hỏi tiếp: “Còn nữa không?”

“Còn nữa thì…” Tịch Mộng Na lại nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Hung thủ… Ừm… Ừm…”

Tịch Mộng Na ngập ngừng một lúc lâu nhưng vẫn không nói ra được một câu đầy đủ.

“Còn nữa…” Triệu Ngọc nói: “Đối với những người làm công việc điều tra hình sự như chúng tôi mà nói, vụ án có xảy ra xâm hại thường sẽ bị phá nhanh hơn!”

“Bởi vì hung thủ đã xâm hại, chỉ cần xâm hại thì sẽ lưu lại chứng cứ thiết thực, khoa học kỹ thuật bây giờ vô cùng tiên tiến, giúp cảnh sát chúng tôi phá án dễ dàng hơn!”

“Nói cách khác…” Triệu Ngọc chỉ vào bảng trắng: “Nếu như ba vụ án này không xảy ra xâm hại thì sẽ chứng minh một vấn đề nghiêm trọng hơn, cô có hiểu không?”

“À… Đây là chi tiết mà anh nói sao?” Tịch Mộng Na hỏi: “Nếu như nạn như bị xâm hại thì chẳng phải có thể phá vụ án này rất nhanh sao?”

“Hoàn toàn ngược lại” Triệu Ngọc nói: “Nếu thật sự dễ phá như vậy thì cảnh sát địa phương đã không cần đợi tôi đến đây làm gì!”

“Chi tiết theo như lời tôi nói, không phải chỉ xâm hại” Triệu Ngọc đi tới trước bảng trắng, nói với biểu cảm nghiêm trọng: “Vụ án này đã xuất hiện chi tiết mà tôi không mong muốn nhìn thấy nhất!”

“Nó đã chứng minh vụ án này rất khó giải quyết, có khả năng thần thám Triệu Ngọc này lại gặp phải một cao thủ rồi!”

“Vậy…” Tịch Mộng Na tò mò hỏi han: “Chi tiết mà anh nói rốt cuộc là gì vậy?”

“Chi tiết đó là…” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng chịu nói ra đáp án: “Tuy nạn nhân có khả năng bị xâm hại, nhưng trong công tác khám nghiệm tử thi lại chưa lấy được vật chất gì có liên quan tới hung thủ, điểm này trước đây chưa từng có!”

“Đợi đã…” Tịch Mộng Na cẩn thận tiêu hóa những lời Triệu Ngọc nói, một lúc lâu sau mới nói: “Ý của anh là tuy nạn nhân bị xâm hại, nhưng lại không tìm được vật chất liên quan gì đến hung thủ có phải không?”

“Vật chất gì? Dịch, lông, còn có tế bào da và ADN sao?” Tịch Mộng Na mở to mắt: “Nếu không tìm thấy những vật chất này thì vì sao lại nói nạn nhân bị xâm hại?”

“Đúng, điểm này trông có vẻ rất mâu thuẫn!” Triệu Ngọc nói: “Tôi đã kiểm tra rất nghiêm túc rồi, mặc dù kỹ thuật khám nghiệm tử thi của Mãn Châu có chút thua kém những thành phố lớn, nhưng vẫn chưa đến mức phạm sai lầm cơ bản như thế này!”

“Trên người hai nạn nhân trước đó có dấu vết bị xâm hại, sung huyết, co rút và có một ít huyết dịch đặc biệt đều có thể chứng minh điểm này”

“Hơn nữa, những thứ này cũng đủ để chứng minh nạn nhân bị xâm hại khi còn sống…”

“Nhưng mà…” Tịch Mộng Na khó hiểu: “Có mang… mang cái kia không? Vì sao không lưu lại chất lỏng nào?”

“Đúng, nhân viên pháp y có kiểm tra ra thành phần glycerin và sodium hyaluronate” Triệu Ngọc nói: “Những chất này là thành phần cấu tạo của dầu bôi trơn…”

“À…” Tịch Mộng Na nói: “Như vậy… là mang bao tiến hành xâm hại hả?”

“Đúng vậy” Triệu Ngọc nói: “Nhưng cho dù có đeo bao thì cũng phải để lại lông hoặc là tế bào da mới đúng, nhưng sau khi pháp y kiểm tra thi thể một cách cẩn thận thì lại không tìm thấy bất cứ thứ gì”

“Bọn họ hoài nghi…” Triệu Ngọc nói: “Hung thủ đã chuẩn bị một cách tỉ mỉ cả trước và sau đó…”

“Chuẩn bị tỉ mỉ?” Tịch Mộng Na tò mò: “Chuẩn bị cái gì vậy?”

“Làm sạch da trước (cạo lông mao)” Triệu Ngọc nói: “Sau khi xong việc, hắn ta lại tiến hành tắm rửa cẩn thận cho nạn nhân…”

“Hoặc là…” Triệu Ngọc lại nói: “Hắn ta không thật sự có tiếp xúc thân thể với nạn nhân, mà chỉ sử dụng công cụ hoặc đồ dùng gì đó, sau đó cố ý quấy nhiễu suy đoán của chúng ta…”

“À…” Tịch Mộng Na gật đầu nói: “Cẩn thận tới mức đó… Xem ra, anh đúng là gặp phải đối thủ rồi!”

“Không chỉ vậy thôi đâu” Triệu Ngọc lại nói: “Người này nắm rõ ngõ ngách của thành phố Mãn Châu, xét từ hai vụ án trước đó, nếu hắn ta thật sự lái xe trượt tuyết băng qua sông để tới hiện trường vụ án thì phải có hình ảnh của hắn ta trên các camera theo dõi được lắp đặt ở các khu vực đó mới đúng!”

“Nhưng mà đội trưởng Cừu đã phái người kiểm tra mấy lần rồi, không tìm được gì cả…”

“Còn nữa…” Triệu Ngọc tiếp tục nói: “Trên ống, trên móc, trên dây thừng cũng không có bất kỳ vật chất gì khả nghi, chắc chắn rất khó đối phó với người này!”

“Đúng vậy thật…” Tịch Mộng Na nuốt nước miếng, không ngờ trong lòng lại đột nhiên có cảm giác chấn động, cô ta nghiêm túc suy nghĩ một phen, phụ họa: “Vụ án này đúng là phức tạp hơn tôi nghĩ rất nhiều! Nếu tôi đã đoán đúng thì hung thủ chỉ vì không muốn nhìn thấy họ sống ở Mãn Châu thôi, như vậy có khi nào những nạn nhân này chỉ bị hung thủ tùy ý lựa chọn hay không?”

“Đúng, đây cũng là chuyện mà tôi lo lắng” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Nếu hung thủ không có quan hệ mật thiết với nạn nhân mà hắn ta chỉ lựa chọn tùy ý thôi thì vụ án này sẽ khó phá hơn rất nhiều!”

“Chỉ sợ là phải tiến hành giới nghiêm toàn thành phố thôi… Nhưng mà cách giới nghiêm toàn thành phố này chỉ trị phần ngọn không trị phần gốc… Nếu không bắt được tên tội phạm này thì hắn ta chắc chắn sẽ tiếp tục ra tay, không chừng vụ án tiếp theo sẽ không xảy ra ở Mãn Châu đâu…”

“Thượng Đế ơi” Tịch Mộng Na nói: “Không ngờ… không ngờ lại có loại tội phạm giết người như vậy… Rốt cuộc hắn ta làm vậy là vì cái gì? Có phải người này bị cái gì kích thích hay không?”

“Cho nên tôi mới cảm thấy hứng thú với suy đoán của cô” Triệu Ngọc nói: “Cô nghĩ thử xem… Hung thủ xâm hại và giết người đã đành, trời đầy băng tuyết thế này, nếu giết người thì cứ việc chôn đại ở chỗ nào đó, giấu thi thể đi, như vậy sẽ rất khó bị người ta phát hiện!”

“Nhưng mà hung thủ không quan tâm đến việc trời giá lạnh đất đóng băng, cứ muốn vận chuyển thi thể ra chỗ rất xa, cực kỳ hẻo lánh, ngay dưới gầm cầu, hơn nữa còn treo nạn nhân lên, thậm chí không cho cô ta mặc quần áo, chuyện này chứng minh điều gì?”

“Chứng minh…” Tịch Mộng Na hết hồn nói: “Chứng minh hung thủ không chỉ muốn giết người mà còn muốn làm nhục nạn nhân nữa, giống như một nghi thức nào đó trong xã hội phong kiến vậy, không chỉ giết người mà còn hủy thể diện…”

“Vụ án này…” Triệu Ngọc nói: “Từ lúc mới nghe nói tới nó, tôi cảm thấy trong đó tràn đầy thù hận!”

“Đối với việc phá án mà nói, điều này tượng trưng cho hai cực đoan” Triệu Ngọc nói: “Nếu thù hận của hung thủ đến từ chính những nạn nhân này, như vậy chúng ta có thể tìm ra hắn rất nhanh!”

“Nhưng mà lỡ như hung thủ chỉ vì bản thân mình bị tổn thương mà giận lây sang người khác thì… phiền toái rồi…”