← Quay lại trang sách

Chương 2355 Đã tới muộn?

Nửa đêm, Tịch Mộng Na không kiên trì nổi, đi đến ký túc xá trong Cục Cảnh sát ngủ, đi cùng cô ta còn có Ngô Tú MẫnThôi Lệ Châu và Nhiễm Đào đều có nhiệm vụ bên ngoài, đêm nay bọn họ phải bắt đầu làm việc trên cương vị của mình, không trở về Cục Cảnh sát qua đêm.

Bây giờ, người ở trong phòng làm việc cùng với Triệu Ngọc chỉ có bạn gái chính quy Miêu Anh.

“Sau khi xem bản đồ” Triệu Ngọc nói với Miêu Anh: “Anh càng ngày càng rõ nỗi niềm lo lắng của đội trưởng Cừu rồi! Trời đất đầy băng tuyết, hoang vắng, lại còn ngay năm mới nữa, quá ít người ra đường”

“Có lẽ hung thủ đã chuẩn bị vụ án thứ tư rồi; cũng có lẽ…” Triệu Ngọc lo lắng nói: “Cái mà chúng ta gọi là vụ án thứ ba, thực chất không phải là vụ án thứ ba đâu”

“Có lẽ còn có nạn nhân chưa bị người ta phát hiện…”

“Anh đừng lo âu quá” Miêu Anh đưa cà phê nóng trong tay cho Triệu Ngọc, nói: “Đội trưởng Cừu đã phái người đi xem xét những chỗ có cầu gần đó rồi!”

“Hoàn toàn không có khả năng phát hiện được…” Triệu Ngọc chỉ vào bản đồ: “Sông Shulacis, sông Argun và sông Tuyết Lý Động phía Bắc nữa, ba con sông giao nhau tại Mãn Châu, chính bọn họ cũng không biết có bao nhiêu nhánh sông, bao nhiêu cây cầu!”

“Em cảm thấy để giải quyết vấn đề không nhất định phải dựa vào cầu!” Miêu Anh nói: “Vẫn phải lấy người làm trọng, chỉ cần ngày mai có thể điều tra ra các mối quan hệ xã hội của ba nạn nhân thì có lẽ sẽ có tiến triển to lớn!”

“Ừm, chỉ mong, chỉ mong là vậy…” Triệu Ngọc nhìn bảng trắng, ngây người ra.

“Nếu chỉ là giết người xâm hại thì không cần phải treo thi thể lên, rất rõ ràng là giữa hung thủ và nạn nhân có thù hận rất lớn!” Miêu Anh nói: “Tình hình như vậy chắc là không khó điều tra đâu nhỉ?”

Sau khi nói xong, Miêu Anh phát hiện ra Triệu Ngọc vẫn ngẩn người nhìn bảng trắng, ngay cả cà phê cũng chưa uống ngụm nào.

“Triệu Ngọc, sao thế?” Miêu Anh hỏi: “Trước kia em chưa từng thấy anh như vậy lần nào! Có phải… có phải anh đang lo lắng chuyện gì hay không? Vụ án này…”

“Anh đang nghĩ” Triệu Ngọc nói: “Rốt cuộc chúng ta có nên tiến hành phong tỏa cả thành phố hay không, tình hình bây giờ khác với trước kia, anh có cảm giác tên hung thủ này đã tiến vào giai đoạn phát rồ rồi, nếu không áp dụng thủ đoạn cực đoan, chắc là hắn sẽ không thu tay lại đâu!”

“À, vậy hả!” Miêu Anh nói: “Anh không cần phải lo lắng đâu, hôm nay em đã bàn bạc với các lãnh đạo của Mãn Châu rồi, không cần thiết phong tỏa toàn bộ thành phố, nhưng mà chúng ta sẽ liên hợp tất cả các bộ môn lại tăng mạnh đề phòng”

“Hơn nữa, bọn họ sẽ sắp xếp bộ phận dân sự và bên phía truyền thông, tiến hành tuyên truyền với công chúng, nhắc nhở các cô gái nước ngoài trẻ tuổi chú ý an toàn!”

“Còn nữa…” Miêu Anh lại nói: “Hôm nay em cũng đã nói chuyện điện thoại với bên Đại Sứ Quán rồi, bọn họ rất tán thành và ủng hộ công việc của chúng ta, sắp tới bọn họ sẽ phái người tới đây hiệp trợ chúng ta điều tra, hơn nữa cũng giải quyết hậu quả và những công việc có liên quan tới nạn nhân”

“Ừ” Triệu Ngọc thấy bốn phía không có ai, nhanh chóng vỗ vỗ bả vai tiểu thư Miêu, nói: “Vẫn là Miêu Miêu nhà anh giỏi nhất!”

“Những vụ án kiểu này, hoàn toàn không phải cứ cố gắng phá án là được, nếu như không có em, chắc chắn sẽ hỏng việc mất!”

“Hai chúng ta đúng là song kiếm hợp bích, trời sinh một đôi! Ha ha ha…”

Nói xong, Triệu Ngọc thò mặt tới gần, muốn hôn một cái.

Miêu Anh lại dùng ngón trỏ ấn chóp mũi của Triệu Ngọc lại, nói: “Này, sao cô bạn gái dự bị của anh lại không quấn lấy anh nữa thế? Anh đã thuyết phục cô ta như thế nào đấy?”

“Em đừng chế nhạo anh thế, bạn gái dự bị gì chứ, ngay cả cô ta cũng nói là anh cứ coi cô ta như thú cưng là được!” Triệu Ngọc nói: “Có ai như em không? Mấy ngày nay anh sắp nghẹn chết rồi này!”

“Hay là…” Miêu Anh nảy ra một ý: “Em giả vờ như nhìn không thấy, anh cứ ‘đè’ cô ta đi! Để cho cô ta là thú cưng của anh…”

“…” Triệu Ngọc híp mắt: “Miêu Miêu à, anh đã khó chịu lắm rồi, em còn muốn thử thách anh nữa hả? Anh nói cho em biết, nếu không phải em cứ biện hộ cho cô ta thì anh còn lâu mới cho cô ta đeo bám như thế!”

“Em… Có ai như em không?” Triệu Ngọc oán giận nói: “Anh là chồng của em, em không ghen đã đành, sao em còn thêm mắm thêm muối vào nữa?”

“Định lực của anh vốn dĩ đã yếu kém rồi, em có biết không?”

“Được rồi, Triệu Ngọc, em biết rồi, em hiểu anh quá mà!” Miêu Anh nói: “Nhưng mà cha em nói với em rồi, có lẽ để cho người phụ nữ này đi theo chúng ta là lựa chọn tốt nhất!”

“Thứ nhất, chúng ta có thể giám sát cô ta, xem thử xem có phải cô ta thật sự đã thay đổi hoàn toàn hay không; thứ hai, cũng là để bảo vệ an toàn của cô ta”

“Em cảm thấy…” Miêu Anh nói: “Sau khi tiếp xúc mấy ngày nay, mặc dù người phụ nữ này có hơi tùy hứng, nhưng mà em có cảm giác bản chất của cô ta cũng không có gì xấu, anh nể tình cô ta tội nghiệp đáng thương, cố gắng chấp nhận mấy ngày đi!”

“Tuy em không biết nhiều về chuyện cô ta với Tịch Vĩ, nhưng mà…” Miêu Anh nhìn nhìn bốn phía rồi thì thầm: “Nói không chừng, cô ta rất có tác dụng với chúng ta đấy!”

“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Câu này đúng là không giả! Hôm trước Đinh Lam gọi điện thoại cho anh, báo là cấp trên đã xác nhận tin Yusuf chết rồi”

“Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn Yusuf đã bị tên người kế nhiệm thần bí của Lundy tiêu diệt rồi”

“Quan mới nhậm chức đốt ba đóm lửa*” Triệu Ngọc nói: “Nếu người này không ra tay với chúng ta thì chắc chắn không thể nào nói nổi!”

* Quan mới nhậm chức đốt ba đóm lửa: Lấy từ điển tích Gia Cát Lượng sau khi trở thành quân sư cho Lưu Bị, trong một thời gian rất ngắn đã ba lần hỏa công quân Tào: mang nghĩa quan viên mới nhậm chức cần phải làm những việc tỏ rõ tài cán, đánh đòn phủ đầu, khiến cho thủ hạ tâm phục khẩu phục.

“Người phụ nữ nước Pháp kia, tên Juliet ấy” Miêu Anh nói: “Cha em cũng mất liên hệ với cô ta rồi, không biết là cô ta đang thực hiện nhiệm vụ gì hay là cũng bị người kế nhiệm đó bắt đi rồi!”

“Chắc Juliet không sao đâu nhỉ?” Triệu Ngọc nói: “Việc Lundy được cứu ra khỏi ngôi nhà tội ác vốn không thể bỏ qua công lao của Juliet, cô ta cũng đâu tham dự sự kiện Seoul, chắc là người kế nhiệm sẽ không động tới cô ta đâu nhỉ?”

“Anh cảm thấy…” Triệu Ngọc chỉ vào mình: “Người mà tên kế nhiệm hận nhất đang đứng trước mặt em này! Anh, Tịch Mộng Na và Miêu Khôn nữa, nếu thật có sự có lệnh ám sát thì phỏng chừng anh sẽ được xếp đầu tiên!”

“Vậy…” Miêu Anh hỏi: “Anh có tin tức gì của người phụ nữ Trung Đông kia không? Chính là cô cấp dưới của tù trưởng được anh thả ấy?”

“Không có…” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Trước mắt anh vẫn chưa nhận được tin tức Amerola đã tử vong, nhưng mà cô ta cũng không liên lạc với anh!”

“Có thể… Cũng là lành ít dữ nhiều rồi…”

“Như vậy xem ra…” Miêu Anh trầm trầm nói: “Chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ giao thủ với người kế nhiệm này thôi!”

“Đúng” Triệu Ngọc khẳng định: “Đây là chuyện tất nhiên! Nhưng mà chỉ cần hắn ta dám đến thì hắn ta sẽ gặp xui xẻo thôi! Em không phát hiện ra à? Từ Tịch Vĩ đến Lundy, những người chọc đến anh đều không có kết quả tốt!”

“Ha ha, thật là thú vị!” Miêu Anh nói: “Anh không lo lắng gì về người kế nhiệm thần bí, nhưng vì sao lòng tin của anh trong vụ án này lại không đủ vậy?”

“Đúng đấy…” Triệu Ngọc quay đầu lại nhìn về phía bảng trắng mà thì thào: “Anh cũng không biết vì sao nữa, có lẽ… không phải anh lo anh không phá được vụ án này mà là anh sợ chúng ta đã tới muộn rồi!”

“Hả? Muộn…” Miêu Anh đột nhiên ý thức được điều gì: “Chẳng lẽ… anh cảm thấy hung thủ sẽ nhanh chóng ra tay tiếp sao?”

“Không biết” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Chỉ mong… là anh suy nghĩ nhiều rồi…”