Chương 2357 Thế ngoại đào nguyên
Lúc đoàn người Triệu Ngọc vội vàng trở lại cửa Cục Cảnh sát Mãn Châu, trùng hợp đụng phải Tăng Khả và đội pháp y vừa đuổi tới nơi“Tổ trưởng, chắc mọi người không phải cố ý ra nghênh đón bọn em đâu nhỉ!” Tăng Khả đầy nhiệt tình chỉ vào một người đàn ông trung niên bên cạnh, nói: “Giới thiệu cho anh, đây là pháp y Quách – Quách Phượng Triển, còn đây là…”
Tăng Khả còn chưa giới thiệu xong, Triệu Ngọc đã đi lên trước rồi.
Pháp y Quách nhanh nhẹn vươn cánh tay một cách thân thiện, muốn bắt tay với Triệu Ngọc.
Ai ngờ, Triệu Ngọc lại nâng tay lên vỗ vào bàn tay Quách Phượng Triển một cái!
“Mọi người tới thật đúng lúc!” Triệu Ngọc dồn dập nói: “Vừa mới xảy ra vụ án mới, chúng ta cùng nhau đi!”
Trong lúc nói chuyện, trong Cục Cảnh sát có hai chiếc xe cảnh sát chạy ra, đúng là xe chở đoàn người Triệu Ngọc tới hiện trường.
“Hả?” Tăng Khả hoảng sợ: “Lại xảy ra vụ án mới rồi à? Nhanh như vậy sao? Thế thì chẳng phải là… vụ án thứ tư đã xảy ra rồi à?”
Tăng Khả nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình, đoàn người Quách Phượng Triển cũng vậy, bọn họ nhanh chóng dỡ thiết bị chuyên nghiệp từ trên xe xuống, bắt đầu chuẩn bị.
“Như vậy đi!” Triệu Ngọc xem xét tình hình, nói: “Chuyện khẩn cấp quá, chúng ta không thể do dự nữa!”
“Miêu Anh, em lập tức đi đến toà thị chính Mãn Châu, bảo bọn họ chuẩn bị giới nghiêm; còn nữa… Em hãy đệ trình đơn lên Tổng cục Hình sự Trung ương, nói là nhân thủ bên này không đủ, cần bọn họ điều thêm người tới!”
“Được…” Miêu Anh đồng ý.
“Nhiễm Đào và Thôi Lệ Châu tiếp tục việc điều tra của hai người đi” Triệu Ngọc lại nói: “Hôm nay nhất định phải thăm dò tất cả tình hình của nạn nhân!”
“Vâng!” Hai người nhận lệnh.
“Bây giờ chị Ngô, Tịch Mộng Na và tôi đi hiện trường, Tăng Khả đến văn phòng bố trí thiết bị, điều tra tin tức của nạn nhân trên Internet!” Triệu Ngọc chỉ Quách Phượng Triển một cái: “Pháp y Quách, ông dẫn một trợ thủ đi hiện trường cùng với chúng tôi, những người khác ở lại sắp xếp trang bị thiết bị!”
“À… À… À…” Quách Phượng Triển thật không ngờ tình thế khẩn cấp như vậy, vội vã gật đầu, sau đó đi sắp xếp đoàn đội của ông ta.
Vài người nhanh chóng lên xe cảnh sát, chạy thẳng về hướng Nam.
“Thị trấn Hồng Kỳ cũng không gần!” Ở trên xe, một tài xế mặc đồng phục giới thiệu cho đoàn người Triệu Ngọc: “Chỗ đó rất gần khu vực nhà máy, cách chỗ chúng ta tầm mười lăm kilomet!”
“Dựa theo tình hình giao thông như thế này, phỏng chừng phải lái xe một giờ mới đến được!”
“Khu vực nhà máy?” Triệu Ngọc hỏi: “Khu vực nhà máy nào cơ?”
“À…” Nhân viên cảnh sát trả lời: “Chỗ đó có một mỏ dầu, dân bản xứ chúng tôi gọi nó là nhà máy khai thác dầu thứ ba, nơi đó lệ thuộc trực tiếp vào mỏ dầu Đông Bắc, không liên quan gì tới bên Mãn Châu chúng tôi cả!”
“À… Là chỗ này…” Lúc này, Ngô Tú Mẫn đã tìm được vị trí trên bản đồ, lập tức đưa cho Triệu Ngọc xem xét.
“Không thể nào?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Xa đến vậy cơ à?”
Đúng vậy, tuy hai vụ án trước đó cũng cách trung tâm thành phố khá xa, nhưng mà cơ bản đều nằm trong vùng ngoại thành.
Nhưng mà nếu dựa vào bản đồ thì thị trấn Hồng Kỳ này lại nằm ngoài thành phố Mãn Châu, hoàn toàn là một khu vực độc lập.
“Có điều…” Tài xế lại nói: “Bởi vì tình hình đặc biệt nên công tác trị an và cảnh vụ của bên đó vẫn do chúng tôi quản lý!”
“Chúng tôi có đồn cảnh sát ở bên ấy!”
“Chỗ đó là thế ngoại đào nguyên đấy” Tài xế nói: “Tố chất của công nhân rất cao, đồn cảnh sát gần như chỉ là vật trang trí!”
“Đội trưởng nhìn này” Ngô Tú Mẫn lại chỉ vào bản đồ: “Đây là chỗ vụ án thứ hai xảy ra, chỗ đó tên là thị trấn Bạch Kỳ, rất gần thị trấn Hồng Kỳ này!”
“Đúng vậy!” Tài xế nói: “Thị trấn Bạch Kỳ nằm ở phía Nam của thành phố Mãn Châu, còn thị trấn Hồng Kỳ lại hơi thiên về phía Nam một chút, thật ra hai thị trấn này đều thuộc về nhà máy khai thác dầu thứ ba, được xây dựng lúc thành lập xưởng dầu năm đó, để cho công nhân viên hoặc là người nhà của công nhân viên cư trú”
“Chẳng qua, sau này thiết bị trong nhà xưởng dần dần trở nên tiên tiến, không cần nhiều công nhân như vậy nữa, gần khu vực nhà máy cũng đã xây ký túc xá xong rồi, cho nên thị trấn Bạch Kỳ gần như hoang phế, bây giờ chỉ còn lại tên gọi trên bản đồ mà thôi, thực tế thì nơi đó đã sớm biến thành một đống hoang tàn!”
“Vậy… thị trấn Hồng Kỳ thì sao?” Triệu Ngọc hỏi: “Tình hình của thị trấn Hồng Kỳ bây giờ sao rồi?”
“Hồng Kỳ hả… Hình như vẫn có người sinh sống thì phải?” Tài xế nói: “Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà thị trấn Hồng Kỳ sát vách với nhà máy, chắc là phải có người sinh sống mới đúng?”
“Hay là thế này, tôi tìm người hỏi giúp anh xem sao…”
⚝ ✽ ⚝
Người tài xế nói không chính xác cho lắm, bởi vì bên khu vực nhà máy đã sớm phái người dùng xe dọn tuyết dọn sạch đường rồi, cho nên bọn họ chỉ mất bốn mươi phút đã chạy tới hiện trường.
Có điều, sau khi Triệu Ngọc xuống xe cũng không thấy trấn nhỏ gì, chỉ thấy một nhà xưởng rất lớn ở phía bên tay phải mình mà thôi.
Nhà xưởng có một cái ống khói khổng lồ đang tỏa ra khói trắng cuồn cuộn, bay thẳng lên trời cao.
Tình cảnh không khác lúc Triệu Ngọc đến hiện trường vụ án trước bao nhiêu, nơi này cũng đầy tuyết trắng, nhiệt độ không khí lạnh đến mức không chịu nổi, vừa thở ra thì làn hơi sẽ hình thành một luồng sương trắng…
“Anh đã đến rồi…” Lúc này, đội trưởng Cừu đã sớm có mặt tại hiện trường bước lên đón, vẻ mặt u sầu nói với Triệu Ngọc: “Tôi mới vừa nghe nói, nơi này là một con đường bỏ hoang của khu vực nhà máy, bây giờ cơ bản không có người qua lại!”
Nói xong, ông ta chỉ tay ra đằng xa: “Đó, cầu ở chỗ đó, bởi vì lo lắng khả năng chịu tải của cầu cho nên khu vực nhà máy đã sớm phái người đặt tảng đá chặn hai bên đầu cầu lại, cấm ô tô thông hành!”
Triệu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy một cây cầu nhỏ lâu năm thiếu tu sửa.
Có điều, hắn không chỉ nhìn thấy cầu nhỏ mà bên cạnh đó còn có mấy cô gái đang khóc.
“Đây là…” Triệu Ngọc chỉ vào những cô gái này, hỏi.
“À…” Đội trưởng Cừu vội vàng giới thiệu: “Những cô gái này đều là công nhân trong nhà máy, bọn họ… Bọn họ có quen biết nạn nhân…”
“Cái gì?” Triệu Ngọc kinh dị: “Quen biết nạn nhân? Là… là ai vậy?”
Trong lúc tò mò, Triệu Ngọc tăng tốc, đi nhanh về phía cầu nhỏ.
“Đó cũng là một nữ công nhân của nhà máy!” Đội trưởng Cừu nhanh chóng trả lời.
“Cái gì?” Triệu Ngọc dừng bước, kinh ngạc hỏi: “Công nhân trong nhà máy… Không phải… Không phải…”
“Đúng, không phải người nước ngoài!” Đội trưởng Cừu nhíu mày nói: “Là một nữ công nhân, đến từ Long Giang! Tên là… Ừm… Tên là Trì Mỹ Hân…”
“Hả?”
Không chỉ có Triệu Ngọc kinh ngạc mà ngay cả Ngô Tú Mẫn và Tịch Mộng Na cũng cảm thấy bất ngờ.
Ba vụ án thi thể nữ bị treo dưới gầm cầu, nạn nhân đều là phụ nữ người Nga, mà bây giờ sao nạn nhân vụ án này lại không phải người nước ngoài thế nhỉ?
Trong lúc nói chuyện, đoàn người Triệu Ngọc đã đi tới gần cầu nhỏ, bắt đầu mang ủng và găng tay vào.
Pháp y Quách Phượng Triển và trợ thủ của ông ta mở thùng dụng cụ ra, chuẩn bị cẩn thận hơn rất nhiều.
Lúc này, Triệu Ngọc mới nhớ tới pháp y Quách, lập tức giới thiệu cho đội trưởng Cừu làm quen.
Đội trưởng Cừu mong còn không được, chào hỏi đoàn người pháp y Quách, sau đó nhanh chóng dẫn bọn họ tới trước mặt nhân viên pháp y và nhân viên giám chứng của mình để giới thiệu.
Pháp y Quách là người được Tổng cục Hình sự Trung ương đặc biệt phái tới, đến đây đều không phải để hiệp trợ, mà chính ông ta là người phụ trách chủ yếu, cho nên pháp y địa phương phải bàn giao tất cả công tác giám chứng lại cho đội của pháp y Quách.
Triệu Ngọc biết, nếu là người được Tổng cục Hình sự Trung ương phái tới thì trình độ chuyên nghiệp của đội pháp y Quách là không thể nghi ngờ.
Bởi vậy, hắn không chỉ trỏ gì mà đợi đến lúc pháp y Quách hoàn toàn tiếp nhận công việc, rồi mới cẩn thận đi đến dưới gầm cầu, tiến vào hiện trường…