Chương 2358 Cô gái áo đỏ
Không đúng…Không đúng…
Sau khi Triệu Ngọc xuống dưới gầm cầu, nhìn thấy thi thể, cảm giác đầu tiên của hắn chính là hai chữ này.
Giống như… Có chỗ nào – không đúng!
“Nghe tôi, nghe tôi đi” Lúc này, giọng nói của pháp y Quách Phượng Triển vang lên bên tai: “Đừng đụng vào bất cứ thứ gì, người không có phận sự hãy lui ra ngoài trước…”
Pháp y Quách vừa nói vừa chỉ huy cấp dưới của ông ta, tiến hành quay chụp hiện trường một cách tinh tế.
Cái gọi là quay chụp không chỉ chụp ảnh mà phải quay video nữa, còn có người sử dụng thước điện tử đo đạc khoảng cách, cả đoàn đội trông vô cùng chuyên nghiệp…
Không đúng…
Không đúng…
Triệu Ngọc đứng ở trước mặt thi thể bị treo, cảm giác này càng ngày càng nghiêm trọng.
Tuy thi thể trước mắt cũng là một cô gái trẻ tuổi, cũng không mặc quần áo, cũng bị đông cứng, nhưng mà Triệu Ngọc vẫn có thể phát hiện ra rất nhiều điểm khác thường.
Ví dụ như, trên người cô gái trước mắt có vết trầy da rõ ràng, mà trước đó không có.
Cô gái trước mắt đầu tóc rối tung, mặt mũi hung dữ, mà những nạn nhân trước đó để tóc suông, khuôn mặt an tường…
Còn nữa…
Triệu Ngọc nhìn lên đỉnh, lại nhanh chóng phát hiện chỗ khác biệt.
Chỉ thấy vật kim loại dùng để cố định dây thòng lọng rõ ràng khác lúc trước.
Hơn nữa… Vị trí đặt ống hình như sai lệch, hơn nữa cố định cũng không chắc chắn, đã vì sức nặng của thi thể mà trượt ra mấy centimet.
Như vậy, dẫn đến thi thể có vẻ nghiêng lệch…
Ngay sau đó, Triệu Ngọc lại thấy một điểm rất rõ ràng nữa, trên đỉnh cầu còn có một lỗ nhỏ, nó rạn nứt, trên mặt đất rơi đầy bột phấn đá vụn.
Rất rõ ràng, đó có thể là chỗ hung thủ chuẩn bị đặt ống cố định đầu tiên, nhưng vì không quen với khoan cho nên làm hỏng lỗ thủng, đành phải đổi sang chỗ khác.
Lại nhìn mặt đất, có vết cắt rất rõ ràng, còn rơi rụng rất nhiều mảnh vụn và vòng sắt bị vứt đi, thậm chí còn có một vài mảnh nhìn như tơ dệt, có vẻ rất là lộn xộn.
Sao có thể… như vậy được?
Những hiện trường trước kia chưa từng xuất hiện tình hình thế này, hung thủ có vẻ vô cùng ung dung trấn định.
Nhưng hiện trường trước mắt lại mang cho người ta một cảm giác vội vàng bối rối.
Chẳng lẽ…
Triệu Ngọc cau mày thật chặt, trong lòng nghĩ đến một khả năng không ổn.
Có khi nào…
Vụ án giết người trước mắt này chỉ là một vụ cố gắng – bắt chước?
Có thể không?
Triệu Ngọc lại quan sát hoàn cảnh một phen, một chi tiết bỗng dưng lóe lên trong đầu, vụ án thứ hai của chuỗi án mạng này xảy ra cách đây không xa.
Vậy có khi nào là… có người thấy hiện trường của vụ án thứ hai, sau đó tiến hành bắt chước?
Hay là…
Trong quá trình hung thủ gây án xuất hiện tình hình ngoài ý muốn gì đó, khiến hắn ta hoảng sợ?
Bị người ta nhìn thấy, hay là nạn nhân phản kháng ngoài ý muốn…
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không ở lại hiện trường quá lâu, xoay người rời khỏi rãnh nước, đi ra ngoài dây cảnh giới.
“Triệu Ngọc, Triệu Ngọc…” Triệu Ngọc mới vừa đi lên thì đã nghe thấy Tịch Mộng Na sốt ruột khó nén hỏi: “Anh mau nhìn xem, trên sông toàn là cỏ dại, có phải không thể ngồi xe trượt tuyết hay không?”
“Hả?” Triệu Ngọc nhìn qua mặt sông mà Tịch Mộng Na đang chỉ, quả nhiên thấy rất nhiều cỏ dại, hoàn toàn ngăn trở mặt sông, đúng là không thể nào trượt tuyết được.
“Nếu không phải ngồi xe trượt tuyết thì chắc chắn hung thủ đã dùng phương tiện khác để chở thi thể tới đây!” Tịch Mộng Na vội vàng nói: “Mới vừa có tuyết rơi, có phải nên điều tra tung tích hay không?”
“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu, sau đó nhìn về phía đội trưởng Cừu.
“Anh cứ yên tâm, tôi đã phái người đi lục soát xung quanh rồi!” Đội trưởng Cừu nói: “Chúng tôi đã gọi vài cảnh sát hình sự đã về hưu đến đây, bọn họ rất có kinh nghiệm trong việc phân tích dấu vết trên đất tuyết”
“Ừm” Triệu Ngọc nói: “Nếu vậy thì mở rộng phạm vi phong tỏa, đừng để dân tiến vào hiện trường!”
“Đúng, đúng vậy!” Đội trưởng Cừu nói: “Tôi vừa mới liên lạc với bên khu vực nhà máy rồi, gần đây không có cư dân khác, tất cả đều là công nhân viên của khu vực nhà máy”
“Bọn họ đã ra thông báo rồi, sẽ không có ai qua đây xem đâu…”
“Đúng rồi” Triệu Ngọc hỏi đội trưởng Cừu: “Thi thể được phát hiện như thế nào?”
“À…” Đội trưởng Cừu nhanh chóng trả lời: “Không phải chúng tôi đã thông báo cho các đơn vị hiệp trợ lục soát cầu nhỏ sao? Sau khi phía khu vực nhà máy nhận được tin tức thì ngay lập tức tổ chức đội tuần tra, kiểm tra những cây cầu nhỏ xung quanh khu vực nhà máy”
“Nào ngờ, sáng sớm hôm nay bọn họ mới tuần tra lần đầu tiên thì đã phát hiện tình hình dưới cây cầu này rồi!”
“Ừm…” Triệu Ngọc xoay người nhìn về phía nhà xưởng, lại hỏi: “Như vậy… Thị trấn Hồng Kỳ kia nằm ở hướng nào?”
“Ngay bên phải nhà xưởng thôi!” Đội trưởng Cừu nâng cánh tay ra hiệu một cái, sau đó giải thích: “Con đường này đi thông tới thị trấn Bạch Kỳ, thị trấn Bạch Kỳ đã bị bỏ hoang, cho nên con đường này cũng hiếm khi có người qua lại!”
“Tổ trưởng” Lúc này, Ngô Tú Mẫn đi tới, nói với Triệu Ngọc: “Vừa rồi tôi đã hàn huyên với các đồng nghiệp của nạn nhân vài câu, bọn họ nói, bây giờ thị trấn Hồng Kỳ đã đổi thành ký túc xá của nhà máy, nạn nhân Trì Mỹ Hân cư ngụ ở nơi đó!”
“Còn có, Trì Mỹ Hân tới nơi này không tới hai năm, được điều phối tới đây từ nhà máy hóa chất Long Giang, ký hợp đồng năm năm…”
“Long Giang là một thành phố lớn” Triệu Ngọc tò mò: “Vì sao phải điều người từ Long Giang đến chỗ này vậy?”
“Bởi vì quy hoạch thành phố bên Long Giang nên các nhà máy cỡ lớn đều đã thay đổi chế độ, nhà máy hóa chất bên đó sắp phá sản rồi” Ngô Tú Mẫn nói: “Tuy vị trí chỗ này hẻo lánh, nhưng mà tiền lương lại rất cao!”
“Vậy…” Triệu Ngọc vội hỏi: “Cô có hỏi tình hình cá nhân của Trì Mỹ Hân không?”
“Tôi đã hỏi rồi” Ngô Tú Mẫn trả lời: “Năm nay ba mươi lăm tuổi, độc thân, đã ly hôn, có một đứa con, ly hôn từ lúc còn ở Long Giang, con đi theo chồng trước”
“Trì Mỹ Hân không còn vướng bận gì cho nên mới lựa chọn tới Mãn Châu làm việc…”
“Vậy… Bây giờ thì sao?” Triệu Ngọc hỏi trọng điểm: “Ở bên này, nạn nhân đã có người yêu chưa?”
“Không có…” Ngô Tú Mẫn chỉ vào mấy nữ công nhân còn khóc bên bờ sông, nói: “Trong số họ có người sống cùng một ký túc xá với Trì Mỹ Hân, họ rất chắc chắn là Trì Mỹ Hân chưa yêu đương với ai!”
“Nếu sống cùng nhau…” Tịch Mộng Na tò mò hỏi: “Mọi người không ai thấy cô ta thì chắc phải biết chứ?”
“Thay ca!” Ngô Tú Mẫn nói: “Rất trùng hợp, hai người ở cùng một ký túc xá với Trì Mỹ Hân hôm qua làm ca tối, cho nên không ai phát hiện ra Trì Mỹ Hân mất tích!”
“Cái gì?” Triệu Ngọc kinh ngạc: “Làm ca buổi tối ngày hôm qua? Nói cách khác… Có khả năng Trì Mỹ Hân đã xảy ra chuyện vào đêm qua hả?”
“Đúng vậy!” Ngô Tú Mẫn nói: “Lần cuối cùng bọn họ gặp Trì Mỹ Hân là lúc ăn cơm tối trong nhà ăn của công xưởng ngày hôm qua, có rất nhiều người gặp cô ta!”
“Thật là kỳ lạ…” Tịch Mộng Na nhíu mày nói: “Lúc trước, nạn nhân đều là những cô gái người Nga, vì sao lần này lại là một cô công nhân của nhà xưởng chứ?”
“Ai lại có mâu thuẫn lớn như vậy với một cô công nhân, dùng phương pháp này sát hại cô ta?”
“À, đúng rồi…” Ngô Tú Mẫn lại nói: “Vừa rồi, mấy người kia nói với tôi là mấy ngày gần đây, trạng thái tinh thần của Trì Mỹ Hân không tốt lắm, hình như… hình như cô ta bị trúng tà!”
“Cái gì?” Chuyện xảy ra quá đột nhiên, Triệu Ngọc lại cảm thấy bất ngờ: “Trúng tà gì cơ?”
“Họ nói” Ngô Tú Mẫn nói: “Trì Mỹ Hân cứ lải nhải cái gì mà ‘cô gái áo đỏ’, nói rằng có một cô gái áo đỏ thường xuyên vẫy tay với cô ta…”