← Quay lại trang sách

Chương 2362 Tôi là top ba

Két… Vèo…Triệu Ngọc lái chiếc xe cảnh sát lao băng băng như một mũi tên rời cung về phía trước trên mặt đất đầy tuyết đọng, thậm chí là đóng băng…

Do chuyện vừa xảy ra quá cấp bách cho nên Triệu Ngọc còn chưa nói tiếng nào với đội trưởng Cừu đã ngồi luôn vào chỗ ghế lái, lái chiếc xe cảnh sát rời đi. Mà trên xe lúc này chỉ có một mình Tịch Mộng Na!

Tịch Mộng Na cũng vô cùng hoảng sợ, một loạt tình huống vừa rồi làm cô ta không thể nào tiếp thu nổi, suy nghĩ giờ đây rất hỗn loạn, qua một hồi lâu mới nghĩ ra mình nên hỏi cái gì.

“Triệu… Triệu Ngọc, có chuyện gì vậy hả?”

Nhưng Triệu Ngọc không những không trả lời câu hỏi của cô ta mà ngược lại còn ném tới một câu cửa miệng “Đậu xanh rau má nhà nó!”

Hóa ra trong lúc đang lái xe thì Triệu Ngọc chợt nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng, chính là từ lúc mình đến Mãn Châu điều tra phá vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu đến bây giờ, đã quên béng trong đầu còn có hệ thống rồi!

Có lẽ vì lúc trước hệ thống bị cooldown quá lâu khiến hắn đã quên mất việc gieo quẻ luôn!

Mãi tới sau khi hắn nhận ra có lẽ Thôi Lệ Châu đã gặp chuyện không hay thì mới vội vàng gieo một quẻ.

Nhưng kết quả trong quẻ văn lại bất ngờ xuất hiện ba chữ to: “Khôn Cấn – Càn”!!!

Con mẹ nó, lần này thì hay rồi!

Triệu Ngọc thầm oán trách sao mình không gieo quẻ sớm hơn một chút chứ?

Đã Khôn Cấn thì thôi đi, lại còn kèm theo một quẻ Càn, không cần động não cũng biết vụ án trước mắt này sẽ rất khó nhai!

Khôn là có chuyện lớn, Cấn là vụ án, còn quẻ Càn chính là quẻ ghép nối cho thấy bất kỳ trường hợp nào cũng có thể xảy ra…

Đậu xanh rau má nhà nó…

Nếu quẻ này kết thúc thì chắc chắn sẽ lại bị cooldown mấy ngày nữa.

Tuy nhiên…

Đến hiện tại, điều Triệu Ngọc lo lắng nhất chính là sự an toàn của Thôi Lệ Châu.

Khôn vừa là chuyện lớn, vừa đại diện cho nạn nhân!

Thôi Lệ Châu phải an toàn, đừng gặp chuyện gì mới được!

Hiện tại cô ta đang điều tra các mối quan hệ của những người bị hại kia, chẳng lẽ là… cô ta đã vô tình tra được hung thủ, còn chưa kịp báo cáo tình huống thì đã bị hung thủ bắt được?

Mặc dù Tăng Khả đã tìm được vị trí của Thôi Lệ Châu qua định vị, phát hiện cô ta đang ở hướng Tây Bắc của thành phố Mãn Châu, nhưng Triệu Ngọc không thể chắc chắn điện thoại di động của Tiểu Thôi đang ở bên cạnh cô ta được.

Nếu như lát nữa chỉ tìm được mỗi chiếc điện thoại thì sẽ rất phiền phức…

Vị trí mục tiêu cách Triệu Ngọc không quá xa nhưng cũng không gần, nếu như chạy với tốc độ bình thường trên mặt tuyết thế này thì e là phải tốn nửa tiếng mới có thể đến nơi!

Triệu Ngọc đâu dám làm lỡ thời gian, cho nên hắn lái chiếc xe như sắp bay lên rồi…

Nhưng phía dưới lớp tuyết đã đóng băng, xe chạy trên đó như đi trên mây rất khó khống chế, Triệu Ngọc mới lái ra tới đường cái thì chiếc xe đã quét ngã hai dãy rào chắn, trong lúc đó còn quẹt phải một chiếc xe màu trắng phía đối diện khiến tài xế tức giận chửi thề!

Không được rồi, Triệu Ngọc phát hiện kỹ thuật lái xe của mình vốn không thể đối phó với loại đường xá thế này, nếu cứ tiếp tục như vậy thì mình không những không tới kịp mà còn có thể xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng nữa.

Đường chính dẫn đến thành phố dần có nhiều xe cộ hơn, nếu Triệu Ngọc còn không giảm tốc độ thì không thể nào chạy tiếp được!

Vì vậy hắn đã mau chóng dời sự chú ý vào cột kỹ năng, vừa suy nghĩ thì một kỹ năng đua xe đã ngay lập tức xuất hiện ở vị trí bắt mắt nhất.

Hệ thống nhắc nhở, nếu muốn sử dụng chức năng này thì sơ cấp cần 2900 điểm, trung cấp 4100, cao cấp 7600, kỹ năng đặc biệt 10800…

“Này, này, này… Cẩn thận, cẩn thận…”

Nhưng không ngờ ngay lúc Triệu Ngọc đang suy nghĩ nên sử dụng cái nào thì Tịch Mộng Na ở phía sau bỗng kinh hãi thét lên.

Thì ra là do xe Triệu Ngọc chạy quá nhanh nên lúc ngang qua ngã tư đã lao nhanh về phía một chiếc xe cào tuyết!

Với tốc độ nhanh như vậy mà đụng trúng thì e là quả bóng tránh nguy hiểm khẩn cấp của Triệu Ngọc cũng phải bung ra thôi!

Triệu Ngọc cũng hoảng sợ, vội vàng ôm lấy vô lăng mà xoay mạnh, xe cảnh sát lập tức trượt một phát trên mặt tuyết, toàn bộ thân xe bên trái đều xẹt ngang qua chiếc xe cào tuyết!

Loẹt xoẹt… Dưới sự va chạm, toàn bộ mặt kính xe hơi đều nát bươm, Tịch Mộng Na vội vàng ôm đầu nằm thu người vào sau chỗ ngồi tài xế.

Két két…

Nhưng chiếc xe chạy với tốc độ cao đã hoàn toàn mất khống chế, sau khi miễn cưỡng tránh khỏi sự tàn phá của vụ va chạm, do Triệu Ngọc cua quá gấp nên chiếc xe vẫn bị mất thăng bằng, dần nghiêng theo đuôi xe rồi lăn lộn trên mặt băng nhẵn bóng.

A!!!

A!!!

Từ bên trong xe hơi phát ra tiếng kêu của Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na.

May mà ở chỗ này không có xe cộ chạy qua cho nên sau khi xe cảnh sát lăn lộn một vòng đã xuất hiện kỳ tích. Nó đụng vào một cây cột điện rồi dừng lại bên vệ đường.

Nếu không có cây cột điện này thì chắc chắn chiếc xe đã rơi xuống mương rồi.

“Ưm…” Triệu Ngọc có đeo dây an toàn nên không bị chấn động quá lớn, hắn vội nghiêng đầu hỏi Tịch Mộng Na: “Cô có sao không?”

Kết quả là sau khi hỏi xong, từ phía sau xe đột nhiên truyền đến tiếng quát mắng của Tịch Mộng Na: “C*t chó, lái xe kiểu gì vậy!”

“…” Triệu Ngọc im lặng.

Một giây tiếp theo, hắn nhìn thấy Tịch Mộng Na xé đi quần áo rườm rà trên người, duỗi đôi chân dài bước vào buồng lái.

“Tránh ra, để tôi lái!”

Trong lúc nói chuyện, Tịch Mộng Na đã nhanh tay tháo đai an toàn của Triệu Ngọc rồi lôi hắn ngồi sang chỗ ghế lái phụ.

“Cô… cô muốn…”

“Nói nhảm” Sau khi ngồi vào chỗ ghế lái, Tịch Mộng Na lập tức nổ máy xe rồi mới nói với Triệu Ngọc: “Chị đây nằm trong top ba cuộc thi đua xe đường trường Monte Carlo* đó!”

* Monte Carlo là một khu vực hành chính của Công quốc Monaco, bao gồm phường Monte Carlo/Spélugues, nơi có sòng bạc Monte Carlo.

Vù vù…

Tịch Mộng Na vừa nói đã gạt mạnh cần ga khiến xe phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.

Sau đó là thắt đai an toàn, đạp ga, xe hơi giống như một con thú hoang lao ra ven đường rồi chạy vù vù trên đường lớn!

Con bà nó…

Khi cả người bị nghiêng theo quán tính, Triệu Ngọc mới thu lại vẻ mặt đầy kinh ngạc, vội vàng thắt dây an toàn cho mình.

Mặc dù xe hơi mới vừa lăn lộn một vòng trên mặt đất nhưng máy móc rõ ràng không bị hư hỏng gì cả. Tịch Mộng Na đạp mạnh chân ga, còn mạnh hơn lúc Triệu Ngọc chạy vừa rồi nữa!

“Cô… Cô…” Triệu Ngọc nhìn Tịch Mộng Na với ánh mắt kinh dị: “Cô giấu giếm thông tin nhỉ, cô có bao giờ nói cô là tay đua xe đâu?”

“Anh làm tôi đau lòng quá đấy, không phải tôi giấu” Tịch Mộng Na tập trung tinh thần nói: “Là do anh không xem thông tin của tôi thôi!”

“Ưm…” Triệu Ngọc suy nghĩ trong chốc lát, đúng là mình không xem kỹ thông tin cá nhân của Tịch Mộng Na.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, trên đường lớn xuất hiện một lối rẽ, Tịch Mộng Na vội kéo cần gạt, đạp chân ga và thắng xe, đợi đến khi xe hơi chuyển hướng thì cô ta lại chợt kéo thắng tay làm chiếc xe phát ra tiếng két két đánh một cua hoàn mỹ thuận lợi chạy ra khỏi khúc cong!

“Á á á…”

Triệu Ngọc cảm thấy mình như đang trôi lơ lửng, một hồi lâu sau mới lấy lại trọng lực mà kêu lên.

“Chị hai ơi chị hai…” Triệu Ngọc nuốt nước miếng nói với Tịch Mộng Na: “Cô nói cô đạt top ba cuộc đua đường trường hả? Hạng ba này chắc không phải do cha cô bỏ tiền ra mua cho cô đấy chứ?”

“Monte Carlo, là tôi giấu cha tự mình đăng ký thi đó…” Tịch Mộng Na vừa nói vừa đánh tay một vòng hoa cả mắt, chiếc xe cảnh sát đang chạy trên mặt đường ngập tuyết nhưng lại mang tới cảm giác như trên đường đua dễ dàng vượt qua hết mấy chiếc xe khác…

“Trâu bò, trâu bò quá…” Triệu Ngọc giơ ngón cái lên, thầm nghĩ, lần này xem như mình tiết kiệm được một khoản tiền rồi, đã có tay đua chuyên nghiệp này thì không cần tốn điểm dùng cho kỹ năng gì nữa đúng không?

“Triệu Ngọc…” Tịch Mộng Na hét lớn: “Anh mau chỉ đường cho tôi! Thành viên trong đội của anh gặp chuyện ở đâu, rốt cuộc chúng ta phải chạy tới nơi nào đây!?”