← Quay lại trang sách

Chương 2363 Không cần gọi thêm người đâu

Tại đường Hành Sơn của thành phố Mãn Châu, tuyết đọng trên đường đã được quét dọn, một chiếc xe cảnh sát lao nhanh trên con đường sạch sẽ“Chính là chỗ này!” Tịch Mộng Na vừa điều khiển xe vừa nói với Triệu Ngọc: “Số 190 đường Hành Sơn, ở ngay phía trước”

“Đúng vậy” Triệu Ngọc chỉ quán bar bên trái: “Chính là quán bar đó!”

Chỉ thấy chữ trên quán bar đều là tiếng Nga, đèn neon ảm đạm không ánh sáng, cửa đóng chặt.

Tịch Mộng Na đang định dừng xe thì đột nhiên bị Triệu Ngọc đè tay lại, hắn nói: “Đừng dừng lại, cứ đâm thẳng vào!”

“Cái gì?” Tịch Mộng Na kinh ngạc: “Anh điên rồi sao? Còn chưa biết chắc thành viên trong đội của anh đang ở bên trong mà. Nếu như…”

“Nghe lời tôi, tăng tốc đâm thẳng vào!” Triệu Ngọc kiên quyết không cho Tịch Mộng Na đường cãi lại.

“Được thôi, nghe anh hết!” Tịch Mộng Na đánh tay lái, dưới chân đạp mạnh chân ga lao thẳng vào cửa chính của quán bar!

Rầm!

Sau một tiếng ầm vang to lớn, chiếc xe hơi tông vỡ cửa chính yếu ớt lao vào quán bar!

Loảng xoảng.

Cửa kính vỡ vụn, cánh cửa văng tung tóe làm những người bên trong giật bắn mình, mọi người đều ngồi xổm dưới đất ôm lấy đầu.

Két két.

Vừa mới vọt vào quán bar, Tịch Mộng Na đã lập tức đạp thắng xe. Còn Triệu Ngọc thì vội vàng mở cửa xe bên ghế lái phụ nhảy xuống dưới.

Bên trong quán bar có chừng mười mấy người có nam có nữ đều mặc quần jean áo khoác, người nào cũng vạm vỡ và xăm trổ.

Sau khi bước xuống xe, Triệu Ngọc vừa liếc mắt đã nhìn thấy Thôi Lệ Châu đang quỳ dưới đất, hắn vội vàng vọt về phía cô ta.

“Sếp à, sếp à, cuối cùng anh đã tới rồi” Thôi Lệ Châu thấy Triệu Ngọc thì vô cùng mừng rỡ, ngồi bật ngay dậy chạy vọt về phía Triệu Ngọc.

“Tiểu Thôi!” Triệu Ngọc kéo Tiểu Thôi vào trong lòng, nhưng lại nhìn thấy gò má bên phải của cô ta sưng vù, khóe miệng còn vương vệt máu.

“Sếp à” Thôi Lệ Châu nóng ruột nói: “Ban nãy tôi đến đây tìm một người phụ nữ tên là Pafra, tôi nghi cô ta có liên quan mật thiết với Thu Kim Na nên định tìm cô ta hỏi một ít chuyện, nào ngờ khi tôi bước vào thì những người kia lại…”

Thôi Lệ Châu còn chưa nói hết lời thì đã thấy một người đàn ông nước ngoài tóc vàng dáng người vạm vỡ, mặt mày hung dữ vọt tới bên cạnh. Thế là cô ta hoảng sợ, vội vàng trốn ra sau lưng Triệu Ngọc.

“Ca ba lạp niết tây á, ốc lý khố mẫu cáp hiệp!” Người này hung dữ chỉ tay về phía Thôi Lệ Châu mà hô to, nước miếng văng tung tóe nói những lời mà Triệu Ngọc nghe không hiểu.

Ngay lúc người này quắc mắt gầm lên thì phía sau quán bar lại có thêm mấy người chạy tới!

Những người này đều mặc quần áo đấu vật, có đeo găng tay quyền Anh và đồ bảo hộ, có thể thấy được mới vừa tiến hành huấn luyện đấu vật hoặc là thi thố gì đó.

Những người này thấy có xe hơi lao vào quán bar thì đều phẫn nộ, tất cả lập tức vây lại làm chỗ dựa cho tên tóc vàng kia.

Trên xe hơi của Triệu Ngọc không có ký hiệu của cảnh sát cho nên họ không nhìn ra đây là một chiếc xe cảnh sát.

“Chắc chắn Pafra có vấn đề” Thôi Lệ Châu lau máu bên mép, nói với Triệu Ngọc: “Tôi chỉ tìm cô ta hỏi một câu thì cô ta đã chạy mất! Sau đó, tôi đã bị đám người này bao vây…”

“Tiểu Thôi!” Triệu Ngọc nheo mắt lại hỏi: “Cô bị đánh à? Là tên nào đánh?”

“Chính là anh ta!” Tiểu Thôi chỉ gã đàn ông tóc vàng: “Tên này vô cùng ngang ngược, tôi cho anh ta xem chứng nhận cảnh sát của mình mà anh ta lại xé nó đi, sau đó không hề nói một câu tiếng Trung nào cả!”

“Tôi thấy tình hình không ổn mới gọi điện cho anh, nhưng lại bị anh ta ném đi. Rồi họ còn giữ tôi lại, không cho tôi đi nữa!”

“Uy, mã tư khắc ta nhĩ á!” Lúc này, người đàn ông tóc vàng vẫn còn vênh váo gào rống, ngón tay cũng sắp chọc vào trong mắt Triệu Ngọc rồi!

“Ừ, tôi hiểu rồi!” Triệu Ngọc không để ý đến người này mà vẫn thờ ơ nói Thôi Lệ Châu: “Người đàn bà mà cô truy tìm đâu rồi?”

“Chắc đang trốn ở phía sau, không biết đã bỏ chạy hay chưa nữa…”

“Này, đồ ngu!” Ai ngờ, lúc này Tóc Vàng lại mắng tiếp một câu, sau đó lại nói một chuỗi tiếng nước ngoài với Triệu Ngọc.

Những người khác không đứng im nữa, trông có vẻ như muốn Triệu Ngọc bồi thường thiệt hại cho họ vậy.

“Tiểu Thôi” Triệu Ngọc nói: “Cô ra phía sau với Tịch Mộng Na đi, coi chừng lát nữa máu bắn dính cả người cô đấy!”

“Sếp à, bọn họ có nhiều người quá, nếu không ổn thì dùng súng đi!” Thôi Lệ Châu lo lắng nói, sau đó lại tò mò hỏi thêm một câu: “Tịch Mộng Na là ai vậy? Hửm?” Cô ta nghiêng đầu nhìn Tịch Mộng Na hỏi: “Không phải cô ấy tên là Na Na sao?”

“Tôi đặt thêm một cái tên mới cho cô ấy rồi, đi đi!”

“Vâng sếp, nhưng mà anh phải kiềm chế chút nhé!” Tiểu Thôi đã cảm nhận được cơn tức giận của Triệu Ngọc, nhưng thấy nhiều người như vậy, cô ta vẫn hơi lo lắng.

Tiểu Thôi vừa mới lui về phía sau thì người đàn ông tóc vàng kia đã nóng nảy muốn vòng qua Triệu Ngọc đuổi theo.

Trong nháy mắt, Triệu Ngọc lập tức phát động công kích, dùng tay trái nắm lấy tay của Tóc Vàng bẻ mạnh, ngón tay lập tức phát ra tiếng vỡ vụn chấn động lòng người.

Á!

Ngay lúc Tóc Vàng phát ra tiếng gào thét xé tim gan, những người khác nhận ra đã bắt đầu cuộc chiến nên cũng lập tức vọt về phía Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc nâng tay phải đánh “chát” một tiếng, một cái tát thật mạnh đã rơi xuống mặt của người đàn ông tóc vàng.

Âm thanh trong trẻo, sức lực to lớn!

Nhưng dáng người của người đàn ông tóc vàng này rất vạm vỡ, da dày thịt béo, cho nên hứng phải một cái tát chỉ khiến trên mặt in dấu tay đỏ mà thôi chứ không có gì đáng ngại cả.

“Ô lỗ oa!”

Người đàn ông tóc vàng trán nổi đầy gân xanh, giơ tay tóm lấy cánh tay Triệu Ngọc.

Ngay tại lúc này, những người khác cũng đã chạy tới gần, Triệu Ngọc bay lên tung một cước đạp ngã người dẫn đầu, sau đó giơ tay lại cho tên Tóc Vàng một cái tát nổ đom đóm!

Lần này, mặc dù Tóc Vàng vẫn không bị gì nhưng gương mặt rõ ràng đã sưng vù lên, gã thẹn quá thành giận, siết chặt lấy cánh tay Triệu Ngọc, vọt về phía trước, định bế Triệu Ngọc lên ném xuống đất.

Nhưng Triệu Ngọc là ai chứ, hắn lập tức khom người né tránh rồi dồn hết trọng tâm về phía sau, ném tên Tóc Vàng qua vai!

Rầm!

Gã đàn ông nặng nề té xuống làm mặt đất chấn động như vừa có động đất.

Chát!

Triệu Ngọc thừa dịp này lại tát cho gã một cái.

“A!!!”

Gã đàn ông tóc vàng hét lên một tiếng, cảm thấy bên mặt đã tê dại.

“Hây da!” Đúng lúc này có một người xông từ sau lưng tới tung chân muốn đạp Triệu Ngọc.

Nhưng Triệu Ngọc đã phát hiện ra từ sớm, hắn lập tức lia nhanh chân qua khiến người nọ ngã nhào ra đất. Lúc gã này ngã xuống đã góp phần ngăn trở đường tấn công của những người khác, thậm chí còn khiến vài người bị vấp té.

Nhưng Triệu Ngọc lại xoay người ngồi lên người gã Tóc Vàng, giơ tay phải lên lại tát lên mặt gã!

Á!!!

Gã đàn ông tóc vàng sợ hãi, vội giơ cánh tay lên cản lại.

Triệu Ngọc đánh một cái chát lên cánh tay gã!

“Đậu xanh rau má nhà nó!”

Triệu Ngọc trừng lớn mắt, trong lúc đằng đằng sát khí cũng không sử dụng thủ đoạn khác, mà chỉ tiếp tục giơ tay phải tát liên tục lên mặt gã đàn ông.

Tuy gã đàn ông tóc vàng đã dùng cánh tay che trước gò má rồi nhưng do lực tay của Triệu Ngọc quá mạnh khiến gã dù cách một cánh tay vẫn bị đánh đau hô to liên hồi.

Ngay lúc Triệu Ngọc đầy giận dữ ra tay thì Thôi Lệ Châu cũng vội vàng giục Tịch Mộng Na: “Mau đưa điện thoại của cô cho tôi để gọi người tới!”

Nhưng Tịch Mộng Na lại lạnh băng nói: “Tôi không có điện thoại!”

“Má nó, cô nghèo đến thế cơ à?” Tiểu Thôi vô cùng sốt ruột, sau khi thấy có người ngã xuống thì ánh mắt cô ta chợt sáng lên, định thi triển tuyệt kỹ trộm đồ của mình để trộm điện thoại rồi nói sau.

Nhưng cô ta vừa định nhúc nhích thì đã bị Tịch Mộng Na kéo ngược trở lại.

“Này, cô làm cái gì vậy?”

Tịch Mộng Na cười xấu xa đẩy Tiểu Thôi tới cửa nói: “Chỉ chút chuyện nhỏ này mà còn phải gọi thêm người tới sao?”

“Cô…” Tiểu Thôi có thể nghe ra được cái gì đó từ trong giọng điệu của Tịch Mộng Na, cô ta kinh ngạc hỏi: “Cô, cô định làm cái gì?”

Ngay lúc Tiểu Thôi nói chuyện thì một kẻ địch thắt tóc đuôi ngựa nhặt một cái ghế lên ném thẳng về phía Triệu Ngọc.

Mà ngay khoảnh khắc cái ghế bay tới kia, trong mắt Tịch Mộng Na lóe lên ánh sáng lạnh lùng, cô ta tung người nhảy lên, đôi chân dài bay cao đá ngay trực diện cái ghế!

Kết quả khiến cái ghế kia bay chệch quỹ đạo, như viên đạn đụng vào trên kệ rượu của quầy bar!

Loảng xoảng… kính coong…

Trên kệ rượu lập tức vang lên tiếng đổ vỡ giòn tan, chai rượu rơi xuống đất làm rượu bắn tung tóe.