Chương 2364 Đây là một sự hiểu lầm!
Một người phụ nữ cơ bắp săn chắc, thân hình cao lớn cầm lấy một chai rượu trên quầy bar lên!Cô ta tóm lấy cổ chai đập thẳng về phía đầu Tịch Mộng Na!
Nhưng mà chai rượu của cô ta mới chỉ múa may giữa không trung thì đã ngạc nhiên phát hiện khuỷu tay của mình bị ai đó ấn một cái, đau kịch liệt, sau đó chai rượu lại xoay một đường đập thẳng lên trán của chính mình!
Chai rượu này không biết được sản xuất ở đâu mà đập lên trán lại không hề bể, nhưng do quá bất ngờ nên người phụ nữ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm rồi ngã lăn quay ra đất!
“A a!”
Một người đàn ông da đen đeo găng tay quyền Anh vung một nắm đấm về phía Tịch Mộng Na.
Nhưng một giây kế tiếp, gã mới phát hiện nắm đấm không những không đánh trúng Tịch Mộng Na, mà còn bị bàn tay của cô ta từ phía đối diện vung thẳng vào mặt!
“Á!!!” Gã kêu gào thảm thiết ôm lấy mặt.
Tịch Mộng Na vẫn tiếp tục nâng cùi chỏ lên đánh thẳng lên cằm người này, gã kêu thảm ngã về phía sau, Tịch Mộng Na thuận thế xoạc chân, gã lập tức ngửa mặt ngã rầm xuống đất bất tỉnh…
Cùng lúc đó, Triệu Ngọc cũng lôi gã đàn ông tóc vàng từ dưới đất dậy, đè lên trên quầy bar tát thêm một cái nữa!
Chát!
Triệu Ngọc rất biết đánh mặt, một cái tát tay này khiến gã Tóc Vàng kêu gào loạn xạ, gò má hồng hồng đã sưng thành bánh mì!
Triệu Ngọc cũng rất lợi hại, mỗi một cú đấm hắn đánh ra đều thẳng vào má trái gã đàn ông, khiến cho gương mặt người này rất không cân xứng!
“A!!!” Gã đàn ông tóc vàng sắp bị Triệu Ngọc làm cho phát điên rồi, gã vung một cú đấm ra.
Nhưng đã bị Triệu Ngọc cúi đầu né tránh, đồng thời vỗ một cái tát lại trúng ngay mặt gã!
Chát!
A!!!
Gã đàn ông tóc vàng đau đến nỗi ôm lấy mặt nhưng càng ôm lại càng đau đớn.
Gã gắng gượng đá một cú, muốn nhắm trúng chỗ hiểm của Triệu Ngọc nhưng Triệu Ngọc chẳng những tránh thoát một cách nhẹ nhàng mà còn chộp lấy bắp đùi gã.
Sau đó, Triệu Ngọc ném mạnh về phía sau, người này lập tức bay qua quầy bar té vào bên trong quầy.
Rầm rầm!
Trong quán rượu đã vô cùng rối loạn, mà người này vừa rơi xuống đất cũng lập tức bị vô số mảnh vụn thủy tinh đâm đau kêu gào thảm thiết!
“Đậu xanh rau má nhà nó!”
Triệu Ngọc thuận tay cầm một cái ghế cao lên định đi đánh những người khác, nhưng vừa quay lại thì phát hiện những người đó đều đã bị Tịch Mộng Na đánh gục cả rồi!
Tịch Mộng Na còn ác hơn Triệu Ngọc, ban đầu còn dè dặt một chút nhưng bây giờ càng đánh càng sung, quả thật đã điên mất rồi!
Chỉ thấy cô ta tóm lấy cánh tay một tên đàn ông vạm vỡ nào đó, còn mình thì chui vèo qua dưới nách gã, cánh tay gã đàn ông lập tức phát ra tiếng vang răng rắc, đau đớn đến nỗi người nọ phải tru tréo ồn ào!
Nhưng Tịch Mộng Na cũng chưa dừng tay, cô ta lại xách lấy cánh tay người nọ xoay mấy hướng làm người nọ đau đớn lăn lộn kêu rên trong tuyệt vọng…
Thủ đoạn của Tịch Mộng Na vừa mạnh mẽ lại lộ ra một chút ác độc. Trước đây, Triệu Ngọc đã thấy cô ta ra tay trên đảo Kỳ Tích, thiếu chút nữa mình còn rơi vào tay cô ta.
Bây giờ nhìn lại, Tịch Mộng Na đúng là một cao thủ đáng gờm. Theo Triệu Ngọc thấy, năng lực của cô ta dưới Đinh Lam nhưng lại trên Miêu Anh!
Triệu Ngọc thấy Tịch Mộng Na đã giúp mình giải quyết hầu hết kẻ địch thì hắn càng không kiêng dè gì nữa.
Hắn quơ cái ghế trong tay đập nát quầy bar, chai rượu, ly rượu, mặt kính, bàn ghế, kính cửa sổ đều bị hắn đập nát, cuối cùng hắn còn đập gãy luôn cái ghế cao trong tay mình nữa!
Sau khi đập xong hết mọi thứ, hắn cảm thấy vẫn chưa trút hết giận bèn đi vào quầy bar xách chân và kéo gã đàn ông tóc vàng đó ra ngoài.
“Cứu… Cứu mạng… Cứu mạng với… Hu hu hu…”
Gã Tóc Vàng khóc rống, vừa tuôn trào tiếng Trung rành rọt vừa túm chặt lấy chân quầy bar, không muốn bị Triệu Ngọc lôi ra ngoài.
Thấy vậy, Triệu Ngọc lập tức kẹp lấy mắt cá chân gã, gã lại kêu rên buông lỏng tay ra làm Triệu Ngọc dễ dàng lôi đi.
“Đậu xanh rau má nhà nó!” Triệu Ngọc quăng người này đến trước quầy bar, giận dữ quát lên: “Quỳ xuống!”
“Ngõa lịch ba thiết nha, cổ lệ ngõa đặc độ…” Gã đàn ông tóc vàng chắp hai tay lại, luôn miệng cầu khẩn.
Triệu Ngọc hung dữ lườm gã, rồi vươn tay tát cho gã một cái tát!
Bốp!
Âm thanh phát ra lần này trở nên khó nghe, lại nhìn gò má của gã Tóc Vàng đã sưng to như bánh bao, đôi mắt cũng không thể mở ra được nữa…
Vừa ăn phải cái tát này, gã đau đến nỗi bụm mặt lại lăn lộn trên đất…
Mà cùng lúc đó, Tịch Mộng Na đã giải quyết xong những tên khác, bọn họ đều ngã trên đất rên rỉ đau đớn không thể nào đứng lên được nữa.
Thôi Lệ Châu vốn đã trộm được điện thoại nhưng khi nhìn khung cảnh đáng sợ trước mắt vẫn quyết định ném điện thoại xuống đất, không xin tiếp viện làm gì nữa.
Thôi Lệ Châu thật sự bị dọa ngốc, cô ta biết Triệu Ngọc biết đánh nhau nhưng chưa từng nghĩ tới Tịch Mộng Na này còn mạnh và ác hơn cả Triệu Ngọc!
“Có nghe hiểu tao nói gì không hả?” Triệu Ngọc nói với tên Tóc Vàng đang kêu rên dưới đất: “Tao bảo mày quỳ xuống, có hiểu không?”
“Hu hu hu… Hu hu hu…” Gã đàn ông tóc vàng vội bò dậy, không tình nguyện quỳ trước mặt Triệu Ngọc, gương mặt vô cùng sợ hãi.
“Mày biết mày đã chọc phải người nào chưa?” Triệu Ngọc chỉ Thôi Lệ Châu đứng phía xa xa: “Mày ăn phải gan hùm mật gấu rồi, ai cũng dám đánh à?”
“Nhất tử uy nị, nhất tử uy nị (Xin lỗi)…” Gã đàn ông tóc vàng run rẩy chắp tay xin lỗi Thôi Lệ Châu.
Chát!
Nhưng lời xin lỗi của gã cũng không đổi lấy sự tha thứ của Triệu Ngọc, mà lại đổi lấy một cái tát nữa!
Á!
Tóc Vàng ôm mặt ngã xuống đất, đau đớn co quắp, muốn chết quách đi cho rồi.
“Đừng đánh, đừng đánh nữa” Tóc Vàng nói, máu xen lẫn với nước miếng phun ra: “Hiểu lầm, đây chỉ là hiểu lầm thôi!”
“Hiểu lầm?” Triệu Ngọc tóm lấy cổ áo gã tát thêm một cái, hắn cũng không biết đã tát bao nhiêu cái lên gương mặt sưng vù của gã nữa!
“A… Hu hu… Hu hu hu…” Gã đàn ông tóc vàng đã bị đánh sợ, thậm chí còn phát ra tiếng khóc uất ức: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, xin anh mà, em sai rồi, em sai rồi… Hu hu hu…”
“Mày không phải con mẹ nó nói tiếng Trung lưu loát lắm sao? Vừa rồi diễn cái gì mà diễn?”
Triệu Ngọc trừng mắt lại giơ cánh tay lên.
“A!” Gã đàn ông tóc vàng giật bắn người, gần như đã co rụt lại thành một quả bóng rồi.
“Đừng đánh… Đừng đánh nữa!” Lúc này, đột nhiên có một người phụ nữ mặc quần jean bước ra từ phía sau quầy bar, cô ta chạy vội đến bên cạnh gã Tóc Vàng, khẩn thiết nói: “Cầu xin các anh, đừng đánh anh tôi nữa! Tôi… Tôi đi với các anh là được chứ gì…”
⚝ ✽ ⚝
Triệu Ngọc giương mắt nhìn lại thì thấy đây là một người phụ nữ nước ngoài ăn mặc quần áo rằn ri, trên mũi có bấm khuyên, tóc đuôi sam màu xanh thẳm.
“Tôi biết, chẳng phải các anh là vì chuyện của Thu Na sao? Được rồi” Cô ta gật đầu nói: “Là tôi trộm hàng của chị ta, hàng đã bán rồi, nợ bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho các anh!”
“Cái gì?” Triệu Ngọc nghe không hiểu.
“Sếp à” Thôi Lệ Châu vội giải thích: “Người này chính là Pafra, cô ta có quan hệ thân thiết với Thu Kim Na!”
Ò e ò e…
Ngay tại lúc này, bên ngoài quán bar truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, một chiếc xe cảnh sát đỗ xịch trước cửa. Sau khi cánh cửa xe mở ra, đội trưởng Cừu sợ mất mật chạy vào…