Chương 2365 Tôi nhận tội
Trong quán bar vô cùng hỗn loạn, những người vừa rồi tham gia đánh nhau đều đang ngồi ngay ngắn trong phòng khách chờ xử lý“Họ không phải người Nga” Ngoài cửa quán bar, đội trưởng Cừu buồn bực nói: “Họ đều là người Đông Âu, đến từ các quốc gia khác nhau, nơi này là một căn cứ của họ! Phía trước là quầy bar, phía sau là câu lạc bộ đấu vật. Nhưng mà…” Đội trưởng Cừu do dự nói: “Trong ngày thường họ không có hành động gì trái pháp luật cả, nơi này cũng giống như hội quán chúng ta thường nói thôi…”
“Nếu nói vậy…” Triệu Ngọc lấy con át chủ bài ra, lạnh lùng nói: “Họ đánh nhân viên điều tra là chuyện nên làm phải không?”
“Không… Không không không…” Đội trưởng Cừu bị dọa sợ vội thanh minh: “Tôi không có ý đó, ý của tôi là, ừm… Haiz! Tôi nhất định sẽ xử lý thật nghiêm…”
“Được rồi” Triệu Ngọc nói: “Vụ án quan trọng hơn, còn những chuyện này tôi không quan tâm!”
Triệu Ngọc vừa nói vừa bước tới gần một chiếc xe cấp cứu.
Bên trong xe cấp cứu không có nhân viên mà chỉ có Thôi Lệ Châu, Tịch Mộng Na, còn có người phụ nữ nước ngoài tên Pafra đó.
Thôi Lệ Châu thấy Triệu Ngọc định bước vào thì vội vàng chạy ra kéo hắn sang một bên, hỏi: “Sếp à, nên xử lý đám người này thế nào đây?”
“Nên xử lý thế nào thì xử lý thế ấy” Triệu Ngọc nói: “Đánh nhân viên cảnh sát, tội này sao có thể tha thứ dễ dàng được?”
“Ừm… Ừm…” Thôi Lệ Châu hơi lưỡng lự trong giây lát rồi mới ngượng ngùng nói: “Thật ra thì… thật ra lúc đầu tôi cũng có làm chuyện không đúng, tôi thấy họ định ngăn cản mình điều tra thì tôi có cào mất một miếng thịt trên mặt tên Tóc Vàng đó!”
“Tôi biết” Triệu Ngọc nói: “Trên mặt tên kia có dán hai miếng băng keo cá nhân, sao tôi không nhìn thấy chứ?”
“Ồ, anh biết hết rồi hả! Nhưng mặc dù tôi ra tay trước” Thôi Lệ Châu giải thích: “Nhưng tôi đã làm rõ thân phận của mình, vả lại còn lấy giấy chứng nhận ra nữa! Nhưng họ lại ngăn cản điều tra, gây trở ngại công vụ, hơn nữa còn đánh nhân viên cảnh sát, làm rơi hỏng điện thoại di động, xé giấy chứng nhận của tôi… Nhưng thấy anh đánh họ thành như vậy, còn đánh Tóc Vàng thành đầu heo thì tôi lại thấy hơi áy náy!”
“Hừ!” Triệu Ngọc chỉ lên mặt Thôi Lệ Châu: “Đánh mặt cô chính là vả mặt Triệu Ngọc này, cho dù là ông trời xuống tôi cũng sẽ không tha!”
“Sếp à…” Thôi Lệ Châu ầng ậng nước mắt, cô ta khẽ tựa đầu lên bả vai Triệu Ngọc, còn nhích gần hơn chút: “Vẫn là sếp tốt với tôi nhất, tôi cảm động quá đi!”
“Cảm động thì được” Triệu Ngọc nhân cơ hội dặn dò: “Nhưng vẫn phải rút kinh nghiệm, nếu như lần sau gặp tình huống giống như vậy thì cô vẫn phải lựa chọn tỉnh táo, tránh nảy sinh mâu thuẫn với bọn họ, cứ chờ tôi tới rồi xử lý bọn họ sau! Cái này gọi là hảo hán không chấp nhất thua thiệt trước mắt, hiểu chưa?”
“Đã hiểu!” Thôi Lệ Châu nháy đôi mắt to đáng yêu, nói: “Vừa rồi là do tôi quá sốt ruột! Tôi cứ tưởng có người đi theo, nhưng đợi tới khi xảy ra mâu thuẫn thì mới phát hiện là chỉ có mình mình! Lần sau có gặp phải chuyện thế này, tôi nhất định sẽ không xốc nổi như vậy nữa!”
“Ừ, vậy thì tốt!” Triệu Ngọc chỉ xe cấp cứu: “Tiếp theo mau chóng đi làm chuyện chính đi, nếu cô ta vừa nhìn thấy cô đã chạy thì có lẽ sẽ biết chút gì đó?”
“Ừm…” Thôi Lệ Châu nhìn xuyên qua khe cửa, bỗng nhiên kéo lấy cánh tay Triệu Ngọc hỏi: “Đúng rồi, tôi còn có một chuyện muốn hỏi anh, rốt cuộc thì búp bê Barbie đi cùng với anh có lai lịch như thế nào vậy?”
“Cô ta… Ừm, cô ta tên Na Na, cũng tên Tịch Mộng Na, do cha mẹ ly dị, mẹ tái giá nên có hai họ!” Triệu Ngọc bịa chuyện.
“Đừng có bịa chuyện, tôi đâu phải đứa ngốc” Thôi Lệ Châu nói: “Anh không nhìn thấy vừa rồi cô ta ra tay thế nào sao? Thật tàn ác, mặc dù chị Miêu của tôi cũng biết đánh nhau nhưng đâu tỏa ra nhiều sát khí như vậy! Sao tôi lại có cảm giác cô ấy không phải dân ‘đường chính’ nhỉ?”
“Không phải ‘đường chính’ thì là ‘đường quê’ à?” Để mau sớm nói sang chuyện khác, Triệu Ngọc vội đè bả vai Thôi Lệ Châu lại giả vờ nói: “Có thể đi lăn lộn với Triệu Ngọc này thì nhiều ít cũng phải có tay nghề chứ! Búp bê Barbie này đi theo tôi làm việc, cho nên cô ít nghi ngờ cô ấy thì tốt hơn!”
“À…” Triệu Ngọc càng nói mập mờ thì Thôi Lệ Châu lại càng tò mò.
“Được rồi” Triệu Ngọc chuyển sang hướng xe cấp cứu, nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta mau làm chuyện chính đi!”
Hắn nói xong mở cửa xe cấp cứu ra, bước vào trong buồng.
Thôi Lệ Châu theo sát phía sau nhưng khi nhìn đến Tịch Mộng Na thì vẫn không khỏi rùng mình, run rẩy trốn ra sau lưng Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc đi tới bên cạnh Pafra, không hề quanh co lòng vòng mà hỏi thẳng: “Cô biết tại sao chúng tôi bắt cô à?”
“Các anh… Các anh là cảnh sát…” Tiếng phổ thông của Pafra vô cùng tiêu chuẩn: “Tôi còn tưởng… các anh là người của Thu Na chứ!”
“Thu Na là ai?”
“Thu Na chính là Thu Kim Na ấy…” Pafra run rẩy cầu xin: “Anh có thể… có thể cho tôi một điếu thuốc không?”
Triệu Ngọc nghe thấy lời cầu xin của Pafra bèn nhìn Tịch Mộng Na và Thôi Lệ Châu, nhưng ba người đều không hút thuốc lá.
Dựa theo tính tình của Triệu Ngọc thì nếu không có thuốc sẽ không cho cô ta hút.
Nhưng kinh nghiệm lại nói cho Triệu Ngọc nếu có thể thỏa mãn yêu cầu của kẻ tình nghi thì thường có thể làm tăng nhanh tốc độ kẻ tình nghi khai báo.
Vì vậy, Triệu Ngọc bèn ra hiệu cho Thôi Lệ Châu, ý bảo cô ta đi tìm một gói!
Nhưng Tiểu Thôi vừa định đi thì Pafra cũng nhận ra mấy người Triệu Ngọc không hút thuốc cho nên bèn rút một gói trong túi của mình ra hỏi: “Tôi có, hút được chứ?”
Sau khi châm thuốc, Pafra cũng dần bình tĩnh lại, cô ta rít một hơi rồi nói: “Cảnh sát, đây đúng là một sự hiểu lầm, không hề liên quan gì tới anh tôi cả, mà đều là tôi, đều do tôi làm hết!”
Mẹ nó!
Triệu Ngọc, Thôi Lệ Châu và Tịch Mộng Na trố mắt nhìn nhau, ngơ ngác tại chỗ.
“Hàng, là do tôi tự ra tay…” Pafra nói: “Tiền đó tôi cũng lấy trả nợ hết rồi, tạm thời không còn nữa! Nhưng các anh hãy cho tôi chút thời gian, tôi sẽ trả lại cho Thu Kim Na! Tôi biết là mình phạm tội, tôi sẵn sàng gánh vác hết hậu quả, các anh cứ bắt tôi đi đi…”
Triệu Ngọc, Thôi Lệ Châu và Tịch Mộng Na vừa nghe đến đây thì lại trừng to mắt nhìn nhau lần nữa.
Lúc trước, Triệu Ngọc đã cảm thấy lời nói của Pafra có hơi lạc đề, đến giờ phút này nghe vậy thì hắn như hiểu ra cái gì vội hỏi: “Ý của cô là cô giết chết Thu Kim Na?”
Một câu nói này suýt nữa khiến Pafra ngã quỵ.
“Cái gì!? Các anh nói cái gì chứ…” Pafra nói: “Tôi chỉ trộm mấy món đồ lông thú của chị ta thôi, làm gì đến nỗi giết chị ta chứ?”
Quả nhiên…
Triệu Ngọc gãi đầu, cảm thấy vô cùng sầu não.
“Ý của cô là cô không biết Thu Kim Na đã chết sao?” Thôi Lệ Châu quát lên: “Cô nói dối!”
“Các… Các người đừng đùa có được không” Pafra nói: “Tôi không hề nghe nói Thu Kim Na đã chết? Mấy ngày nay, tin tức nghe nhiều nhất chính là thi thể dưới gầm cầu, chẳng lẽ Thu Kim Na chính là một trong những nạn nhân đó sao?”
Có thể thấy là Pafra đang bày trò nói đùa nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Ngọc, Thôi Lệ Châu và Tịch Mộng Na thì cô ta đã ngậm miệng im lặng, sau đó hoảng sợ không nói nên lời!
Chỉ trong chốc lát, cô ta bỗng dưng nghiêng người ngồi phịch xuống sàn…