← Quay lại trang sách

Chương 2366 Đối tác và hình xăm rắn hổ mang

“Gần đây tôi rất thiếu tiền, mua đầu tư bị lừa gạt…” Pafra đã vê tắt điếu thuốc, mặt mày chán nản nói: “Tôi đã từng chơi bài với Thu Na, biết chị ta làm ăn rất tốt bèn định kiếm ít tiền từ chị ta! Cho nên thứ bảy tuần trước, nhân lúc đánh mạt chược với chị ta tôi đã lén đánh một cái chìa khóa, sau đó trộm mấy món đồ lông thú trong tiệm chị ta đem bán… Thu Na có một đối tác cũng có thế lực, cho nên ban nãy trong quán rượu, tôi còn tưởng cô là người chị ta phái tới bắt tôi chứ!”Pafra vừa kể vừa chỉ vào Thôi Lệ Châu, ý là nhận lầm người.

“Đối tác?” Triệu Ngọc hỏi: “Là ai?”

“Là một người đàn ông, tôi không biết tên” Pafra trả lời: “Nghe nói hình như là chủ nhà của Thu Kim Na thì phải? Anh ta đầu tư vào việc buôn bán, trông rất đáng gờm, còn nuôi một nhóm đàn em côn đồ nữa! Cho nên vừa rồi thật sự chỉ là một hiểu lầm mà thôi, chúng tôi không ngờ tới các người lại là cảnh sát…”

“Tôi đã điều tra được rồi” Thôi Lệ Châu nói: “Chủ nhà kiêm đối tác này tên là Từ Dương, là một người Hoa lai Nga! Mấy cửa tiệm trên phố thương mại Mãn Châu đều là của anh ta. Nhưng mà…” Thôi Lệ Châu nhích tới gần Triệu Ngọc nhỏ giọng nói: “Người tên Từ Dương này có lẽ không có liên quan đến vụ án, bởi vì tôi tra được Từ Dương đã bị bắt giam vào trại giam Tân Tân hồi trước Tết rồi! Tội danh là say rượu lái xe đâm người khác, chính anh ta cũng bị thương, cho nên ắt hẳn người này không liên quan đến thi thể nữ dưới gầm cầu…”

“Ồ…” Triệu Ngọc suy nghĩ trong chốc lát mới hỏi Pafra: “Cô còn biết chuyện gì liên quan tới Thu Na nữa không?”

“Chị ta… Chị ta thật sự bị giết chết rồi sao?” Pafra co rúm lại hỏi: “Thật sự bị… bị treo ở dưới gầm cầu hả?”

“Ừ…” Triệu Ngọc gật đầu, sau đó nhắc nhở: “Toàn bộ tài khoản của Thu Na đều không bị ai đụng tới, rõ ràng hung thủ không phải giết người vì tiền, có lẽ là có liên quan đến vấn đề tình cảm! Cho nên… Cô có nghĩ đến chuyện gì không?”

“Nói thật…” Sắc mặt Pafra trở nên tái nhợt, lại nhặt điếu thuốc đã bị dập tắt lên châm lại, rồi mới nói: “Tôi cũng không thân với Thu Na lắm… Mặc dù chúng tôi đã biết nhau từ năm năm trước nhưng cũng chỉ gặp nhiều nhất lúc đánh bài thôi… Tôi là người Ukraine, chúng tôi đến những từ quốc gia khác nhau” Pafra rít vài hơi rồi nói: “Chị ta là người Kujask, đã ly dị, không có con… Còn nữa… Ừm…” Pafra từ từ nhớ lại nói: “Đời sống riêng của chị ta khá hỗn loạn, mập mờ với mấy người đàn ông liền. Lúc đánh mạt chược, chị ta không hề giữ mồm giữ miệng, thậm chí còn chia sẻ kinh nghiệm làm cho người khác vô cùng ngượng ngùng…”

“Không giữ mồm giữ miệng” Triệu Ngọc ngạc nhiên: “Cô dùng thành ngữ tốt đấy chứ!”

“Tôi đương nhiên đâu giống những người buôn bán đó?” Pafra nói: “Tôi học đại học ở Tân Tân, tới Mãn Châu cũng là vì đi theo anh trai thôi!”

“Anh cô mở quán bar, và cả câu lạc bộ đấu vật” Triệu Ngọc nói: “Ấy vậy mà cô vẫn thiếu tiền, còn đi trộm đồ trong cửa tiệm người khác à? Sao không xin tiền anh mình?”

“Anh tôi cũng đầu tư” Pafra nói: “Vả lại còn là do tôi xúi nữa! Nếu để anh ấy biết chúng tôi đã thất bại thì haiz… Không phải, cái gì mà đầu tư thất bại, vốn là bị lừa gạt mới đúng! Tôi nói thật…” Pafra ôm mặt, ngượng ngùng nói: “Trước kia tôi cũng từng xúi Thu Na đầu tư với mình, nhưng Thu Na lại nói với tôi đó là lừa gạt, phí phạm, còn khuyên tôi mau rút tiền lại đi! Nhưng tiếc là tôi không hề nghe lời chị ta!”

“Sau đó, khi chị ta nghe nói tôi bị gạt còn châm chọc tôi vài câu, cho nên trong cơn tức giận tôi mới quyết định đi trộm đồ của chị ta! Nhưng mà… Sao lại như vậy chứ? Thu Na… Đã chết thật rồi sao? Ôi Chúa ơi, Mãn Châu thật sự có sát thủ hàng loạt sao? Nếu như đây là sự thật thì các anh cứ nhốt tôi vào tù đi, không chừng ở trong đó sẽ an toàn hơn một chút…”

“Khoan đã, hình như chúng ta lạc đề rồi…” Triệu Ngọc nhấn mạnh: “Không phải chúng ta đang thảo luận vấn đề cá nhân của Thu Na sao?”

“À, đúng đúng…” Pafra lại tập trung nhớ lại: “Tôi… tôi có thể cung cấp mấy cái tên cho các anh, đó đều là bạn chơi bài với Thu Na, có lẽ họ còn hiểu rõ Thu Na hơn tôi, các anh có thể đi hỏi họ thử xem! Chị Thu Na cái gì cũng dám nói cả, nếu như chị ta có đối tượng muốn cưới gả gì đó sẽ nói thẳng ra trên bàn mạt chược thôi! Theo tôi thấy thì có vẻ như chị ta không giống như có bất hòa trong chuyện tình cảm đâu…”

“Ừm, được rồi!” Triệu Ngọc ra hiệu cho Thôi Lệ Châu rồi nói: “Tiểu Thôi, cô ghi chép lời khai của cô ta, cũng ghi lại những cái tên mà cô ta cung cấp luôn!”

“Vâng, vâng…” Thôi Lệ Châu vội rút giấy bút ra.

Triệu Ngọc thì đẩy cửa xe cấp cứu, bước ra khỏi buồng xe.

Tịch Mộng Na đi theo sát phía sau Triệu Ngọc, hỏi khẽ bên tai hắn: “Triệu Ngọc, chúng ta bắt nhầm người rồi phải không? Người phụ nữ này chỉ là một tên trộm thôi! Chúng ta đã đánh một trận vô ích rồi! Những người đó vốn không phải tội phạm!”

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc gật đầu rồi lại lắc đầu: “Nhưng đâu vô ích, ít nhất cũng để hoạt động gân cốt!”

“Theo tôi thấy thì là tôi hoạt động gân cốt mới đúng, từ đầu đến cuối anh chỉ làm một việc chính là tát mặt của người kia thôi!” Tịch Mộng Na nói: “Tôi đang suy nghĩ nếu như vừa rồi tôi không giúp đỡ thì anh sẽ như thế nào đây?”

“Cô không cần phải suy nghĩ, ngay cả ngôi nhà tội ác mà cũng đã bị tôi dẹp yên, nói gì đến mấy thằng nhóc này… Nhưng mà…” Triệu Ngọc nhìn Tịch Mộng Na xinh đẹp tinh xảo như đồ gốm, nói: “Tôi đã nhìn ra được giá trị của cô rồi, cô rất thích hợp để làm vệ sĩ riêng đó!”

“Nếu là vậy” Tịch Mộng Na nghiêm túc nói: “Anh sẽ để tôi làm vệ sĩ riêng cho anh thật à? Thư ký riêng, trợ lý riêng, chỉ cần có thể đi theo anh thì dù là cái gì riêng cũng được! Tôi ngày càng thích đi theo anh rồi…”

“Ừm… Chuyện này hả…” Triệu Ngọc nheo mắt lại, không biết nên nói cái gì cho phải.

Trong lúc lúng túng, hắn theo thói quen rút điện thoại ra định tra chút tin tức gì đó.

Nhưng không ngờ vừa rút điện thoại thì nó lại đúng lúc vang lên.

Cuộc gọi tới là một dãy số xa lạ, nhưng nơi dãy số biểu hiện lại là ở thủ đô.

Chẳng lẽ… Là Tổng cục Hình sự gọi tới?

Triệu Ngọc vội vàng bắt máy, sau khi nghe mới biết cuộc gọi này là do pháp y Quách Phượng Triển gọi tới!

“Tổ trưởng Triệu” Quách Phượng Triển nói: “Vừa rồi cậu đi gấp vậy là do đã phát hiện tin tức mới gì à? Hôm nay tôi đã xét nghiệm hai thi thể rồi, cậu đừng có nói cho tôi biết là lại phát hiện thêm một người bị hại mới nữa đấy nhé!”

“À… Không có, không có đâu, là chuyện điều tra vụ án ấy mà, tôi đã giải quyết rồi!” Triệu Ngọc vội làm rõ, sau đó mới hỏi: “Sao rồi pháp y Quách, bên ông thế nào rồi?”

“À… Là thế này” Pháp y Quách nói: “Vừa rồi tôi phát hiện bên trái cổ và ngực của thi thể này có hình xăm, là một con rắn hổ mang! Bây giờ tôi sẽ gửi ảnh qua cho cậu, có lẽ sẽ giúp các cậu mau chóng xác nhận được thân phận của nạn nhân đấy!”

“Ồ… Tốt quá!”

Sau khi Triệu Ngọc cúp máy thì chẳng mấy chốc đã nhận được hình ảnh pháp y Quách gửi tới.

Triệu Ngọc nhìn hình xăm rắn hổ mang trên thi thể nạn nhân mà suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên, hắn chợt nghĩ ra gì đó, vội vàng gõ cửa xe cấp cứu, đi tới trước mặt người phụ nữ tên Pafra đó.

“Cô thử nhìn xem…” Triệu Ngọc đưa điện thoại di động lên trước mắt cô ta rồi hỏi: “Cô đã từng nhìn thấy hình xăm này chưa?”

“Đây là…” Bỗng nhiên Pafra trừng to hai mắt, gật đầu nói: “Tôi từng thấy rồi, từng thấy rồi! Ôi Chúa ơi, đây… đây là một thi thể sao? Chẳng lẽ… cô ấy cũng đã chết rồi à!!?”