Chương 2368 Đều có quá khứ riêng
Rạng sáng một giờ, bên trong phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệtTrong tivi đang phát tin tức ban đêm:
“… Sau khi hai vụ án mới xảy ra, thành phố Mãn Châu đã tiến vào tình trạng khẩn cấp…”
“… Vụ án này đã được chuyển giao cho Cục tỉnh, thậm chí còn gây sự chú ý trên toàn quốc. Vào lúc này đang có rất nhiều nhân viên trinh sát chuyên nghiệp tới Mãn Châu để trợ giúp tổ chuyên án Tổng cục Hình sự tiến hành điều tra…”
“… Căn cứ vào phán đoán của các chuyên gia, thành phố Mãn Châu có tổng cộng hơn ba ngàn cây cầu lớn nhỏ khác nhau. Từ sáng sớm hôm nay đến tận bây giờ, các đồn cảnh sát, các thôn xóm, tất cả các xã khu đều phái đội lục soát tiến hành lục soát các cây cầu trong thành phố Mãn Châu…”
“… Đến hiện tại vẫn chưa phát hiện ra vụ án mới, nhưng bởi vì tuyết rơi nhiều phủ kín đường cho nên trước mắt vẫn chưa thể lục soát vài cây cầu ở vị trí xa xôi. Vì thế thành phố chúng ta đã thành lập đội lục soát, ngày mai bắt đầu mở rộng phạm vi…”
“… Ngoài ra, căn cứ vào các báo cáo của giới truyền thông thì không chỉ thành phố Mãn Châu mà các thành phố và làng xã xung quanh Mãn Châu cũng tự tổ chức đội ngũ và bắt đầu tiến hành lục soát từng cây cầu một…”
“… Cảnh sát nhắc nhở dân chúng trong thành phố, nhất là phụ nữ nước ngoài trẻ tuổi, gần đây hãy hạn chế ra ngoài, chú ý bảo vệ an toàn cho bản thân, nếu như gặp khó khăn thì có thể xin đồn cảnh sát hoặc xã khu gần đó giúp đỡ…”
“… Ngoài ra, cảnh sát còn kêu gọi dân chúng nếu có người biết rõ tình hình hãy cung cấp đầu mối cho cảnh sát, nhất định sẽ có thưởng…”
“A lô…” Triệu Ngọc nghiêng mặt sang bên kia của màn hình tivi, từ trong góc tối nói vào trong điện thoại: “Em Lam à, giúp anh rể chuyện này đi! Vụ án này thật sự rất khẩn cấp, bọn anh không tìm được mối liên hệ giữa mấy nạn nhân ở Mãn Châu, nhưng mà…” Triệu Ngọc vô cùng nghiêm túc nói: “Các cô ấy đều đến từ Kujask của Nga, có lẽ sẽ liên hệ với quê quán! Nếu như có thể tìm được mối liên hệ này sẽ rất có ích cho quá trình phá án…”
“Anh rể à, em đã nói rồi” Đinh Lam ngáp một cái nói: “Anh cũng biết cấp bậc của em mà, nếu như ở trong thành phố nào đó của nước ta thì đương nhiên em có thể giúp một tay! Nhưng khi ra tận nước ngoài thì em đâu đủ quyền hạn? Em thật không hiểu sao anh không nhờ cha nuôi giúp đỡ? Chuyện này mà tìm ông ấy, chỉ cần một câu là xong ngay còn gì?”
“Có ai nói không phải thế đâu!” Triệu Ngọc không biết làm sao, chỉ nói: “Nhưng ông già kia sống chết không chịu nghe máy! Không biết lại chạy đi đâu hưởng thụ rồi, hay là em liên lạc với ông ấy giúp anh đi? Sát thủ dưới gầm cầu vẫn đang hoạt động, có trời mới biết hắn ta còn muốn giết mấy người nữa? Anh phải mau chóng đào hắn ta ra mới được!”
“Anh rể, không phải em không muốn giúp anh” Đinh Lam cũng không biết làm sao, nói: “Nếu như ngay cả anh cũng không liên lạc được với ông ấy thì em lại càng không thể, em chỉ có thể… thử xem sao…”
“Anh rể…” Đinh Lam tò mò hỏi: “Vụ án xảy ra ở Mãn Châu thật sự phải tới thành phố vùng Viễn Đông của Nga tìm manh mối sao? Em nghe nói chỗ các anh tuyết rơi dày, mà tuyết rơi sẽ để lại dấu vết, giết nhiều người như vậy mà lại không bắt được sao?”
“Em biết anh rể em tài giỏi cỡ nào rồi đấy” Triệu Ngọc bĩu môi nói: “Nếu như vụ án dễ phá như vậy thì bây giờ anh đây đã tổ chức tiệc ăn mừng rồi! Từ các dấu vết cho thấy anh đã gặp phải vụ khó nhằn, mà tên sát thủ dưới gầm cầu chắc chắn không dễ xơi!”
“Vậy à? Trong tuyết cũng có thể che giấu tung tích được sao?” Đinh Lam chép miệng nghĩ kế: “Anh rể, nếu anh thật sự sốt ruột đến vậy thì… Để em hỏi mẹ nuôi thử nhé? Mạng lưới quan hệ của mẹ nuôi không hề kém cha nuôi, có lẽ có thể vận dụng tài nguyên ở Kujask đó.
Bây giờ em và mẹ đang xử lý chuyện cao ốc Phú Hào ở Ma Đô, sáng mai là có thể gặp bà ấy rồi!”
Chuyện này…
Triệu Ngọc vốn không muốn nhờ vả cha mẹ vợ nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mình đã lập công lớn ở Ma Đô cho nên thỉnh cầu này cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Triệu Ngọc vừa nghĩ đến đây đã gật đầu: “Đinh Lam, việc này không nên kéo dài thêm nữa, bây giờ em hãy gọi điện cho mẹ vợ anh ngay đi!”
“Bây giờ…” Đinh Lam do dự nói: “Mẹ nuôi không được khỏe, gần đây vẫn hay bị mất ngủ hay là…”
“Được rồi, bà ấy không đổi số phải không?” Triệu Ngọc quyết đoán nói: “Để anh tự gọi điện cho bà ấy!”
“Không, hay là thôi đi” Đinh Lam nói: “Được rồi, nếu anh cần gấp vậy thì cứ giao cho em! Để em liên lạc xong sẽ báo lại cho anh…”
“Vậy thì tốt quá, anh sẽ không nói cảm ơn em” Triệu Ngọc vui mừng nói: “Đợi khi nào vụ án kết thúc, anh sẽ dẫn em đi dạo phố!”
“Được” Đinh Lam vui vẻ đồng ý: “Vừa hay em cũng đang vừa ý mấy bộ quần áo…”
“Anh dẫn em đi dạo phố, tự em bỏ tiền… Ha ha ha…” Triệu Ngọc cười nham hiểm, không đợi em vợ làm nũng đã cúp máy rồi.
Trong đầu Triệu Ngọc tưởng tượng đến dáng vẻ tức giận đáng yêu của Đinh Lam, khóe miệng hắn nhếch lên để lộ một nụ cười.
Nhưng nụ cười này chỉ duy trì được hai giây đã tắt, hắn đi tới trước tấm bảng trắng ghi tình tiết vụ án.
Do số nạn nhân nhiều nên lượng bảng trắng đã được tăng thêm năm tấm. Triệu Ngọc vẫn làm như trước, đặt năm tấm bảng thành hình tròn còn mình thì đứng ở giữa.
Vào giờ phút này, Tăng Khả đã phá giải được tài khoản WeChat của người bị hại Thu Kim Na.
Nhưng trong khung bạn bè của Thu Kim Na lại không phát hiện ra tin tức của những người bị hại khác.
Đa số bạn bè của Thu Kim Na đều là bạn làm ăn hoặc là khách hàng, tin tức cô ta đăng cũng hơn phân nửa đều liên quan đến hàng hóa, rất ít có tin tức về cuộc sống riêng tư.
Từ đó có thể thấy Thu Kim Na chỉ xem WeChat là một công cụ để buôn bán mà thôi.
Vì vậy, đoàn người Triệu Ngọc lại chuyển sang điều tra lịch sử ghi chép cuộc gọi trên điện thoại di động, cùng với lịch sử chuyển tiền ngân hàng của Thu Kim Na, định tìm ra chút manh mối từ trong đó.
Nhưng trong danh bạ của Thu Kim Na có hơn bốn trăm số điện thoại, mà đa số những người này đều là khách hàng cho nên nếu muốn điều tra cũng cần một thời gian mới được.
Sau đó, Tăng Khả lại bắt tay vào điều tra các tài khoản Internet của những người bị hại khác.
Đến hiện giờ, họ vẫn không tìm được mối liên quan giữa bốn người bị hại, điều duy nhất biết được chính là người bị hại thứ ba có thể là em họ của Thu Kim Na.
Còn nữa, cả bốn người này đều đến từ Kujask, miền Viễn Đông của nước Nga.
Triệu Ngọc vốn muốn thử liên lạc với người thân ở Kujask của Thu Kim Na để hỏi thăm tin tức, nhưng không ngờ cảnh sát tra tìm một hồi vẫn không tìm ra được một người thân nào.
Vì vậy, cực chẳng đã, Triệu Ngọc mới gọi điện nhờ Đinh Lam giúp đỡ.
Hắn cho rằng nếu bốn người bị hại này đến từ một thành phố thì không chừng nguyên nhân khiến các cô gái bị giết hại bây giờ sẽ có liên quan đến quá khứ của họ.
“Mẹ kiếp…” Ngay lúc Triệu Ngọc đang tập trung tinh thần suy nghĩ thì Tịch Mộng Na ngậm một túi sữa bò không biết lấy từ đâu ra, nhíu chặt mày nói: “Tôi cứ cảm thấy mấy người phụ nữ này… đều có quá khứ!”
“Cô…” Triệu Ngọc nheo mắt lại: “Không phải cô đã đi ngủ rồi à?”
“Không ngủ được!” Tịch Mộng Na nghiêm túc nói: “Không phải tôi đây muốn giúp anh một tay ư? Này…”
Cô ta vừa nói vừa đưa túi sữa bò cho Triệu Ngọc.
“Đều có một quá khứ…” Triệu Ngọc nhận lấy sữa bò hỏi: “Ý của cô là mấy nạn nhân này đều có câu chuyện xưa à?”
“Đúng vậy” Tịch Mộng Na nói: “Loại phụ nữ gì mới có thể xăm rắn hổ mang trên người? Có phải tính cách rất hướng ngoại, hoặc là… có bang phái gì không?”
“Triệu Ngọc, anh có nghĩ tới…” Tịch Mộng Na nhìn chằm chằm tên của những người bị hại nói: “Anh mãi vẫn chưa tìm thấy sợi dây liên lạc giữa các cô ấy có thể là do các cô ấy muốn giấu, không muốn bị lộ ra ngoài hay không?”
“Không muốn… Bị lộ? Ý cô là…” Triệu Ngọc đã đoán được Tịch Mộng Na muốn nói gì rồi.
“Có khi nào bốn người phụ nữ này phạm tội gì đó?” Tịch Mộng Na nói: “Chuyện này là do người bị các cô ấy làm tổn thương tìm tới trả thù!!?”