Chương 2369 Anh thật là quá đáng!
Khò khò, khò khò…Buổi sáng ngày hôm sau, Triệu Ngọc ngủ say ngáy khò khò.
“Khụ khụ… Khụ khụ…”
Mãi đến khi nghe thấy tiếng ho khan, Triệu Ngọc mới gắng gượng mở mắt ra.
Hắn phát hiện tối qua không biết mình nằm nhoài lên bàn làm việc ngủ từ lúc nào, mà một chồng tài liệu cũng bị mình đẩy rơi xuống đất rồi.
Triệu Ngọc ngẩng đầu nhìn lên, khi đôi mắt buồn ngủ dần tỉnh táo lại mới nhìn thấy Miêu Anh mặc đồng phục thẳng thớm đang đứng trước mặt mình.
“Ừm… A…” Triệu Ngọc duỗi người một cái, đầu tiên là nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay rồi sau đó mới lười biếng chào hỏi: “Miêu Miêu, em về rồi à!”
“Khụ khụ… Khụ khụ…”
Miêu Anh không nói gì, chỉ tiếp tục ho khan, ánh mắt thì liếc về phía bụng của Triệu Ngọc…
⚝ ✽ ⚝
Triệu Ngọc cúi đầu nhìn thì thấy Tịch Mộng Na đang gối đầu trên chân mình mà ngủ say.
“Má nó!” Triệu Ngọc giật bắn mình, mồ hôi lạnh lập tức ứa ra.
Triệu Ngọc lắc lư đánh thức Tịch Mộng Na. Cô ta lười biếng nhìn Miêu Anh rồi lại nhìn Triệu Ngọc, sau đó nằm trở lại trên đùi Triệu Ngọc mà ngủ tiếp.
“Này, này…” Triệu Ngọc mướt mồ hôi muốn đứng dậy.
Nhưng Miêu Anh đã vươn cánh tay ra đè bả vai Triệu Ngọc lại, sau đó dịu dàng nói: “Được rồi, cô ấy đã thức cả đêm với anh rồi, cứ để cô ấy ngủ thêm một lát đi!”
⚝ ✽ ⚝
Lần này, Triệu Ngọc lại càng đổ nhiều mồ hôi lạnh hơn, cứ như là rửa mặt vậy.
“Miêu Miêu… Em đừng nói đùa” Hắn vội thanh minh: “Không phải như em nghĩ đâu, ngày hôm qua… ngày hôm qua bọn anh thảo luận vụ án rồi sau đó… sau đó ngủ…”
“Không phải như em nghĩ, là như anh nghĩ được chưa?” Miêu Anh cười nhạt, sau đó đặt túi đồng phục lên bàn rồi nói: “Được rồi, anh không cần phải giải thích! Mau thử xem quần áo có vừa người không?”
“Ừm…” Triệu Ngọc nhìn đồng phục, đầu óc lại kêu vo ve.
“Em đã nhờ người lấy cà phê cho anh rồi” Miêu Anh vừa nói lại đặt một xấp tài liệu xuống trước mặt Triệu Ngọc: “Này, các nhân viên chạy tới Tân Tân đã vào vị trí rồi, đây là tài liệu cặn kẽ họ gửi về. Em đã dựa vào lĩnh vực am hiểu của mỗi người để phân chia nhiệm vụ cho họ, anh nhìn thử xem có vấn đề gì không?”
“Ừm…” Triệu Ngọc xoa mắt nói: “Em làm việc anh rất yên tâm, cứ làm như em nói là được! Ôi, may là có em…”
“Anh đi rửa mặt đi, hai mươi phút sau họp ở phòng họp lớn lầu một, em có thể chủ trì cuộc họp giúp anh nhưng Triệu thần thám phải có mặt!” Miêu Anh mỉm cười nói tiếp: “Anh phải lên tinh thần đi, hôm nay chắc chắn sẽ là một ngày khó khăn nhất đấy!”
“Anh biết, anh biết…” Triệu Ngọc khẽ nhích thân người ra một chút, đặt Tịch Mộng Na lên ghế mình ngồi rồi nói với Miêu Anh: “Anh sẽ tranh thủ tìm ra tên tội phạm này trong hôm nay!”
“Triệu Ngọc, còn chuyện này nữa…” Miêu Anh đến gần Triệu Ngọc hạ thấp giọng nói: “Hôm qua anh đánh nhau ở quán bar rất sung sướng phải không? Anh biết em phải viết giúp anh bao nhiêu báo cáo không? Anh có biết hậu quả khi anh làm như vậy là nghiêm trọng cỡ nào không? Anh thật là quá đáng!!!”
“Chuyện đó…” Triệu Ngọc gãi đầu nói: “Bọn họ cản trở điều tra, gây trở ngại đến công vụ, Tiểu Thôi đã làm đúng theo quy trình nhưng ngay cả giấy chứng nhận cũng bị bọn họ xé mất!”
“Em không nói đến hậu quả này” Miêu Anh cắn răng nói: “Sao anh gặp phải chuyện như thế mà không gọi em chứ? Anh được sảng khoái, nhưng em vẫn chưa được thả lỏng gân cốt đâu!”
Quỳ…
Suýt nữa Triệu Ngọc đã ngã quỵ…
“Đúng là khinh người quá đáng, dám tát vào mặt Tiểu Thôi, có còn xem chúng ta ra gì nữa không?” Miêu Anh tức giận chống nạnh: “Anh đã nhẹ tay dạy dỗ đúng không? Em cảnh cáo anh, nếu lại gặp phải chuyện như vậy mà không gọi em…” Tiểu thư Miêu bóp nắm tay vang răng rắc: “… thì em chỉ có thể lấy anh ra để giãn gân cốt thôi!”
“Anh… anh, anh, anh…” Triệu Ngọc lại lau mồ hôi, vội vàng giải thích: “Ngày hôm qua, anh không chuẩn bị trước mà? Anh còn tưởng Tiểu Thôi gặp nguy hiểm đến tính mạng nữa cơ! Vả lại, hôm qua anh đã tát vào mặt tên Tóc Vàng đó đến mức sưng lên rồi, em còn muốn thế nào nữa hả chị hai?” Triệu Ngọc chắp tay: “Được rồi, em yên tâm đi, nếu còn chuyện như vậy nữa thì anh nhất định sẽ không quên tiểu thư Miêu đâu, đã được chưa?”
“Ừ, cũng tạm được!” Miêu Anh lấy một xấp tài liệu ra nói: “Này, mấy tài liệu này đều cần anh ký tên, ký xong thì đi đánh răng rửa mặt thay quần áo, sau đó đi họp!”
“Tuân lệnh!” Triệu Ngọc vội vàng đứng dậy làm một động tác chào chuẩn mực, nhưng do đứng dậy quá nhanh, không thể đứng vững cho nên bị mất thăng bằng, ngồi phịch lên người Tịch Mộng Na.
Trong phòng làm việc lập tức truyền ra tiếng kêu đau đớn của Tịch Mộng Na, cùng với tiếng xin lỗi của Triệu Ngọc…
⚝ ✽ ⚝
Tám giờ rưỡi sáng, Triệu Ngọc mở một đại hội động viên dành cho toàn bộ cảnh sát tới tiếp viện, sau đó phân phối nhiệm vụ cho mọi người theo phương án mà Miêu Anh đã thiết kế từ trước.
Những cảnh sát này chủ yếu được chia làm ba nhóm, trong đó một nhóm nhiều nhất đi theo Thôi Lệ Châu và Nhiễm Đào phụ trách công việc điều tra bên ngoài;
Một nhóm khác do Tăng Khả chỉ huy, phụ trách các công việc điều tra Internet cùng với kiểm tra video giám sát.
Một nhóm cuối cùng chính là nhân viên nghiệm xác và giám chứng, phụ trách giúp đỡ pháp y Quách Phượng Triển hoàn thành khám nghiệm tử thi cùng với công việc giám chứng.
Sau khi phân phối xong xuôi hết thảy, các cảnh sát lập tức bắt tay vào làm việc, căn cứ phân công bắt đầu làm nhiệm vụ của riêng mình.
Lực lượng cảnh sát được tăng cường giúp Triệu Ngọc yên tâm hơn chút.
Hắn và Miêu Anh ăn chén hoành thánh ở sạp nhỏ trước cửa Cục Cảnh sát rồi sau đó trở lại phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt, bắt đầu chủ trì công việc.
Có câu “Đông người góp củi, ngọn lửa cao”, tới trưa dưới sự làm việc tích cực của các nhân viên cảnh sát, đủ loại tin tức tình báo mà họ điều tra được truyền trở về phòng làm việc cứ như là tuyết rơi vậy.
Lần này, Tịch Mộng Na đã thật sự trở thành một trợ lý xứng với chức vụ của mình. Cô ta giúp Triệu Ngọc phân loại những tài liệu này, thành lập hồ sơ điện tử trên máy tính để Triệu Ngọc có thể nắm giữ được những tài liệu mới nhất một cách kịp thời, rõ ràng và chuẩn xác.
Nhưng Triệu Ngọc sau khi đã nắm được tất cả lại không đứng trước bảng trắng suy nghĩ tìm hướng điều tra phá án như thường ngày, mà giao công việc phân tích tình tiết vụ án lại cho Miêu Anh, còn mình thì rời khỏi phòng làm việc đi đến phòng khám nghiệm tử thi.
Hắn biết trải qua một loạt các công tác nghiệm xác và xét nghiệm suốt đêm hôm qua, pháp y Quách chắc hẳn đã thu hoạch được gì đó rồi.
Cho nên, hắn không thể chờ đợi báo cáo khám nghiệm tử thi ra mà tự mình đi tới phòng nghiệm thi trước.
Quách Phượng Triển đã lớn tuổi, trải qua một đêm như vậy đã có dấu hiệu mệt mỏi tiều tụy.
“Hay là…” Triệu Ngọc ân cần nói: “Những công việc còn lại cứ giao cho trợ lý rồi ông đi nghỉ trước đi!”
“Không sao, không sao…” Quách Phượng Triển xua tay nói: “Trong thời điểm quan trọng thế này dù có trở về khách sạn cũng không ngủ được!”
Quách Phượng Triển vừa nói xong đã có một vị pháp y đi từ ngoài vào, là đi mua bánh bột chiên về cho ông ta.
“Pháp y Quách, nơi này không có khoai tây chiên mà đều là bánh bột chiên” Trợ lý nói: “Tôi đã thêm ba quả trứng gà cho ông rồi…”
“Ồ, cảm ơn nhiều! Để lát nữa tôi chuyển tiền qua điện thoại cho cậu…” Quách Phượng Triển mở bánh bột chiên ra hỏi Triệu Ngọc: “Cảnh sát Triệu, cậu ăn không?”
Triệu Ngọc vội vàng xua tay, nói mình đã ăn rồi.
Quách Phượng Triển vốn chỉ định nhường một chút mà thôi nhưng thấy Triệu Ngọc xua tay thì ông ta vội vàng cắn ngay một ngụm lớn.
Sau đó, ông ta vừa nhai vừa dẫn Triệu Ngọc tới bên cạnh thi thể…