Chương 2371 Khách sạn thắng lợi
“Hỡi cậu bé, tại sao cậu lại ưu sầu, tại sao lại cúi thấp đầu của mình xuống?“Là ai khiến cậu đau lòng đến vậy, hãy hỏi người cầm lái kia…”
Giữa trưa, trong quán cơm kiểu Trung Quốc, ca khúc “Troika” của Nga đang được phát.
Ca từ u buồn, làn điệu u oán, phần nào đang phụ họa tâm tình của Triệu Ngọc.
Vừa nhấm nháp hương vị ngon của món cá kho dưa cải, Triệu Ngọc lại lâm vào trầm tư.
Kinh nghiệm làm việc ở tiền tuyến lâu năm khiến Triệu Ngọc ý thức sâu sắc rằng càng đến lúc nguy cấp thì mình càng phải giữ bình tĩnh tuyệt đối.
Cho nên hắn không thể mất ăn mất ngủ mà liều mạng làm việc như vậy, phải bổ sung đủ năng lượng mới được, khiến mình có đủ khả năng và tinh thần để đối phó tất cả.
Trong tuyết có nhiều dấu vết như vậy, vụ án này còn có thể làm khó khăn được mình sao?
Những lời mà Đinh Lam nói với mình ban nãy, lúc này lại xuất hiện ở trong đầu Triệu Ngọc.
Đúng vậy…
Nơi đây băng tuyết ngập trời, hung thủ không có khả năng không để lại tung tích gì, thế nhưng… Tại sao đến bây giờ mà vẫn không thu hoạch được gì chứ?
Bối cảnh và quan hệ của người bị hại, hiện trường vụ án, quỹ tích sinh hoạt khi người bị hại mất tích, theo lý thuyết, nếu nắm giữ nhiều thông tin như vậy thì nghi phạm hẳn là trồi lên mặt nước rồi mới đúng?
Nhưng tại sao việc điều tra vẫn không đạt tới mức mình mong muốn chứ?
Là hung thủ quá cao minh, hay là mình đã xem nhẹ điều gì quan trọng nhỉ?
Hay là… Hung thủ giết người mà không có nguyên nhân gì khác?
“Cha tôi cực kỳ thích nghe bài hát này, nhưng ông ấy toàn nghe bản gốc bằng tiếng Nga. Trong trí nhớ của tôi, tôi đã từng đến nhà hát Bolshoi của Moscow và nghe trực tiếp đấy!”
“Hình như tôi đã nghe bài Troika này…” Tịch Mộng Na gắp một đũa miến và nói với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, tối hôm qua anh đã không được ngủ nhiều rồi, không bằng ngủ trưa đi! Để trợ lý là tôi trông chừng giúp anh đi…”
“Hừ” Triệu Ngọc híp mắt liếc nhìn Tịch Mộng Na một cái: “Cô thực sự coi mình là bàn thức ăn này đấy à? Nếu tôi ngủ thì cô có thể giúp tôi xử lý kiểu gì được?”
“Không phải anh có cô bạn gái kia sao? Cô ấy có năng lực giỏi như thế, anh còn lo lắng cái gì?” Tịch Mộng Na cho miến vào miệng, nghiêm túc mà nói: “Triệu Ngọc, đôi lúc nhìn thấy dáng vẻ của anh bây giờ, tôi thật sự rất khó tưởng tượng anh và Triệu Ngọc trên đảo Kỳ Tích là cùng một người đấy!”
“Được rồi chị hai! Ngoan ngoãn ăn thức ăn của cô đi!” Triệu Ngọc nói: “Tôi không có thời gian để nghe cô nhớ chuyện xưa đâu, chờ vụ án này kết thúc rồi, chúng ta vẫn nên có tương lai riêng đi!”
“Anh… đúng là vô cảm!” Tịch Mộng Na lẩm bẩm một tiếng, u oán mà nói: “Triệu Ngọc, vụ án này tuy rằng có nhiều người chết, nhưng hẳn là không khó điều tra phá án chứ? Chẳng phải… đây mới là ngày thứ hai từ khi chúng ta đến Mãn Châu sao?”
Triệu Ngọc không để ý đến cô ta, mà gắp một miếng cá lớn, đây là loài cá mè hoa nổi tiếng của địa phương, tất cả đều vừa được đánh bắt từ hồ băng, hương vị rất thơm ngon.
“Thế này đi” Tịch Mộng Na nói: “Nếu tôi có thể giúp anh phá vụ án này, anh có thể suy nghĩ đến việc để tôi làm trợ lý của anh không? Bây giờ tôi hai bàn tay trắng, không nhà để về, nếu anh mà có chút lòng thương thì cho tôi cơ hội này nhé?”
“Cô…” Triệu Ngọc buông chiếc đũa, nói: “Giỏi lắm, cô mạnh miệng nói như thế rất có phong phạm của tôi năm đó đấy! Vậy cô nói thử xem, cô giúp tôi phá án như thế nào đây?”
“Anh xem…” Tịch Mộng Na nói: “Không phải là điểm rõ ràng nhất đang ở ngay trước mắt sao? Dù hung thủ giết bốn người phụ nữ xuất phát vì lý do gì đi nữa, ít nhất, hắn cũng phải chuẩn bị trước một lượt đã chứ?”
Lời nói của Tịch Mộng Na khiến Triệu Ngọc cảm thấy hứng thú, Triệu Ngọc đỡ cằm, bày ra tư thái chăm chú lắng nghe.
“Tuy rằng đều là phụ nữ, nhưng các cô gái ấy đều là người của dân tộc chiến đấu!” Ánh mắt của Tịch Mộng Na lóe sáng: “Nếu hung thủ muốn lặng yên không một tiếng động mà bắt cóc các cô ấy thì đâu phải chuyện dễ dàng!”
“Người bị hại thứ nhất là nhân viên phục vụ của khách sạn, người thứ hai là dân khiêu vũ, người thứ tư sống ở phố thương mại, bên cạnh mấy người phụ nữ này đều phủ kín camera theo dõi”
“Nếu hung thủ muốn né qua camera để bắt lấy các cô gái, vậy phải tiến hành theo dõi điều tra mới có thể tìm được cơ hội”
“Cho nên chúng ta phải kiểm tra kỹ các đoạn video của camera theo dõi, xem có người theo đuôi bọn họ hay không, làm vậy chẳng phải có thể tìm được manh mối rồi sao?”
“Cô cho rằng một người đường đường là thám tử nổi tiếng thế giới như tôi mà ngay cả chuyện này cũng không hiểu sao?” Triệu Ngọc nói: “Ngày đầu tiên đến đây, tôi đã lập tức phái Nhiễm Đào đi làm việc này rồi!
“Hung thủ thật sự rất cẩn thận” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Hoặc là hắn ta đã tránh được camera, hoặc là hắn ta đã ngụy trang mình, đến bây giờ mà chúng tôi vẫn chưa tìm được một nhân vật nào khả nghi đâu!”
“Vậy… Người nước ngoài thì sao?” Tịch Mộng Na nhắc nhở: “Chẳng phải tôi đã nói hung thủ rất có thể là người nước ngoài sao? Nói không chừng cũng là đến từ Kujask thì sao? Anh đã tra chưa?”
“Tôi đã nhờ đội trưởng Cừu tập hợp lại danh sách tất cả những người đàn ông trưởng thành đến từ Kujask trong năm năm qua rồi, cô đoán xem thế nào?” Triệu Ngọc tự hỏi tự đáp: “Số người phù hợp điều kiện chỉ có năm người!”
“Sau đó, cô lại thử đoán xem thế nào?” Triệu Ngọc lại tự mình đưa ra đáp án: “Sau khi âm thầm điều tra quỹ tích sinh hoạt của năm người này, tất cả bọn họ đều bị loại trừ!”
“Không thể nào?” Tịch Mộng Na bĩu cái miệng nhỏ nhắn: “Nếu là như vậy thì có lẽ không phải hung thủ tới từ bến cảng nhỉ? Hắn ta đã nhập cảnh từ nơi khác?”
“Hoặc là không phải người Kujask?”
“Hoặc là…” Triệu Ngọc nheo mắt lại, nói: “Cũng không phải người nước ngoài! Cũng không phải người Trái đất, mà là người ngoài hành tinh?”
Đích đích… Đích đích…
Đang nói đến đây, điện thoại di động của Triệu Ngọc vang lên, Tăng Khả đã nhắn cho hắn một tin tức.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Tịch Mộng Na hưng phấn mà hỏi: “Là có tin tức mới à?”
“Đúng thế!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Tăng Khả đã tìm được thân phận của người bị hại thứ ba rồi, cô ăn nhanh lên đi, chúng ta phải đi về ngay!”
“Vậy…” Tịch Mộng Na chỉ vào bàn đầy thức ăn và nói: “Anh về trước đi, tôi đóng gói lại thức ăn, các cô bạn gái của anh còn chưa ăn cơm đâu!”
“Tiếng Trung của cô vẫn cần được học thêm đấy” Triệu Ngọc lấy xong áo của mình: “Nói cứ như thể tôi có rất nhiều bạn gái ấy…”
⚝ ✽ ⚝
Mấy phút sau, Triệu Ngọc về tới văn phòng.
Vừa vào cửa, Tăng Khả lập tức tiến lên báo cáo:
“Tên cô ta là Zoya, đích thật là tới từ Kujask, cô ta đã nhập cảnh vào tháng bảy năm ngoái…” Tăng Khả cầm tư liệu, nói: “Hải quan đã tìm thấy thông tin nhập cảnh của cô ấy, nhân viên an ninh có ấn tượng rất sâu về hình xăm con rắn hổ mang trên cổ cô ta”
Triệu Ngọc mở tư liệu ra, trên giấy có bức ảnh của cô gái Zoya này, Zoya trông cực kỳ xinh đẹp, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một vẻ lạnh lùng trời sinh.
“Người này hai mươi tám tuổi, không nghề nghiệp” Tăng Khả nói: “Trước mắt vẫn chưa tra được tin tức về số điện thoại cùng với tài khoản Internet mà cô ta dùng để đăng ký trong nước.
“Nhưng mà người của đội trưởng Cừu đã tra được Zoya thường xuyên ra vào khách sạn Thắng Lợi!”
“Hả?” Triệu Ngọc sửng sốt: “Khách sạn Thắng Lợi sao? Người bị hại đầu tiên Eliza, chẳng phải là nhân viên phục vụ của khách sạn Thắng Lợi à?”
“Đúng thế” Tăng Khả nói: “Người của đội trưởng Cừu vẫn đang xâm nhập điều tra, em đã bảo Tiểu Thôi rồi, Tiểu Thôi nói rằng chiều nay cô ấy cũng đến khách sạn xem sao…”
“Tiếp theo…” Triệu Ngọc nói với Tăng Khả: “Cậu điều tra danh bạ điện thoại của Eliza thật kỹ, còn có tin tức Internet của cô ta nữa, xem có thể tìm được tin tức về Zoya hay không! Còn nữa… Còn người bị hại thứ hai, người trong vũ đoàn ấy! Sao tôi lại cảm thấy bốn cô gái này thân thiết với nhau nhỉ?”
“Vâng” Tăng Khả nhanh chóng đi thăm dò.
Triệu Ngọc thì bước nhanh đến trước mặt bảng trắng, viết xuống hai chữ Zoya bên cạnh tên của người bị hại thứ ba.
Khách sạn Thắng Lợi…
Zoya mang hình xăm rắn hổ mang, Thu Kim Na phóng khoáng đã ly hôn, nữ nhân viên phục vụ mười chín tuổi Eliza, thêm cả Elena của vũ đoàn, bốn cô gái đến từ Kujask rốt cuộc đã làm gì thế!?