Chương 2376 Ba số điện thoại
“Không nhiều lắm, thật đúng là không nhiều lắm!” Hai mươi phút sau, Tăng Khả đã liệt kê ra số điện thoại mã vùng Hải Lạp mà cậu ta tra được từ người bị hại và nói: “Ngoại trừ điện thoại di động của Elena và Thu Kim Na là có số điện thoại mã vùng Hải Lạp ra thì trên danh bạ điện thoại của những người khác đều không có!”Tăng Khả nhìn tin tức trên máy tính mình, tiếp tục nói: “Em đang phái người xác minh lần lượt, Elena kinh doanh vũ đoàn, Thu Kim Na thì làm ăn buôn bán, cho nên các cô gái này có liên hệ gì với người ở Hải Lạp cũng không kỳ lạ! Cho nên chúng ta chỉ có thể gọi lần lượt cho từng số điện thoại, chọn dùng phương pháp loại trừ thôi…
“Đây…” Nói xong, Tăng Khả gạch một dãy số điện thoại trên màn hình: “Cái này đã được loại trừ rồi!”
“Sếp à…” Ngay tại lúc Tăng Khả sắp xếp điều tra số điện thoại khả nghi, Thôi Lệ Châu tiến đến bên tai Triệu Ngọc và nhỏ giọng báo cáo: “Người của tôi vừa truyền về một tin tức xác thực, bọn họ đã bắt được khách mua dâm!”
“À?” Triệu Ngọc ngây ra một lúc, vài giây sau mới hiểu được ý của cô ta: “Ý cô là… Khách sạn lớn Thắng Lợi sao?”
“Đúng, tôi thông minh lắm đấy, tôi đã phái các thám viên kiểm tra danh sách những người đăng ký vào ngày đó, tìm ra người đàn ông trưởng thành có tiền và ở một mình từ trong số họ, sau đó dùng bức ảnh của Zoya để liên tục uy hiếp, nhanh chóng tra được một bó to!”
“Anh biết không? Chắc chắn là Zoya thiếu tiền lắm, 185 rất rẻ, vừa có lẻ vừa có chẵn đấy!”
“…” Triệu Ngọc không biết nói gì, chỉ hỏi: “Đắt nhất là gì?”
“Trước mắt là 1200” Thôi Lệ Châu lắc đầu nói: “Người tiêu tiền như nước 1200 mà biết chuyện 185 thì chắc chắn sẽ hối hận chết đi được!”
“Nói trọng điểm, đừng lạc đề!” Triệu Ngọc nghiêm túc nhắc nhở.
“Tổng cộng tìm được mười chín người rồi, nhưng nếu xét từ khoảng thời gian thì phỏng chừng phải hơn 100 người đấy! Người phụ nữ này thật chuyên nghiệp…” Thôi Lệ Châu nói: “Sếp à, ngẫm lại xem, Zoya làm ăn tư nhân, không có đoàn đội!”
“Cho nên nếu cô ta muốn biết phòng nào trong khách sạn Thắng Lợi có nam tính độc thân thì phải có nội ứng mới đúng?”
“Mà Eliza mười chín tuổi vốn là nhân viên phục vụ khách sạn, hai cô gái này… chắc chắn có liên quan đến nhau!”
“Hơn nữa, dựa theo quy tắc, Zoya phải đưa cho Eliza tiền trà nước” Thôi Lệ Châu nói: “Chỉ tiếc hai cô này không chơi WeChat, đều giao dịch bằng tiền mặt, không có bản ghi chép nào để tra xét cả!”
“Camera theo dõi của khách sạn thì sao?” Triệu Ngọc hỏi.
“Cái đó thì không tra nổi” Thôi Lệ Châu nói: “Video khách sạn được dọn dẹp hàng tháng, nên không thể tìm được bất cứ bóng dáng nào của Zoya cả!”
“Vậy… các cô đã thẩm vấn cụ thể chưa?” Triệu Ngọc lại hỏi: “Đám khách mua dâm này đã nói như thế nào?”
“Khẩu cung tương đương nhất trí, tiếng Trung của Zoya rất kém” Thôi Lệ Châu nói: “Cho nên không tâm sự gì với nhau cả, ngoại trừ sự ấn tượng rất sâu về hình xăm rắn hổ mang kia ra thì không ai biết gì khác nữa…”
“Thu Kim Na nói rằng Zoya là cô em họ của cô ta!” Triệu Ngọc cân nhắc nói: “Chúng ta đặt giả thiết Zoya hợp tác với Eliza để kiếm tiền, cho nên ít nhất Thu Kim Na phải quen biết Eliza…”
“Sau đó… tháng 7 năm ngoái, Zoya đến Mãn Châu, tháng 9 đến Hải Lạp một chuyến, bốn cô gái lại trùng hợp ngồi chung một chuyến tàu hỏa…”
“Sau đó…” Thôi Lệ Châu học dáng vẻ của Triệu Ngọc để tiếp lời: “Đến một ngày sau mùa đông, Zoya và Thu Kim Na đi chơi mạt chược, lúc chơi thì các cô gái còn nói về chuyến du lịch ở Hải Lạp…”
“Lại còn đàm luận về đám cưới và tai nạn xe cộ… Chậc chậc…” Triệu Ngọc nhíu chặt mày và nói: “Mối quan hệ giữa những người phụ nữ này thực sự có vẻ không dễ cân nhắc, nếu thân mật như vậy thì tại sao lại không lưu số điện thoại liên hệ của nhau chứ?”
“Chẳng lẽ… Các cô gái thật sự liên quan đến một tội ác nào đó? Mà lần gây án ấy xảy ra ngay trong chuyến du lịch đến Hải Lạp đó?”
“Không thể nào?” Thôi Lệ Châu trừng to mắt: “Mấy cô gái này không hề chọn tàu hỏa để trở về Mãn Châu, chẳng lẽ… vụ tai nạn xe cộ kia liên quan đến họ à?”
“Thế này là… người bị hại của vụ tai nạn xe cộ đó báo thù?” Trong mắt Thôi Lệ Châu tỏa ánh sáng: “Nếu có thể tìm được người bị hại trong vụ tai nạn xe cộ đó thì chẳng phải vụ án này sẽ có tiến triển lớn à?”
“Đừng nói sớm như vậy, rốt cuộc có tai nạn xe cộ hay không thì vẫn chưa chắc được đâu!” Triệu Ngọc nói: “Rồi tính sau, nếu các cô gái thật sự bởi vì tai nạn xe cộ mà gây ra tội ác thì sao có thể nói ra dễ dàng như thế được?”
Khi nói chuyện, hai người bước tới giữa văn phòng.
Lúc này, trên màn hình chỉ còn lại ba số điện thoại.
“Thế nào rồi?” Thôi Lệ Châu về phía Tăng Khả hỏi: “Không có ai nghe à?”
“Đúng, một người không nghe, một người đã ngừng hoạt động, một người tắt máy…” Tăng Khả nói: “Chúng tôi đang xem xét người sử dụng ba số điện thoại này!”
“Đây” Khi nói chuyện, Tăng Khả thu được tin tức mới nhất, lập tức báo cáo với Triệu Ngọc: “Người phụ trách khu nghỉ dưỡng thảo nguyên không nghe máy, phỏng chừng… hẳn là bạn hợp tác với Elena nhỉ?”
“Người đăng ký số điện thoại này… Ừm… Ủa?” Ai ngờ, sau khi nhìn thấy tin tức, Tăng Khả hơi hơi ngây ra một lúc, nói: “Người đăng ký số điện thoại này và người tắt máy kia… không ngờ lại là cùng một người!”
“Hả?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Có tin tức của người đăng ký không?”
“Tên là… Cát Ngõa Da Nhĩ” Tăng Khả nhíu mày: “Tên kỳ lạ thật!”
“Hả?” Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na hơi hơi sửng sốt, lòng hai người như có linh tê mà trao đổi nhau một ánh mắt.
Bởi vì có lẽ do lúc trước, Tịch Mộng Na đã từng đoán rằng sát nhân dưới gầm cầu rất có thể là người nước ngoài!
“Là người nước ngoài sao?” Thôi Lệ Châu cũng không nhịn được hỏi một câu.
“Chờ… Chờ một chút đã!”
Tăng Khả ngồi xuống, nhanh chóng đánh bàn phím, chỉ nửa phút sau đã lấy được tin tức cần lấy.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy kết quả, cậu ta lại rõ ràng hơi thất vọng.
“Người tên Cát Ngõa Da Nhĩ này 38 tuổi, không phải người nước ngoài mà là người dân tộc thiểu số” Tăng Khả nói: “Anh ta là ông chủ của Khu nghỉ dưỡng Thảo Nguyên, Đêm Thảo Nguyên, bãi cỏ Hô Luân vv…, đều là của anh ta cả!”
“Còn nữa, anh ta còn có một vài sản nghiệp khác, ví dụ như ăn uống, giải trí, thậm chí, ở khu vực trung tâm thành phố Hải Lạp, anh ta còn phát triển một khu bất động sản thương mại!”
“Oa” Thôi Lệ Châu táp lưỡi: “Ông chủ lớn kìa!”
“Hai số điện thoại này cũng có trên danh bạ di động của Elena, cho nên…” Tăng Khả nói: “Cũng có khả năng là anh ta và Elena là bạn hợp tác buôn bán!”
“Đúng đấy!” Thôi Lệ Châu nói: “Lúc trước khi tôi điều tra, tôi có nghe đồng nghiệp của Elena nói rồi, vào hè là đoàn ca múa nhạc Hồng Tinh thường xuyên đến thảo nguyên biểu diễn!”
“Mau…” Triệu Ngọc nói: “Mau xem lịch sử cuộc gọi chi tiết đi… Tăng Khả, xem Elena đã gọi cho hai người này lúc mấy giờ!”
Tăng Khả thao tác rất nhanh, nhanh chóng dựa theo yêu cầu của Triệu Ngọc, điều ra lịch sử cuộc gọi chi tiết.
“Nhìn kìa…” Thôi Lệ Châu mắt sắc, lập tức nhìn ra vấn đề.
Mọi người đều nhìn thấy dãy số điện thoại thứ nhất, cứ đến một thời gian nhất định là thường xuyên liên hệ với Elena.
Mà số điện thoại thứ hai vốn đã ngừng hoạt động thì chỉ có bốn lần gọi.
Mà dãy số cuối cùng tắt máy, lại chỉ gọi đúng một lần!
“Như vậy xem ra…” Thôi Lệ Châu phân tích rất nhanh: “Dãy số điện thoại thứ nhất có vấn đề nhỉ?”
“Không đâu!” Triệu Ngọc bước lên phía trước hai bước, cẩn thận nhìn chằm chằm màn hình lớn và nói: “Ngược lại thì đúng hơn, hai dãy số phía sau mới khả nghi nhất!”
“Phải không?”
Lời nói của Triệu Ngọc khiến mọi người hứng thú, tất cả đều hưng phấn nhìn về phía hắn.
“Dãy số điện thoại thứ nhất tuy liên lạc thường xuyên, nhưng thời gian trò chuyện cơ bản không lâu” Triệu Ngọc nói: “Hơn nữa, khoảng thời gian về cơ bản đều là từ tháng 6 đến tháng 8 năm ngoái, từ tháng 9 là tần suất gọi điện thoại rõ ràng giảm xuống, bắt đầu tới mùa đông thì gần như chặt đứt liên hệ!”
“Điều này chứng minh…” Triệu Ngọc nói hết sức chuyên chú: “Đây là một đối tác buôn bán tiêu chuẩn, nội dung trò chuyện của bọn họ đều là về mối làm ăn!”
“Mà dãy số thứ hai thì lại không giống thế” Triệu Ngọc nói: “Bốn lần liên lạc này đều vào năm ngoái, tháng 4 một lần, thời gian trò chuyện 35 phút; tháng 8 một lần, thời gian trò chuyện 42 phút; tháng 9 hai lần, một lần 16 phút, một lần 2 phút!”
“Thế nhưng từ sau ngày 12 tháng 9 lại không thấy liên hệ nữa, thuê bao lại còn ngừng hoạt động nữa chứ! Chẳng lẽ điều này… lại không khả nghi sao?
“Chúng ta lại nhìn dãy số thứ ba” Triệu Ngọc lại nói: “Tuy rằng chỉ trò chuyện một lần với Elena, nhưng mọi người hãy nhìn kỹ thời gian, chính là 12 giờ 40 phút tối!
“Hơn nữa, cuộc trò chuyện dài đến 9 phút, tuyệt đối không phải là gọi nhầm điện thoại đúng không?”
“Muộn như vậy mà còn gọi điện thoại lâu như thế, hơn nữa chỉ có một cuộc, có phải… chúng ta nên tra cho kỹ hay không?”