Chương 2377 Cô muốn hạnh phúc của cô
Năm ngoái, ngày 22 tháng 11, ban đêmTuyết dày mới vừa ngừng rơi, mặt đường đã trở nên trắng xóa.
Cảm nhận được cái rét lạnh không bình thường, Zoya túm chặt áo lông dài trên người mình, băng qua đường từ lối dành cho người đi bộ, đi về phía khách sạn Thắng Lợi.
Trời giá rét lạnh cóng, người qua đường rất thưa thớt, chỉ có trên quốc lộ thi thoảng mới có mấy chiếc ô tô chạy qua.
Hai bên đường nhiều lần bị ô tô lăn bánh qua, có tuyết đọng cùng tro bụi hòa vào nhau, hình thành một vũng bùn lầy bẩn thỉu, sau khi đóng băng lại mang hình dạng rất khó coi, xấu xí.
Zoya không đi đến lối vào chính của khách sạn Thắng Lợi mà vòng qua cửa chính, đi đến một con đường nhỏ ở phía sau dẫn đến bãi đậu xe.
Sau khi bước vào, cô ta lại đi lên một con đường nhỏ bí ẩn dọc theo bãi đỗ xe, đi tới một trong những cửa sau của khách sạn.
Cửa sau bị khóa, cô ta đi đến trước cửa, đầu tiên nhìn vào bên trong qua tấm kính, sau đó bắt đầu nhẹ nhàng gõ cửa.
Tay gõ vào cửa kính, không phát ra nhiều tiếng vang, nhưng mà bên trong cánh cửa lại có phản ứng rất nhanh.
Âm thanh của kim loại vang lên, hai cánh cửa kính được mở ra một cái khe, khe hở tuy nhỏ, thế nhưng vẫn đủ cho Zoya vốn có dáng người thon thả lẻn vào.
Thời tiết rét lạnh, Zoya không muốn cởi áo lông ra, vì thế lại túm chặt áo lông, sau đó cúi đầu muốn lẻn vào qua khe hở giống như cô ta đã làm nhiều lần trước đó.
Nhưng khi cô ta vừa mới cúi đầu thì bên trong lại có một cánh tay thò tới, chặn ngay trước mặt Zoya.
Ngay sau đó, một khuôn mặt tinh xảo và trẻ tuổi hiện ra bên kia khe cửa.
“Tasia, cô làm gì thế?” Zoya bất ngờ, ngẩng đầu dùng tiếng Nga hỏi một câu.
“Tôi đã bảo là gọi tôi là Eliza rồi mà!” Cô gái trong cửa lo lắng nói bằng tiếng Nga: “Zoya, rất xin lỗi, tôi không thể cho cô vào được nữa!”
“Tại sao chứ?” Zoya lộ vẻ khó chịu: “Hôm nay có cuộc kiểm tra à?”
“Không phải” Eliza lắc đầu nói: “Tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi, tôi không thể cho cô vào được nữa! Rất xin lỗi…”
“Làm ơn đi” Zoya lạnh lùng nói: “Cô chê tôi đưa cho cô quá ít phải không?”
“Không, không phải vấn đề về tiền bạc” Eliza do dự nói: “Mục đích của chúng ta khác nhau, cô biết rất rõ tại sao tôi lại đến Mãn Châu mà! Tôi không muốn chỉ vì chút tiền cô cho mà hủy hoại mọi thứ của mình được!”
“Mẹ kiếp! Cô nói cái gì thế hả?” Zoya nóng nảy: “Chúng ta chỉ làm vì nhu cầu mình cần mà thôi, tôi đã nói rồi, nếu tôi bị bắt thì tôi tuyệt đối sẽ không khai cô ra đâu, cô còn lo lắng cái gì nữa?”
“Không… Không được…” Eliza nói: “Trong hành lang có nhiều camera theo dõi như vậy, nếu có người điều tra thì chắc chắn tôi sẽ bị tra ra!”
“Danh sách phòng thuê của khách đều là riêng tư tuyệt đối, nếu tôi bị phát hiện, tôi không chỉ bị sa thải mà rất có thể còn phải chịu trách nhiệm hình sự nữa!”
“Cô… Cô làm sao thế?” Zoya nói: “Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
“Zoya” Eliza rơi nước mắt: “Về sau, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa được không? Tôi đến Mãn Châu là vì muốn thay đổi cuộc sống, tôi không muốn tiếp tục những ngày đen tối như trước kia nữa đâu!”
“Cô…” Zoya dường như hiểu ra điều gì: “Cô đang yêu, có bạn trai rồi đúng không? Giống như… Giống như Kseniya? Cô…”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa” Eliza khóc càng thêm khổ sở: “Tôi thực sự xin lỗi, Zoya, chuyện của Kseniya thật sự đáng sợ quá, tôi… Tôi không muốn giống như cô ấy đâu…”
“Cô trở nên ủy mị như vậy từ khi nào thế hả?” Zoya cả giận nói: “Tôi đã nói với cô rồi, chuyện đó không liên quan gì đến chúng ta cả, là cái ả diễn viên múa kia làm, chắc chắn là cô ta! Ngày đó lúc uống rượu, là cô ta đã lấy điện thoại di động của chúng ta…”
“Cô không nhìn ra à? Cô ta ghen tị, lúc cô ta uống rượu, lúc cô ta múa, đều tỏ ra rất ghen tị!” Zoya nghiến răng nói: “Chắc chắn là cô ta đã làm chuyện đó, không liên quan gì đến chúng ta hết!”
“Tại sao…” Eliza khóc: “Tại sao lại thành ra như vậy chứ? Dù chúng ta đã phạm sai lầm nhưng chúng ta thực sự không bao giờ có quyền theo đuổi hạnh phúc sao? Hu hu… Zoya, rất xin lỗi, tôi nghĩ… về sau chúng ta không nên gặp lại nhau nữa! Hu hu…”
Vừa khóc, Eliza vừa đóng cánh cửa kính lại.
“Không, không không…” Zoya kéo kéo vài cái cũng không làm được gì, lập tức lo lắng thấp giọng quát: “Tasia! Tasia! Cô mau mở ra cho tôi! Cô muốn hạnh phúc của cô, tôi muốn tiền của tôi… Này, này!”
Khi phát hiện cánh cửa đã hoàn toàn bị khóa, cô ta tức giận vỗ mạnh cánh cửa kính một cái, miệng liên tục chửi bới.
Khi cô ta ý thức được Eliza sẽ không mở cửa cho cô ta nữa, lúc này mới giận dữ bỏ đi.
Trước khi rời đi, cô ta lại ngửa đầu nhìn thoáng qua khách sạn, thấy hầu hết các phòng khách sạn đều bật đèn sáng, trong lòng lại càng thêm khó chịu.
Vì thế, sau khi đi ra khách sạn, cô ta lập tức giơ tay vẫy một chiếc xe taxi.
Tài xế hỏi cô ta đi đâu?
Zoya nói tiếng Trung không thạo lắm: “Quán bar! Cái gần nhất…”
⚝ ✽ ⚝
Thời gian quay lại trước mắt.
Bên trong văn phòng của tổ điều tra đặc biệt.
“Tổ trưởng” Tăng Khả báo cáo với Triệu Ngọc: “Em đã tra được tình hình cụ thể về người tên Cát Ngõa Da Nhĩ này rồi, tên tiếng Hán của anh ta là Cát Băng, là doanh nhân nổi tiếng ở Hải Lạp, tư liệu biểu hiện rằng anh ta vẫn chưa kết hôn”
“Ba mươi tám tuổi, chưa kết hôn, doanh nhân”Thôi Lệ Châu thè lưỡi: “Điển hình kim cương vương lão ngũ*! Có phải… bề ngoài cực kỳ xấu không nhỉ?”
* Kim cương vương lão ngũ: chỉ người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chí: 1: nhiều tiền, có sự nghiệp, thừa kế tài sản giàu có của gia đình; 2: đẹp trai độc thân; 3: có bằng cao học, hoặc học cao học ở nước ngoài; 4: có khả năng giải quyết các vấn đề, kiên trì, tích cực, tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh; 5: không nói ra những việc quan trọng, cố gắng ẩn mình trong những người bình thường, tránh những thị phi của thế giới xung quanh.
“Đây… ảnh chụp chân dung của anh ta đây!”
Tăng Khả mở bức ảnh ra, Cát Băng có dáng vẻ đường đường, mày rậm mắt to, chẳng những không hề xấu xí mà còn là một người đàn ông anh tuấn!”
“Ôi trời…” Thôi Lệ Châu thán phục nói: “Có phải… anh ta có chỗ nào khiếm khuyết hay không?”
“Dù sao thì cũng không phải người tàn tật” Tăng Khả nói: “Trên tư liệu không có hồ sơ chữa bệnh nào cả!”
“Vậy… anh ta thế nào rồi?” Miêu Anh hỏi: “Vẫn không liên hệ được à?”
“Đúng thế” Tăng Khả lắc đầu nói: “Điện thoại không định vị được, hiện tại em đang liên lạc với gia đình của anh ta! Ừm… Chờ đã…”
Khi nói chuyện, Tăng Khả lại nhận được tin tức mới nhất.
“Ôi ôi… Có vấn đề thì phải?” Sau khi nhìn thấy thông tin mới nhất, vẻ mặt của Tăng Khả trở nên khẩn trương: “Hơn hai tháng nay, số điện thoại này không hề gọi cho ai cả, trên nhật ký liên lạc chỉ biểu hiện các cuộc gọi đến, hơn nữa… những cuộc gọi này đều không được kết nối!”
“Còn nữa…” Tăng Khả lại nói: “Thẻ ngân hàng của anh ta cũng biểu hiện hơn hai tháng không hề có giao dịch gì hết!”
“Thế này là sao?” Thôi Lệ Châu trừng to hai mắt: “Đây là… Mất tích, hay là chạy trốn?”
“Không… Không ai báo có vụ mất tích nào cả…” Tăng Khả nhanh chóng tra xét hồ sơ ghi chép một lượt.
“Tăng Khả” Nhiễm Đào nhắc nhở: “Cậu xem lần cuối anh ta rút tiền từ ngân hàng xem đã lấy bao nhiêu? Nếu là rút tiền mặt với số lượng lớn thì chắc là bỏ trốn rồi!”
“Không có…” Tăng Khả không chút do dự trả lời: “Phía trước có mấy giao dịch chuyển khoản điện tử, mấy ngàn đến mấy chục ngàn… Nhưng mà chưa bao giờ rút tiền mặt với số lượng lớn cả! Trong thẻ ngân hàng của anh ta ít nhất có hơn hai triệu, nếu trốn chạy thì không có khả năng không lấy ra…”
“Tăng Khả!” Triệu Ngọc nói: “Cậu mở nhật ký cuộc gọi của anh ta, tìm số đã gọi cho anh ta nhiều nhất, chúng ta hỏi xem tình tình thế nào!”
“À…” Tăng Khả lập tức hiểu ra ý của Triệu Ngọc, nhanh chóng tìm được một số điện thoại từng gọi cho Cát Băng nhiều lần trong nhật ký cuộc gọi của anh ta.
“Để tôi gọi xem sao!”
Ngô Tú Mẫn đi lên phía trước một bước, chủ động “xin đi giết giặc”.
Được Triệu Ngọc đồng ý, Tăng Khả lập tức gọi điện thoại cho người này…