← Quay lại trang sách

Chương 2378 Đám cưới!

“Tên tôi là Trương Quyền Khánh, là Giám đốc bộ phận kiêm trợ lý của Tổng Giám đốc Cát” Trong điện thoại, khi Ngô Tú Mẫn giải thích tình hình thì giọng nói của một người đàn ông vang lên: “Xin hỏi, Tổng Giám đốc Cát của chúng tôi không xảy ra chuyện gì chứ? Tôi không liên hệ được với anh ấy mấy tháng rồi!”“À, anh đừng khẩn trương” Ngô Tú Mẫn nói: “Chúng tôi gọi điện thoại cho anh là vì muốn hiểu biết một chút về tình hình của Cát Băng thôi, hy vọng anh có thể phối hợp với chúng tôi một chút!”

“À, tôi… tôi nhất định sẽ phối hợp, sẽ phối hợp… Không biết các cô muốn biết chuyện gì?” Trương Quyền Khánh nói chuyện khá khách sáo và quan phương.

“Chúng tôi muốn biết tại sao anh không liên hệ được với anh ta?” Ngô Tú Mẫn cẩn thận hỏi: “Anh ta không ở nhà sao?”

“Haiz…” Trương Quyền Khánh thở dài một tiếng, nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, Tổng Giám đốc tâm tình khó tránh khỏi không vui, hẳn là đi ra ngoài giải sầu nhỉ?”

“Trước kia cứ đến mùa đông là anh ấy thường như vậy, không nói một tiếng nào đã chạy đi Nam Mĩ và Châu Phi để nghỉ ngơi gì đó”

“Chỉ là không bặt vô âm tín giống như bây giờ thôi, tôi đã gọi cho anh ấy rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng anh ấy không hề nghe một lần nào, tôi thật sự rất lo lắng!”

“Xảy ra…” Ngô Tú Mẫn bắt được chữ mấu chốt, hỏi: “Xảy ra chuyện lớn gì thế?”

“Đám cưới ấy!” Trương Quyền Khánh bất đắc dĩ nói: “Các cô gọi điện thoại cho tôi, có phải chủ yếu muốn hỏi chuyện này không? Tôi nhớ rõ là chị của Tổng Giám đốc Cát lúc ấy đã định báo cảnh sát rồi, thế nhưng sau này Tổng Giám đốc Cát bị kích thích nên không làm gì cả…”

Ngô Tú Mẫn nhấn mạnh: “Mời anh nói rõ chuyện này ra! Chuyện này cực kỳ quan trọng đối với chúng tôi, và cả Cát Băng nữa!”

“À, vâng, vâng… Dù sao thì đây cũng không phải bí mật gì!” Trương Quyền Khánh nói: “Trong đám cưới nhiều người như vậy, Tổng Giám đốc Cát lại là nhân vật nổi tiếng ở Hải Lạp, bạn bè người thân đã sớm điên cuồng truyền tai nhau rồi!”

Khi hai chữ “Đám cưới” xuất hiện, đoàn người Triệu Ngọc đều không hẹn mà cùng chấn động một cái!

Bởi vì lúc trước Thu Kim Na cũng đề cập với Zoya đến hai chữ “đám cưới” này.

“Nhưng mà…” Trương Quyền Khánh cẩn thận mà nói: “Tôi hy vọng các cô hãy giữ bí mật giúp tôi nhé, bởi vì tôi không muốn để Tổng Giám đốc Cát biết những lời này là từ tôi nói ra, có được không?”

“Đương nhiên rồi” Ngô Tú Mẫn nói: “Mời anh yên tâm, cứ nói đi, chúng tôi tuyệt đối tôn trọng sự riêng tư này”

“Được, ừm… để tôi nhớ lại xem… Nên nói từ chỗ nào nhỉ?” Trương Quyền Khánh nhớ lại một chút rồi nói: “Trong đám cưới của Tổng Giám đốc Cát của chúng tôi đã xảy ra một chuyện, haiz… Nói đến chuyện này mới thấy sao lại khó khăn như vậy chứ!”

“Anh đừng có gấp” Ngô Tú Mẫn ân cần hướng dẫn: “Nếu cảm thấy rất khó khăn, vậy anh nghĩ đến cái gì thì nói cái đó đi!”

“Được, được…” Trương Quyền Khánh trấn định lại và nói: “Ngày 12 tháng 9 năm ngoái là ngày Tổng Giám đốc của chúng tôi kết hôn, nhưng không ai ngờ rằng sự kiện vui vẻ như thế lại trở thành tang lễ, thật là… Dù là tiểu thuyết người ta cũng không dám viết như thế đâu!”

Nghe vậy, Triệu Ngọc bỗng dưng trừng to hai mắt.

Trong đám cưới quả nhiên xảy ra chuyện, xem ra họ đã tìm đúng hướng rồi!

“Tổng Giám đốc của chúng tôi là quý tộc độc thân nổi tiếng của Hải Lạp” Trương Quyền Khánh nhớ lại và nói: “Biết bao cô gái mong được gả cho anh ấy đấy! Thế nhưng bản thân Tổng Giám đốc Cát thì… nói như thế nào nhỉ? Có chút đặc lập độc hành*, cũng có chút chủ nghĩa hoàn mỹ vv… tóm lại, sau nhiều năm độc thân một mình như vậy, cuối cùng anh ấy cũng tìm được ý trung nhân vừa lòng!

* Đặc lập độc hành (特立獨行): đi đứng một mình, ý nói không dua theo ai cả.

“Nhưng mà có vẻ hơi nằm ngoài dự kiến của chúng tôi chính là, ý trung nhân mà Tổng Giám đốc Cát đã thiên thiêu vạn tuyển*… không ngờ lại là một cô gái người Nga…”

* Thiên thiêu vạn tuyển: một ngàn người mới chọn được một người.

Nếu không phải bởi vì mở loa ngoài thì đoàn người Triệu Ngọc gần như đã kinh ngạc hô to thành lời rồi.

Theo như cái này thì tên Cát Băng kia rất có thể liên quan đến vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu!

“Cô ấy tên là gì?” Ngô Tú Mẫn hỏi một câu.

“Tên… Tên là…” Trương Quyền Khánh cố gắng nhớ lại một chút và nói: “Haiz, xem đầu óc tôi này, tên nước Nga của cô ta rất dài, tôi chỉ nhớ rõ là cái gì Á thôi”

“Nhưng mà để chứng minh tình yêu của cô ta với Tổng Giám đốc Cát, cô ta đặt cho mình một cái tên tiếng Trung, gọi là Qua Viện!” Trương Quyền Khánh nói: “Chữ ‘qua’ này là ‘qua’ trong ‘can qua*’, không phải ‘cát’ trong tên của Tổng Giám đốc Cát, cụ thể có hàm nghĩa gì thì tôi không rõ lắm, tóm lại, hai bọn họ trông khá âu yếm ngọt ngào với nhau!”

* “干戈”: can qua, binh khí, khí giới, vũ khí.

“Tôi thật sự không biết người phụ nữ Nga kia có sức hút gì, mà khiến Tổng Giám đốc Cát si mê như thế…” Trong giọng nói của Trương Quyền Khánh lộ ra một loại thành kiến: “Cái cô Qua Viện này tuy rằng bề ngoài cũng đẹp, nhưng đâu phải kiểu mỹ nữ đẹp nhất đâu! Mà Tổng Giám đốc Cát của chúng tôi từng gặp nhiều mỹ nữ lắm, thế mà lại cố tình để ý đến Qua Viện!”

“Chúng tôi đương nhiên đều không dám nói gì, nhưng mà chị của Tổng Giám đốc Cát lúc trước có đứng ra phản đối, chỉ tiếc Tổng Giám đốc Cát đã đắm chìm trong bể tình, hoàn toàn không để ý đến sự phản đối của chị mình”

“Vì thế, hai chị em ruột còn xa cách nhau đấy, thế nên trong đám cưới đó, chị ấy không hề tới tham gia! Đương nhiên, những chuyện này đều là việc nhà của Tổng Giám đốc Cát, tôi không nên nói nhiều làm gì”

“Nói ngắn lại, Tổng Giám đốc Cát và Qua Viện sau khi quen biết một năm rưỡi, lập tức tổ chức đám cưới, chuẩn bị thành hôn vào ngày 12 tháng 9!”

“Dựa theo truyền thống, đám cưới đương nhiên phải được cử hành trên thảo nguyên, Tổng Giám đốc Cát có vài khu nghỉ dưỡng, tất nhiên muốn làm ở khu tốt nhất rồi!”

“Tổng Giám đốc Cát là một người nổi tiếng, cô có thể tưởng tượng ngày hôm đó có bao nhiêu khách đến rồi đấy, làm trợ lý kiêm Giám đốc như tôi dĩ nhiên cũng bận bịu không ngơi tay…”

“Lúc đó còn hai tiếng nữa lễ cưới mới diễn ra, mấy người chúng tôi đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn dùng cho tiệc cưới thì đột nhiên có nhân viên phục vụ chạy vào lều nói với tôi rằng đã xảy ra chuyện lớn, bảo tôi nhanh chóng đến hiện trường xem sao…”

“Kết quả, khi tôi chạy ra ngoài xem xét thì phát hiện ra… phát hiện ra…” Trương Quyền Khánh do dự một lúc lâu, mới gian nan nói: “… thì phát hiện ra trên màn hình ở bục đám cưới vậy mà xuất hiện… đoạn video khiếm nhã của cô dâu!!!”

Xôn xao…

Khi đoàn người Triệu Ngọc nghe thấy tin tức này, tất cả đều giật mình hoảng sợ, trợn mắt há hốc miệng, dù là ai cũng không ngờ trong đám cưới vậy mà lại có thể xảy ra chuyện như vậy!

“Có vài đoạn…” Trương Quyền Khánh vẫn gian nan kể lại tình hình ngay lúc đó: “Cũng có nhiều bức ảnh xăm hình, thối nát, hút ma túy, diễn viên chính là cô dâu…

“Hơn nữa, những người đàn ông trong video biến hóa giống như đèn kéo quân vậy, vừa thấy là biết không phải chú rể, bởi vì tất cả đều là người nước ngoài…”

“Lúc ấy, đầu tôi choáng váng, nhanh chóng quát bọn nhân viên phục vụ mau tắt màn hình lớn, nhưng mà mọi người luống cuống tay chân, tắt mãi vẫn không được!”

“Cuối cùng là kỹ thuật viên âm thanh rút nguồn điện ra, mới ngừng được video đồi trụy kia…”

“Sau đó… Cả hiện trường đám cưới chìm vào im lặng chết chóc…”

“Mà điều càng tệ hơn là cô dâu và chú rể sau khi nghe tin chạy đến nơi, vừa lúc chính mắt thấy tất cả những gì xảy ra trên màn hình…” Trương Quyền Khánh nặng nề nói: “Lúc ấy, các khách quý tuy rằng chưa đến hết, nhưng hiện trường ít nhất cũng phải có trên dưới một trăm người…”

“Tình hình xấu hổ như thế, quả thực khiến người ngoài như tôi cũng cảm giác chẳng khác gì ác mộng, lại càng đừng nói đến người trong cuộc…”