Chương 2379 Lễ tang!
Tuy rằng chỉ nghe được âm thanh, không nhìn thấy hình ảnh, nhưng trong văn phòng của tổ điều tra đặc biệt, ai cũng trợn mắt há hốc miệng, kinh dị bàng hoàngAi cũng không ngờ đến trong đám cưới lại có thể xảy ra chuyện như vậy.
“Đoạn… Đoạn video đó từ đâu ra thế?” Chỉ có một mình Thôi Lệ Châu đang nhỏ giọng than thở, nhưng mà hiển nhiên không ai có thể cho cô ta đáp án.
“Loại chuyện này, chẳng ai gặp phải cả” Trong điện thoại, Trương Quyền Khánh tiếp tục kể: “Chúng tôi ngơ ngẩn, chú rể cô dâu lại càng ngơ ngẩn!”
“Tình huống đó rất khó diễn tả, có người định đi an ủi Tổng Giám đốc Cát, thế nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào…”
“Mà chúng tôi thì chỉ có thể giả mù sa mưa đi tìm nhân viên quản lý đám cưới mà lý luận, nhân viên quản lý đám cưới nói rằng có kẻ đã phá giải được mật khẩu của đầu phát video, lợi dụng WIFI để đồng bộ hóa với điện thoại di động bắt tín hiệu video, đoạn video này là được phát ra từ điện thoại di động của người nào đó, bọn họ cũng không có biện pháp nào…”
“Mấy thanh niên thảo nguyên chúng tôi khá hung hãn, lúc ấy lập tức đập hỏng máy chủ, bây giờ nhớ lại, quả thực thấy mình ngu xuẩn cực kỳ…
“Đương nhiên, người bị ảnh hưởng nhất không ai khác ngoài cô dâu cả” Trương Quyền Khánh nói: “Lúc ấy, cả người cô ta ngây ra như phỗng, chỉ biết đứng đối mặt với màn hình lớn mà ngây ngẩn thôi, cứ như đã không thuộc về thế giới này nữa!”
“Mà lúc ấy, Tổng Giám đốc Cát của chúng tôi cũng không biết nên làm cái gì cả, đoạn video này hiển nhiên không phải là giả…”
“Anh ấy không thể nào đi an ủi cô dâu được, bởi vì ngay cả bản thân anh ấy cũng không an ủi được, cho nên chỉ biết ngồi phịch xuống mặt đất, không nói nên lời…”
“Nhìn thấy Tổng Giám đốc Cát như vậy, chúng tôi đã biết không thể tiếp tục cử hành đám cưới được nữa, ai cũng không biết nên kết thúc cảnh tượng xấu hổ này như thế nào cả…”
“Có người đề nghị báo cảnh sát, có người vội vàng sơ tán khách quý, còn có người tốt bụng đề nghị các khách quý mở điện thoại di động ra, xem có ai lén quay video lại hay không…”
“Cả hiện trường đám cưới nhanh chóng biến thành một trò khôi hài, hình như có người còn ra tay đánh cả nhân viên quản lý đám cưới…”
“Sau đó, cô dâu tuyệt vọng liếc nhìn Tổng Giám đốc Cát một cái, rồi đi tới trước mặt mấy cô gái người Nga, gào to với họ một hồi lâu, giọng nghe đau đớn lắm, khiến sắc mặt mấy cô gái người Nga ai cũng tái nhợt, hai chân xụi lơ…”
“Nhưng cô ta chỉ gào bằng tiếng Nga thôi, nên tôi nghe không hiểu…”
“Sau đó, cô dâu xoay người chạy khỏi đám cưới, nhảy lên một chiếc xe Jeep và lái xe đi mất…” Trương Quyền Khánh nói: “Lúc ấy, cô dâu vừa lúc chạy qua người Tổng Giám đốc Cát, nếu lúc ấy, Tổng Giám đốc Cát có thể vươn tay ra thì có lẽ đã ngăn cản được cô dâu rồi!”
“Chỉ tiếc, Tổng Giám đốc Cát đã không vươn tay ra!”
“Mà lúc ấy cũng không có ai dám đi lên ngăn trở cô dâu, cứ thế trơ mắt nhìn cô ta lái xe đi mất!”
“Tôi nghĩ…” Giọng nói của Trương Quyền Khánh càng thêm trầm trọng: “Tổng Giám đốc Cát hẳn là cũng là hối hận nhỉ? Nếu lúc đó, anh ấy vươn tay ra thì ít nhất tình hình đã không tệ đến vậy!”
“Tại sao?” Ngô Tú Mẫn không nhịn được hỏi: “Cô dâu… đã xảy ra chuyện à?”
“Đúng!” Trương Quyền Khánh nói: “Chắc là khoảng hơn hai giờ sau, chúng tôi nhận được tin tức ô tô của cô dâu lao xuống sông Bạch Dương…”
Nghe đến đây, đoàn người Triệu Ngọc lại quay ra nhìn nhau.
Điều này khiến cuộc điều tra của bọn họ càng thêm chắc chắn, đám cưới và vụ tai nạn xe cộ quả nhiên liên quan đến nhau…
“Ô tô lao xuống từ cây cầu lớn” Trương Quyền Khánh nói: “Đâm gãy mấy cái vòng bảo vệ, không ai biết là thật sự xảy ra tai nạn hay cô dâu nhất thời luẩn quẩn trong lòng…”
“Nói ngắn lại, khi chúng tôi nhận được tin tức thì cô dâu đã chết đuối rồi…” Trương Quyền Khánh tiếc nuối thở dài: “Thế là… Đám cưới biến thành lễ tang, đúng là khiến người ta thổn thức mà!”
Nói xong, cả hai bên đều chìm vào sự im lặng ngắn ngủi.
Vài giây sau, Ngô Tú Mẫn mới mở miệng hỏi: “Thế sau đó thì sao? Chuyện này được xử lý như thế nào? Còn nữa, Tổng Giám đốc Cát của các anh có phản ứng gì?”
“Ừm… Chuyện này nên nói thế nào nhỉ?” Trương Quyền Khánh nhớ lại một chút rồi nói: “Sau khi biết được tin dữ, Tổng Giám đốc Cát bỗng nhiên ngất đi, bị đưa đến phòng ICU…”
“Sau đó, tôi và các quản lý khác bắt đầu xử lý hậu sự của cô dâu…”
“Nhưng mà kỳ lạ là chúng tôi gọi cho vài người vì muốn tìm người nhà của cô dâu, nhưng cuối cùng lại không liên hệ được với ai cả, cho nên cuối cùng chỉ có thể dựa theo phong tục của chúng tôi để tạm thời an táng cô ta thôi!”
“Hả?” Ngô Tú Mẫn tỏ vẻ nghi hoặc: “Các anh không báo cảnh sát sao?”
“À, có báo chứ” Trương Quyền Khánh nói: “Nhưng không phải tôi báo mà là chị của Tổng Giám đốc Cát báo, chị ấy muốn cảnh sát điều tra rõ ràng xem rốt cuộc kẻ phát đoạn video khiếm nhã này là ai!”
“Còn nữa, về chuyện cô dâu rơi xuống sông, rốt cuộc là sự cố giao thông hay là tự sát…”
“Vậy…” Ngô Tú Mẫn hỏi tới điểm mấu chốt: “Bọn họ có tra được là ai đã phát đoạn video đó không?”
“Tra được, nhưng mà cũng đâu thể coi như là tra được?” Trương Quyền Khánh nói rất ba phải: “Cảnh sát tìm được tín hiệu điện thoại di động trùng khớp rồi, không ngờ lại phát hiện ra đoạn video đến từ điện thoại di động của chính cô dâu!”
⚝ ✽ ⚝
Tim Triệu Ngọc giật thót, nhất thời ý thức được trọng điểm.
“Đương nhiên là cô dâu sao có thể làm như vậy được chứ?” Trương Quyền Khánh nói: “Sau đó, cảnh sát lại điều tra sâu thêm một chút, phát hiện điện thoại di động của cô dâu vẫn luôn ở trong túi đeo vai của các phù dâu, cho nên lại hoài nghi là phù dâu nào đó gây ra”
“Thế nhưng… trong cái túi đó chứa tiền lì xì, tất cả các phù dâu đều có cơ hội chạm vào, cho nên điều này làm cảnh sát rất khó điều tra ra rốt cuộc là ai…”
“Tôi nghe nói, bọn họ đã xét nghiệm cả vân tay rồi, nên hỏi câu gì cũng đã hỏi hết, nhưng cuối cùng vẫn không thể cho ra một kết quả rõ ràng chính xác…”
“Sau đó thì…” Trương Quyền Khánh nói: “Tổng Giám đốc của chúng tôi vẫn không tỏ thái độ gì cả, cho nên mọi chuyện dần dần không giải quyết được gì, đến cuối cùng vẫn không tra ra được rốt cuộc kẻ phát đoạn video kia là ai!”
“Tại sao có thể như vậy được chứ…” Thôi Lệ Châu nhỏ giọng than thở với Triệu Ngọc: “Làm thế này chẳng phải là vô trách nhiệm à?”
“Phù dâu…” Ngô Tú Mẫn hỏi: “Tổng cộng có mấy người?”
“Tám người” Trương Quyền Khánh nói: “Trong đó có bốn người Nga, đều là bạn bè của cô dâu! Tôi cảm thấy bốn người này có hiềm nghi lớn nhất, bởi vì cuối cùng cô dâu thét to vào mặt mấy cô gái này!”
“Tôi cảm thấy hình như cô dâu đã biết là ai bán đứng cô ta rồi!”
Nghe vậy, đoàn người Triệu Ngọc bỗng nhiên chấn động.
Bốn phù dâu người Nga, không ngờ lại khớp với số lượng nạn nhân!
“Vậy…” Ngô Tú Mẫn cũng ý thức được vấn đề quan trọng, vội vàng nói: “Anh Trương, chúng ta tạm thời tắt điện thoại trước đã, tôi có thể kết bạn với tài khoản WeChat của anh không? Sau đó, cảnh sát chúng tôi muốn kết nối với anh qua cuộc gọi video, mong anh có thể giúp chúng tôi xác định nghi phạm…”
“À, được… Được, không thành vấn đề!” Trương Quyền Khánh nhanh chóng nói: “ID WeChat của tôi chính là số điện thoại di động này!”
Thấy Ngô Tú Mẫn ra hiệu, Tăng Khả cúp điện thoại, sau đó bắt đầu kết bạn với nick WeChat của Trương Quyền Khánh.
Miêu Anh thì nhanh chóng đi đến trước máy tính, gửi ảnh của bốn người bị hại kia lên màn hình.
Mà thừa dịp lúc này, Thôi Lệ Châu nhanh chóng lải nhải: “Chuyện này còn phải nói nữa sao? Không sai được đâu!” Cô ta xoa tay nói: “Đây là nguyên nhân gây ra vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu!”
“Hung thủ rất có thể chính là anh Tổng Giám đốc Cát này, anh ta không biết rốt cuộc là người nào trong số bốn phù dâu nước ngoài, cho nên dứt khoát làm theo phương châm ‘thà giết nhầm còn hơn bỏ sót’… giết chết tất cả!!!”