← Quay lại trang sách

Chương 2380 Bàn về tự tử

“Thật ngại quá, mong các anh thông cảm nhé…” Trong đoạn video, Trương Quyền Khánh nói: “Trí nhớ của tôi không tốt cho lắm, ở trong mắt tôi, mấy người phụ nữ nước ngoài này hầu như đều giống nhau cả!”“Tôi cảm thấy…” Anh ta vươn tay đẩy gọng kính lên, cố gắng nhận dạng: “Cô tóc đỏ kia, hẳn là có cô ta đấy…”

Có lẽ thấy trong cục có rất nhiều cảnh sát, nên Trương Quyền Khánh có vẻ hơi khẩn trương.

“Còn nữa… Cái cô tóc màu rám nắng kia, hình như đúng là cô ta!” Trương Quyền Khánh nói: “Sau khi cô dâu gặp chuyện không may, lúc chúng tôi đi tìm kiếm người nhà của Qua Viện, tôi có hỏi cô ta nhưng cô ta không sõi tiếng Trung cho lắm…”

“Anh hãy nhìn kỹ lần nữa xem, hoặc là…” Ngô Tú Mẫn đưa ra gợi ý: “Anh hãy giới thiệu cho chúng tôi mấy người biết chuyện nữa, để bọn họ nhận dạng xem sao!”

“Được, được, không thành vấn đề, ừm…” Trương Quyền Khánh cân nhắc rồi nói: “Các cô có thể hỏi quản lý Lưu Tiểu Tuyền, anh ta cực kỳ say mê các mỹ nữ nước ngoài, hôm đó hình như còn chụp ảnh chung với các phù dâu nữa đấy!”

Nói xong, Trương Quyền Khánh đọc một dãy số điện thoại, Tăng Khả nhanh chóng ghi lại, sau đó liên hệ…

“Về bốn phù dâu người Nga kia…” Ngô Tú Mẫn lại nói: “Anh hãy kể chi tiết tình hình của họ với chúng tôi đi!”

“Ừm…” Trương Quyền Khánh nói: “Các cô gái đó đều là bạn bè của cô dâu, tới khu nghỉ dưỡng vào ngày trước đám cưới, buổi tối, các cô gái đó đều tham gia bữa tiệc!”

“À, tôi nhớ ra rồi” Anh ta chỉ vào bức ảnh Elena trên màn hình và nói: “Người phụ nữ tóc đỏ này lúc ấy còn múa ở bữa tiệc đấy, cô ta nhảy một điệu ba-lê cực kỳ tuyệt vời, được cả sảnh đường vỗ tay ủng hộ!”

“Còn nữa…” Anh ta cố gắng nhớ lại, nói: “Hình như cô dâu có nói, mỹ nữ giỏi múa này là bạn học cùng trường của cô ta…”

“Sau khi gặp chuyện không may, quản lý Lưu từng tìm cô ta để hỏi về người nhà của Qua Viện, người phụ nữ này nói với Tiểu Lưu rằng Qua Viện không còn người thân nào cả, đúng, chính là cô ta đấy, càng nhìn càng thấy giống!”

Lời nói của Trương Quyền Khánh gần như có thể kết luận rằng người phụ nữ tóc đỏ giỏi múa ba-lê này chính là Elena của đoàn ca múa nhạc Hồng Tinh, cũng chính là người bị hại thứ hai trong vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu!”

“Về mấy cô khác thì các anh thông cảm, tôi thật sự bất lực” Trương Quyền Khánh lại xin lỗi một lần: “Bản thân tôi vốn rất khó nhận diện được mặt ai, huống chi, mấy mỹ nữ nước ngoài này hầu như trông ai cũng giống nhau cả!”

“Không sao, chúng tôi sẽ xác minh!” Ngô Tú Mẫn nói: “Bây giờ, chúng ta hãy nói về Cát Băng đi, sau khi gặp chuyện không may, tình hình của anh ta như thế nào?”

“Đương nhiên là suy sút” Trương Quyền Khánh nói: “Tôi nhận thấy tuy rằng cô dâu xảy ra gièm pha lớn như vậy, nhưng Tổng Giám đốc Cát vẫn yêu cô ta!”

“Hẳn là anh ấy luôn cảm thấy hối hận vì lúc đó không vươn tay ra ngăn cô dâu lại…”

“Lúc đó, tâm trạng của anh ấy cực kỳ tệ, dù chúng tôi khuyên như thế nào đi nữa, anh ấy cũng không nghe vào tai… Còn thường xuyên nhốt bản thân mình trong phòng nữa, chẳng để ý tới ai cả!”

“Nếu không phải anh ấy cứ như vậy thì chỉ sợ đã giải quyết được người phát đoạn video kia lên rồi…”

“Sau đó nữa thì… khi lễ tang kết thúc, Tổng Giám đốc Cát lập tức rời khỏi Hải Lạp, không thấy đâu nữa!”

“Ban đầu…” Trương Quyền Khánh nhớ lại rồi nói: “Thật ra thì anh ấy có nghe mấy cuộc điện thoại của tôi, tôi bàn bạc báo cáo với anh ấy một vài vụ làm ăn, nhưng mà anh ấy toàn trả lời qua loa không rõ ràng, tôi cũng không biết là anh ấy đang nói cái gì nữa!”

“Sau đó thì không nghe điện thoại của tôi nữa, nhiều việc trong công ty, tôi đều phải bàn bạc thương lượng với các đồng nghiệp!”

“Vốn là chúng tôi cũng đang băn khoăn không biết có nên báo cảnh sát hay không, thế nhưng…” Trương Quyền Khánh do dự một chút mới nói: “Thứ nhất là trước kia anh ấy cũng hay biến mất như thế này, qua mùa đông là Tổng Giám đốc sẽ trở lại!”

“Thứ hai thì dù sao chúng tôi cũng không phải người nhà của Tổng Giám đốc, vẫn còn có chị của anh ấy nữa mà! Cho dù thật sự muốn báo cảnh sát thì cũng là chị ấy báo mới phải!”

“Cô cảnh sát à” Trương Quyền Khánh năn nỉ nói: “Tôi biết cảnh sát có quy tắc của cảnh sát, tôi không nên hỏi nhiều! Nhưng mà mong cô thông cảm một chút, Tổng Giám đốc Cát nhiều mối làm ăn như vậy, chúng tôi thật sự rất muốn biết tình hình của anh ấy bây giờ!”

“Mong cô hãy nói cho tôi biết, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện đấy chứ?”

“Rất xin lỗi” Ngô Tú Mẫn nói: “Về tình hình Tổng Giám đốc Cát của các anh, bây giờ chúng tôi cũng chưa biết gì nhiều! Thế này đi, chúng ta hãy giữ liên lạc với nhau mọi lúc mọi nơi, một khi có tin tức gì mới, chúng tôi sẽ thông báo cho anh đúng lúc!”

“À…” Trương Quyền Khánh hiển nhiên không quá vừa lòng, nhưng cũng không có cách nào.

Kế tiếp, Ngô Tú Mẫn lại dặn dò anh ta chuyện giữ bí mật, rồi mới cúp điện thoại.

Mà điện thoại mới vừa tắt thì trong văn phòng lập tức nổ tung!

“Nào nào nào!” Thôi Lệ Châu dẫn đầu nói: “Bây giờ, nhiệm vụ quan trọng đầu tiên chính là bắt lấy anh Tổng Giám đốc đã mất cô dâu này”!

“Tôi cho rằng, có 85,5% khả năng sát thủ dưới gầm cầu chính là anh ta!”

“Không, tôi thì không thấy vậy…” Nhiễm Đào đưa ra ý kiến phản đối: “Căn cứ vào kinh nghiệm điều tra ngoại cần nhiều năm của tôi, anh Tổng Giám đốc này rất có thể cũng đã xảy ra chuyện rồi!”

“Một sát thủ muốn giết người là cần có kinh phí! Mà một sát nhân hàng loạt giết người lại cần nhiều kinh phí hơn!”

“Nếu hung thủ là anh Tổng Giám đốc này thì anh ta còn phải chuẩn bị trốn chạy nữa, thế nhưng…” Nhiễm Đào lắc đầu nói: “Tài khoản ngân hàng của anh ta không hề được động đến!”

“Nói anh ngốc mà anh còn không tin!” Thôi Lệ Châu cãi lại: “Anh không nhìn ra à? Tổng Giám đốc này đã mất hết can đảm, sau khi giết xong bốn cô gái này, nói không chừng anh ta đã tự tử rồi!

“Sếp à” Thôi Lệ Châu búng tay một cái: “Mau lên, chúng ta phải nhanh chóng đến Hải Lạp một chuyến xem sao! Tôi đoán nơi thứ nhất mà chúng ta phải đi chính là mộ của cô dâu, nếu đúng là tự tử thì chắc chắn sẽ chết trước mộ của cô dâu!”

“Không đúng…” Nhiễm Đào cãi cọ: “Người này đã hơn hai tháng không sử dụng tài khoản ngân hàng của mình rồi, mà một tuần trước, vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu vẫn đang diễn ra, thời gian không khớp…”

“Anh ta là kẻ có tiền” Thôi Lệ Châu cắn răng nói: “Vơ đại một cái đã có hàng trăm hàng triệu rồi, vốn dĩ không cần phải động tới tiền trong tài khoản làm gì…”

“Tôi thấy hơi kỳ lạ…” Miêu Anh đứng ở bên cạnh Triệu Ngọc, nhíu chặt mày nói: “Phải là thù sâu hận lớn đến thế nào mới có thể gây ra chuyện như vậy chứ?”

“Trước mặt bao nhiêu khách dự đám cưới, phát video bất nhã của cô dâu lên?”

“Chuyện này mà cần phải hỏi nữa sao? Chắc chắn chính là một trong bốn cô gái này rồi!” Nghe thấy thế, Tịch Mộng Na lập tức phát biểu ý kiến của mình: “Chẳng phải trên đoạn video đó đều là ảnh chụp clip giường chiếu của cô dâu và nhiều người đàn ông nước ngoài sao?”

“Bởi vậy có thể thấy được trước kia khi còn ở trong nước họ, cô dâu cũng giống như Zoya, đều là gái ngành! Đoạn video này đều được quay chụp lại lúc hoạt động nhỉ?”

“Cho nên cũng chỉ có bốn cô gái này có thể có đoạn video bất nhã của cô dâu thôi!”

“Trong đó có người có thù oán và cô dâu, nên đã bật đoạn video lên trước mặt bao người…”

“Nhưng mà…” Miêu Anh đưa ra ý kiến phản đối: “Cô dâu đã mời các cô gái đó tham gia đám cưới mà! Nếu có thù, hoặc là lo lắng họ sẽ nói lung tung thì sao có thể mời họ đến dự chứ?”

“Chắc không chỉ đơn giản là ‘ngộ nhân bất thục*’ đâu nhỉ?”

* Ngộ nhân bất thục: nói về việc người con gái bị gả cho một người chồng có phẩm chất không tốt. Hiện nay còn dùng để nói về việc quen với người không tốt.

“Có phải cô suy nghĩ nhiều hay không? Còn có thể là chuyện gì chứ?” Tịch Mộng Na kiên trì ý kiến của mình: “Cô xem, ví dụ như trước kia chúng ta đã làm gái ngành tiếp khách ở quê, đều có quá khứ bất kham!”

“Nhưng còn bây giờ thì sao? Tôi gả cho ông trùm buôn bán, hơn nữa còn gọi các cô đến tham gia đám cưới long trọng của mình, chẳng lẽ mấy cô sẽ không ghen tị, sẽ không đỏ mắt sao?”

“À, cô có được hạnh phúc, gả cho kẻ có tiền chứ gì? Được” Tịch Mộng Na giả vờ lấy điện thoại ra, làm động tác muốn đăng đoạn video lên: “Vậy tôi đây sẽ dùng quá khứ của cô… để hủy hoại cô!!!”