Chương 2386 Polo (3)
“Đúng là tinh thần thép đấy nhỉ!” Nhìn thấy Cát Hoa đã lên ngựa đua chuẩn bị thi đấu, Tịch Mộng Na nói với Hàn Trại: “Xem ra cô ấy cũng chẳng quan tâm đến em trai của mình mấy đâu nhỉ…”“Cô cảnh sát… Tôi biết hai người không nói đùa, nhưng mà… chuyện như thế này…” Hàn Trại vô cùng căng thẳng nói: “Chuyện thế này khó tin quá đúng không?”
“Chuyện… chuyện này có phải là một sự cố gì đó hay không?”
Ù ù…
Đúng lúc này, điện thoại của Triệu Ngọc reo lên, là Tăng Khả gọi đến.
Triệu Ngọc nhân cơ hội ra hiệu, xoay người đến nơi vắng vẻ yên tĩnh để nghe.
“Tổ trưởng” Tăng Khả báo cáo ngay lập tức: “Bọn em đã điều tra rồi, Hàn Trại có hai người em gái, em gái đầu là Hàn Tinh, em gái út là Hàn Văn, người làm việc ở Cục Cảnh sát Đại Long là Hàn Văn, đúng là cô ta làm bác sĩ pháp y ở đó thật!”
“Bây giờ, chúng ta đã chốt được mục tiêu rồi, hiện tại Hàn Văn đang ở Cục Cảnh sát, tổ trưởng” Tăng Khả xin chỉ thị: “Chúng ta nên làm gì tiếp đây?”
“Bảo Nhiễm Đào và Thôi Lệ Châu tạm thời gác nhiệm vụ trong tay lại trước, lập tức tra xét người tên Hàn Văn này ngay, bảo Nhiễm Đào trực tiếp đến Cục Cảnh sát tìm cô ta, lấy lý do là hỏi thăm tình hình của Cát Băng để dò xét cô ta xem sao!”
“Thôi Lệ Châu thì nhân cơ hội đến nhà của Hàn Văn, phát huy sở trường của mình để tìm hiểu tình hình…”
“Nói với bọn họ là nhất định phải cẩn thận làm việc, cố hết sức dẫn theo người của chúng ta từ Mãn Châu đến, đừng dùng người ở đây!”
“Đã rõ” Tăng Khả trả lời: “Em sẽ sắp xếp chuyện này!”
“Còn nữa…” Triệu Ngọc nói: “Cậu cố gắng nắm rõ tình hình của Hàn Văn càng sớm càng tốt, tìm hiểu xem rốt cuộc quan hệ của cô ta và Cát Băng là như thế nào!”
“Nếu cần thì có thể hỏi Trương Quyền Khánh!”
“Rõ rồi, rõ rồi!” Tăng Khả nói: “Anh yên tâm đi, em đi thu xếp đây!”
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Ngọc quay lại khán đài lần nữa.
Lúc này, Hàn Trại đang bụm mặt, vẫn còn hoang mang.
“Anh cẩn thận suy nghĩ lại đi” Tịch Mộng Na thì đang ở một bên làm thuyết khách: “Anh còn nhớ ra được chuyện gì quan trọng nữa không? Về Cát Băng, còn chuyện hôn lễ nữa, sau chuyện đó thì có truyền ra tin tức gì không, hay là có ai biết đoạn video đó từ đâu ra không?”
“Tôi… tôi đâu có đến dự hôn lễ…” Hàn Trại bụm mặt nói: “Tôi thì biết cái gì cơ chứ? Tất cả tin tức, tôi đều nghe người khác nói cả…”
“Vậy…” Tịch Mộng Na hỏi: “Những người này có nhắc gì đến bốn cô phù dâu người nước ngoài hay không?”
“Tôi chỉ biết là các cô phù dâu đều bị cảnh sát thẩm vấn thôi” Hàn Trại nói: “Video đó hình như là được quay ở nước ngoài, cho nên việc cảnh sát nghi ngờ bốn cô đó cũng chẳng có gì là đáng ngạc nhiên cả…”
“Hơn nữa, tôi nhớ là sau khi xảy ra chuyện thì bạn gái của Cát Băng còn hét lên với mấy cô phù dâu nước ngoài ấy nữa, nên chắc là người nào đó trong bọn họ nhỉ?”
“Nhưng mà… Tôi nghe em gái tôi nói là cuối cùng bởi vì không đủ bằng chứng, cũng không điều tra được gì nên đã thả bọn họ đi…”
“Em gái anh cũng là phù dâu” Tịch Mộng Na nói: “Chắc cô ấy là người biết rõ tình hình nhất phải không?”
“Ừm…” Hàn Trại gật đầu nói: “Bây giờ, tôi… Bây giờ, tôi sẽ gọi điện cho nó, lúc đó nó ở hiện trường nên chắc là biết nhiều hơn tôi…”
Nói xong, Hàn Trại đã lấy điện thoại định gọi cho Hàn Văn.
“Đợi đã” Tịch Mộng Na vội ngăn lại, hỏi: “Tôi hỏi anh câu này đã, lần gần đây nhất anh gặp em gái anh là khi nào vậy?”
“Hả?” Hàn Trại ngẩn ra, bỗng hiểu ý của Tịch Mộng Na, lập tức xị mặt hỏi lại: “Cô có ý gì hả? Chẳng lẽ… cô cho rằng đoạn video đó là do em gái tôi làm ra à?”
“Được thôi, được thôi, bây giờ, tôi sẽ gọi điện cho nó, rồi cô tự hỏi nó nhé?”
Nói xong, Hàn Trại lại muốn bấm số, đương nhiên là Tịch Mộng Na không thể để anh ta gọi đi được, vội vàng tiến lên cản lại.
Nhưng mà đúng lúc này, trên sân đấu polo đột nhiên xảy ra một trận hỗn loạn.
Có tiếng ngựa kêu lên, chỉ thấy vài con ngựa đua đang đâm vào nhau, trong đó, con ngựa đua mà Cát Hoa đang cưỡi hình như đã bị hoảng sợ, hí vang lên, khịt mũi một cái, cuối cùng chồm lên.
Ngay sau đó, trong những tiếng kinh ngạc hét to, Cát Hoa không ngồi vững được, trực tiếp ngã từ trên lưng ngựa xuống.
“Ấy?” Hàn Trại khiếp sợ, lập tức nhảy dựng lên, thất thanh hét to: “Cát Ngõa Mật Nhi! Mau, mau dừng lại!”
Các khách mời trên khán đài cũng liên tục ồ lên kinh hãi, tất cả đều đứng dậy nhìn về phía sân đấu bóng.
Chỉ thấy sau khi Cát Hoa ngã từ trên lưng ngựa, đập mông xuống đất nặng nề.
Vốn dĩ, những cú ngã như thế này thường xảy ra trong các trận đấu polo, không làm cho các vận động viên bị thương quá nặng, nhưng không may là giày cưỡi ngựa của Cát Hoa đúng lúc bị vướng vào dây cương!
Sau khi con ngựa đua đó bị hoảng sợ thì lập tức tung vó, trực tiếp lao ra khỏi đám người.
Soạt…
Cả hiện trường nhốn nháo cả lên!
Những vận động viên khác vốn muốn ngăn con ngựa đang lồng lộn lên, nhưng không ngờ là sức lực của nó quá lớn, không ai có thể ngăn lại được.
Ngay sau đó, con ngựa đua đó ra sức lao nhanh, Cát Hoa cũng bị kéo lê theo, cọ sát trên mặt đất mà trượt, tình hình cực kỳ nguy hiểm!
Tuy rằng bãi đấu bóng đều là đất mềm, nhưng bị kéo đi nhanh như vậy thì cũng chẳng kiên trì được bao lâu, nếu không thể kịp thời ngăn con ngựa đua lại thì e rằng Cát Hoa khó mà giữ được mạng…
“Không! Đừng mà!” Hàn Trại cực kỳ hoảng sợ, vội vàng chạy xuống khán đài, Tịch Mộng Na và cảnh sát Hải Lạp cũng hoang mang không biết phải làm sao.
Mà vào lúc mấu chốt thế này, đầu tiên Triệu Ngọc ngầm xem xét hướng đi của con ngựa đang bị hoảng sợ, chờ đến sau khi phát hiện ra nó đang chạy qua từ phía bên trái, vừa hay phải đi qua khán đài chính thì hắn nhảy người lên, trực tiếp nhảy qua lan can, lao xuống từ khán đài!
“Fuck! Không phải chứ!?”
Tịch Mộng Na bị dọa đến mức chửi thề một câu, bởi vì từ góc độ của cô ta thì động tác của Triệu Ngọc giống như đang tự sát vậy.
Nhưng sau khi cô ta lao đến lan can của khán đài thì lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô ta phải bàng hoàng.
Chỉ thấy, Triệu Ngọc nhảy từ trên cao xuống vậy mà lại rơi xuống lưng của con ngựa cao to ngay dưới khán đài!
Con ngựa đó là con dùng để thay thế cho ngựa của đội viên, sau khi Triệu Ngọc nhảy xuống từ trên cao, con ngựa đua đó cũng bị hoảng sợ, vó trước chồm lên không, ngẩng đầu lên cao!
Nhưng Triệu Ngọc đã nắm chặt dây cương ngay từ đầu, tay trái thì kéo dây cương, tay phải lại rút một cây gậy đánh bóng từ trong túi bóng ở bên cạnh, đánh một phát vào mông ngựa!
Híííí…
Con ngựa cao to ăn đau mà hí lên một tiếng, sau đó vù một phát lao thẳng vào sân thi đấu.
Sau khi Triệu Ngọc thúc ngựa vào sân, con ngựa đua đang bị hoảng sợ kia vừa hay chạy đến từ phía trước, Triệu Ngọc ra roi thúc ngựa lao lên.
“Á! Á, á!” Cát Hoa kêu thảm thiết vì bị kéo lê phía sau con ngựa đua, dưới sự cọ sát dữ dội, sau lưng đã bắt đầu rịn máu…
“Giá!” Triệu Ngọc cưỡi con ngựa đua một cách thành thục, đuổi theo con ngựa đang bị hoảng sợ từ vòng trong.
Chưa đầy mười giây thì hắn đã đuổi kịp, chạy song song với nó…
Ngay sau đó, Triệu Ngọc làm một động tác khiến cho mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, hắn một tay nắm chặt dây cương, co hai chân đứng lên từ lưng ngựa!
Tiếp đến, hắn đột nhiên nhảy lên lưng của con ngựa đang bị hoảng sợ.
Ngay sau đó, Triệu Ngọc lập tức dùng hai tay kéo mạnh dây cương, miệng thì cao giọng quát một tiếng: “Má mày!”
Hí!!!
Vài tiếng ngựa hí vang lên, con ngựa bị hoảng sợ kia chồm lên cao, Triệu Ngọc kéo quá mạnh nên nó bị mất trọng tâm ngay lập tức, rầm một tiếng ngã xuống đất.
Mà cùng lúc nó ngã xuống đất thì Triệu Ngọc nhân cơ hội lộn người qua một bên, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Sau đó, hắn nhanh chóng đến chỗ của Cát Hoa, cởi giày cưỡi ngựa của cô ta ra, lúc này Cát Hoa mới thoát khỏi nguy hiểm.
Ai ngờ, sau khi Triệu Ngọc cởi mũ bảo hiểm của Cát Hoa ra và kiểm tra tình trạng vết thương thì lại thấy cô ta giàn giụa nước mắt, ngẩng mặt lên trời khóc thút thít: “Không thể nào, không thể nào… Em trai tôi tuyệt đối không thể nào là thủ phạm giết người được đâu… Hu hu…”