Chương 2390 Người cưỡi ngựa đua
Thời gian quay lại trước mắtSau khi Triệu Ngọc dựa vào biểu hiện thần kỳ để ngăn lại con ngựa bị sợ hãi, tuyển thủ trên trận đấu của trường đua ngựa và nhân viên công tác đều xúm lại.
Tất cả mọi người đều lo lắng vết thương của Cát Hoa, không biết rốt cuộc cô ấy bị thương nghiêm trọng đến mức nào?
“Hu hu…” Nhưng Cát Hoa nằm trên mặt đất ngửa mặt khóc lóc, còn nói những lời không hề liên quan đến vết thương: “Em trai tôi tuyệt đối không phải tội phạm giết người! Hu hu hu…”
Thấy Cát Hoa không khống chế được cảm xúc, đau đớn kêu rên như vậy, Triệu Ngọc lúc này mới hiểu thì ra cô ta đang lo Cát Băng chính là sát thủ giết hại bốn cô gái người Nga dưới gầm cầu kia!
Không còn gì để nghi ngờ nữa, dựa vào tất cả tình báo thì Cát Băng quả thực có hiềm nghi rất lớn trong vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu.
Bởi vì chỉ một mình Cát Băng mới có đủ lý do cấu thành thù hận để giết bốn người kia!
Anh ta sẽ cứ thế mà cho rằng đoạn video bất nhã là do một trong bốn người này, hoặc là vài người đăng lên.
Chính vì đoạn video này mới khiến vợ chưa cưới của mình tử vong.
Cho nên, anh ta bất chấp tất cả muốn giết chết bốn người phụ nữ này để báo thù cho vợ!
Thế nhưng từ góc độ của Triệu Ngọc để xem thì điều hắn lo lắng bây giờ không phải là vấn đề Cát Băng có phải sát thủ dưới gầm cầu hay không, mà là vấn đề Cát Băng có còn sống hay không!
Căn cứ vào các manh mối mà cảnh sát đang nắm giữ thì hành vi của Cát Băng hiển nhiên cực kỳ khác thường, nếu anh ta thật sự là sát thủ dưới gầm cầu thì tại sao không hề động tới tài khoản ngân hàng của mình lần nào cả?
Giết người là cần tiền, cần phải có xe, có phương tiện trượt tuyết, có công cụ, chẳng lẽ, thật sự giống như lời Thôi Lệ Châu nói, anh ta mang theo rất nhiều tiền mặt trên người?
Đương nhiên, ngoại trừ các manh mối đó ra, còn có một điểm nữa cũng khiến Triệu Ngọc cảm thấy Cát Băng không hẳn là sát thủ dưới gầm cầu!
Đó là tất cả nạn nhân nữ đều bị xâm hại!
Thử nghĩ một chút xem, nếu Cát Băng muốn báo thù cho vợ thì sao lại đi xâm hại mấy nạn nhân nữ đó chứ? Làm như vậy chẳng phải là không chung thủy với người vợ đã chết của mình sao?
Hoặc là…
Đây là cố bố nghi trận* của Cát Băng? Hắn căn bản không hề xâm hại các nạn nhân nữ này, mà là sử dụng công cụ, mục đích chính là quấy nhiễu hướng điều tra của cảnh sát?
* Cố bố nghi trận (故布疑阵): lợi dụng đối thủ muốn biết cái gì mà lộ ra dấu vết, sơ hở, bí mật, cố ý dàn dựng cho đối thủ tưởng mình không phòng bị.
Thế nhưng nếu cả hai điểm trên đều được thành lập, thì tại sao Cát Băng còn chưa xuất hiện chứ?
Nếu anh ta đã bảo đảm tuyệt đối không có chút sai sót sơ hở thì tại sao còn muốn giấu kín tung tích chứ?
Tình hình trước mắt khiến Triệu Ngọc cảm giác giống như đã từng quen biết, trước kia càng điều tra đến giai đoạn quan trọng của mỗi một vụ án lớn thì càng toát ra rất nhiều manh mối tưởng như không hợp lý, khiến cục diện đột nhiên trở nên vô cùng cấp bách!
Trước mắt cũng không ngoại lệ, Triệu Ngọc rõ ràng cảm giác mình đã đụng chạm tới chân tướng của vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu rồi, thế nhưng về tên hung thủ này thì tình hình điều tra cứ chậm chạp, manh mối rõ ràng mãi không nổi lên mặt nước…
“Anh cảnh sát à…” Lúc này, Cát Hoa túm lấy ống tay áo của Triệu Ngọc, đau khổ cầu xin: “Tôi van xin anh mau chóng tìm được em trai tôi với!”
“Tôi tin rằng nó nhất định vô tội, bây giờ chắc chắn nó đang trốn ở nơi nào đó ở nước ngoài vì giận người chị này thôi! Hu hu…”
“Cát Ngõa Mật Nhi, Cát Ngõa Mật Nhi…” Lúc này, chồng Cát Hoa là Hàn Trại và đoàn người Tịch Mộng Na cuối cùng cũng chạy tới hiện trường. Hàn Trại vọt tới quan tâm hỏi han: “Cát Ngõa Mật Nhi, em thế nào rồi, em có sao không?”
“Hu hu…” Cát Hoa ôm lấy Hàn Trại, khóc lóc kể lể nói: “Mau… Mau giúp em đi tìm Cát Băng đi… Em muốn đích thân hỏi nó cho ra nhẽ…”
“À… À…” Hàn Trại gật đầu nói: “Yên tâm, yên tâm, cậu ấy sẽ không sao đâu! Anh sẽ phái người đi tìm cậu ấy ngay, dù có phải tìm tận chân trời cũng phải tìm cậu ấy về…”
“Này chú em, chú em kia…” Ngay tại lúc Triệu Ngọc nghiêm túc cân nhắc vụ án, bên cạnh có một người trung niên làn da ngăm đen kéo Triệu Ngọc sang một bên, cực kỳ nghiêm túc hỏi han: “Cậu để lại số điện thoại đi! Cậu tài năng như vậy, không biết cậu có hứng thú gia nhập đội của chúng tôi hay không?”
“…” Triệu Ngọc xấu hổ.
Vừa rồi, hắn sốt ruột cứu người, bất đắc dĩ tiêu hơn 2000 điểm vi tích lũy, sử dụng một kỹ năng trong “Người cưỡi ngựa đua”, lúc ấy mới cực kỳ dũng mãnh khống chế ngựa đua để cứu Cát Hoa.
“Chú em à, cậu cứ ra giá đi…” Người trung niên không biết Triệu Ngọc là ai đang làm gì, vẫn còn cố gắng mà thuyết phục: “Chỉ bằng trình độ này của cậu thôi là tôi có thể bảo đảm lương một triệu một năm cho cậu…”
“Tôi hỏi anh” Triệu Ngọc vốn muốn bảo ông ta đi, thế nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì nên vội vàng hỏi: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngựa tự dưng nổi chứng?”
“À…” Người trung niên chỉ vào Cát Hoa và nói: “Giám đốc Cát vừa rồi thất thần, không nhìn quả cầu được chuẩn xác nên đã đánh vào ngựa…”
Ồ?
Triệu Ngọc nhíu chặt mày, bắt đầu cân nhắc, Cát Hoa thật sự thất thần, hay là cố ý?
“Loại sai lầm này đối với mấy người không phải tuyển thủ chuyên nghiệp như chúng ta mà nói thì đúng là khó có thể tránh khỏi!” Người đàn ông trung niên tiếp tục nói: “Chẳng qua, không ngờ tới lại móc phải chân của cô ấy thôi!
“Vừa rồi thực sự rất nguy hiểm, may mà cậu ngăn cản được con ngựa kia, bằng không hôm nay Giám đốc Cát khó tránh khỏi nguy hiểm đấy…”
“Ừm…” Nhìn thấy Triệu Ngọc không yên lòng, ông ta lại thuyết phục: “Thế nào chú em, tạm thời để lại số điện thoại đã nhé? Nếu cậu ngại ít thì chúng ta có thể bàn lại mà!”
“Tôi có phương pháp, thậm chí có thể giới thiệu cậu với Tai O Jockey Club đấy… Ấy? Ấy ấy ấy… Chớ đi…”
Triệu Ngọc không để ý tới ông ta nữa, xoay người đẩy mọi người sang hai bên để đến trước mặt Cát Hoa và nhấn mạnh: “Nếu cô thật sự muốn tìm được em trai của cô thì hãy nhanh chóng nói cho tôi biết anh ta có thể đến nơi nào!”
“Chuyện này…” Cát Hoa đau đớn nói: “Tôi thật sự không biết gì cả! Cậu ấy luôn luôn tùy hứng như thế…”
“Đúng vậy!” Hàn Trại phụ họa: “Tuy rằng là ông chủ lớn, nhưng tính tình vẫn cứ như trẻ con vậy, nếu cậu ấy không muốn lộ diện thì ai có thể tìm được cậu ấy chứ?”
“Ừm…” Cát Hoa bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: “Nó… Liệu nó có đi thảo nguyên không?”
“Chắc không phải đâu?” Hàn Trại nói: “Bây giờ đang là trời băng đất tuyết, các khu nghỉ dưỡng của cậu ấy đã đóng cửa hết rồi, lên đó để làm gì chứ? Anh nghĩ cho dù không ra nước ngoài cũng chắc chắn là đi du lịch rồi, chắc chắn không gần đâu…”
“Chúng tôi không tìm được bất cứ hồ sơ ghi chép dừng chân hay phương tiện giao thông gì của anh ta cả” Tịch Mộng Na thì thào nói: “Chắc không phải đi du lịch chứ?”
“Ồ? Thế à?” Hàn Trại nhíu mày.
“Thử… đến Mã Nhĩ Cách xem thế nào?” Cát Hoa nói: “Tôi nghe nói… bọn họ… bọn họ đã gặp nhau ở nơi đó thì phải?”
“Mã Nhĩ Cách?” Triệu Ngọc liếc nhìn Tịch Mộng Na một cái, hiển nhiên không nghe rõ.
“Đùa à, nơi đó càng không có khả năng, đó là khu không người, hơn âm 40 độ đấy! Bây giờ không ai có thể vào được…” Hàn Trại lắc đầu nói.
Bíp bíp bíp…
Lúc này, xe cứu thương chạy vào sân thi đấu polo, mọi người nhanh chóng nhường đường, nhân viên y tế xuống xe, vội vã chạy tới kiểm tra vết thương của Cát Hoa.
“Đi…” Cát Hoa cầm lấy ống tay áo của Hàn Trại nói: “Đi tìm thử xem sao…”
“Được, được… anh đi…” Hàn Trại gật đầu đồng ý: “Em yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ tìm bằng được thằng nhóc này!”
Sau khi kiểm tra xong, nhân viên y tế dùng cáng nâng Cát Hoa lên xe cứu thương, Hàn Trại định theo sau nhưng lại bị Cát Hoa ngăn cản lại, muốn anh ta nhanh chóng phối hợp với cảnh sát đi tìm em trai Cát Băng.
Mà đúng lúc này, điện thoại di động của Triệu Ngọc vang lên, Tăng Khả đang gọi cho hắn: “Tổ trưởng, vừa rồi em đã xác minh tình hình của em gái Hàn Trại, hình như không đúng, chúng ta…” Tăng Khả tiếc nuối nói: “Chúng ta có thể đã tìm lầm người rồi!”