Chương 2391 Phá án phải lý tính
“Hẳn chỉ là một sự trùng hợp…” Trên đường rời khỏi sân thi đấu polo, Tăng Khả báo cáo với Triệu Ngọc qua điện thoại: “Đầu tiên, em tra xét bản ghi chép phiên trực làm nhiệm vụ!”“Từ đầu năm đến bây giờ, cô pháp y Hàn Văn này căn bản không hề rời khỏi thành phố Hải Lạp lần nào” Tăng Khả nói: “Đơn vị của bọn họ điểm danh bằng quét khuôn mặt, cô ta lại là pháp y, không có khả năng làm giả bản ghi chép công tác đâu”
“Em đã tra rồi, trong thời gian xảy ra vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu, cô ta cơ bản đều đang làm việc”
“À…” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Xem ra, cái cô Hàn Văn này cũng không phải sát thủ dưới gầm cầu à?”
“Chẳng những không phải là sát thủ dưới gầm cầu, mà còn chưa chắc đã là mục tiêu của sát thủ dưới gầm cầu!” Tăng Khả lại nói: “Tổ trưởng, vừa rồi em đã hỏi Trương Quyền Khánh rồi, anh ta nói với em cực kỳ chắc chắn, tuy rằng Hàn Văn cũng là phù dâu trong đám cưới, nhưng hôm đó bởi vì có nhiệm vụ nên Hàn Văn đến chậm!”
“Lúc đoạn video được phát trong đám cưới, cô ta căn bản không có mặt ở đó…
“Cho nên, người đăng tải đoạn video đó không có khả năng là cô ta đâu!”
“Ồ?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Điểm này… cậu có chắc chắn không?”
“Cực kỳ chắc chắn” Tăng Khả trả lời khẳng định: “Sau khi Trương Quyền Khánh nói với em xong, em đã tra xét bản ghi chép làm việc của Hàn Văn, cùng ngày hôm đó, đúng là cô ta có nhiệm vụ khẩn cấp, cần Hàn Văn giải phẫu một thi thể!”
“Em đã tính toán thời gian đại khái, lúc đám cưới xảy ra chuyện đoạn video thì Hàn Văn vẫn đang trên đường từ Hải Lạp chạy tới thảo nguyên, từ phân cục khu Đại Long đến hiện trường đám cưới ít nhất mất hai tiếng đồng hồ!”
“Đoạn video được phát ra từ điện thoại di động của cô dâu” Tăng Khả nói: “Cho nên, Hàn Văn về cơ bản có thể được loại trừ khỏi diện tình nghi!”
“À… thế à?” Triệu Ngọc nhíu mày trầm tư một lát, hình như vẫn không thể xác định, nên lập tức hỏi: “Tăng Khả, cao thủ như các cậu có thể khống chế di động từ xa hay không?”
“Ừm… Chuyện này… Có thì có, nhưng mà…” Tăng Khả nói: “Nếu muốn điều khiển từ xa thì cần phải cài đặt Ngựa Troia*, chỉ cần cảnh sát điều tra một cái thì chắc chắn có thể điều tra ra!”
* Ngựa Troia, tiếng Anh là Trojan horse, là một loại phần mềm ác tính. Không giống như virus, nó không có chức năng tự sao chép nhưng lại có chức năng hủy hoại tương tự virus.
“Thế nhưng…” Triệu Ngọc nói: “Hàn Văn vốn là cảnh sát mà! Chẳng lẽ cậu không cho rằng đây là biện pháp thoát tội hoàn mỹ à?”
“Không thể nào, tổ trưởng” Tăng Khả nói: “Anh vẫn còn hoài nghi Hàn Văn sao?”
“Anh đừng quên, nhiệm vụ khẩn cấp kia xảy ra đột ngột, Hàn Văn hoàn toàn không thể đoán trước được, chắc không có khả năng đều là cô ta sắp xếp đấy chứ?”
“Nếu không có nhiệm vụ khẩn cấp kia, thì Hàn Văn sẽ đến đám cưới đúng hẹn!”
“Còn nữa, Trương Quyền Khánh đã nói với em” Tăng Khả tiếp tục nói: “Hàn Văn và Cát Băng tuy rằng là thanh mai trúc mã, nhưng hai người họ giống như anh em hơn, mối quan hệ của hai người đó quả thực rất thân thiết, nhưng lại không có gút mắt tình cảm…”
“Cát Băng tìm cô dâu người nước ngoài, mà Hàn Văn cũng có một người bạn trai hơn sáu năm, chuyện bàn kết hôn cưới gả chỉ là suy nghĩ của riêng Cát Hoa và Hàn Trại mà thôi…”
“Chị Ngô nói rồi, nếu bởi vì yêu mà giết người thì phải là yêu đến một loại cảnh giới biến thái, nhưng em cảm thấy Hàn Văn không giống thế…”
“Tăng Khả, không phải tôi nhằm vào cô ta, mà là nhằm vào vụ án” Triệu Ngọc nói: “Dù có liên quan đến nữ pháp y này hay không thì tôi cũng phải tìm hiểu rõ chuyện di động!”
“Như vậy… điện thoại di động của cô dâu bây giờ đang ở đâu?”
“Nếu có người cài đặt Ngựa Troia, sau đó lại xóa bỏ thì cậu có thể tra được dấu vết không?”
“Chuyện này thì… Cũng phải xem nó thuộc tình huống thế nào đã” Tăng Khả nói: “Em vừa mới hỏi rồi, điện thoại di động của cô dâu vẫn luôn ở trong phòng vật chứng của Cục Cảnh sát Hải Lạp đấy, em đã phái người đến đó lấy rồi!”
“Ừm…” Tăng Khả nói: “Em còn phái người đi kiểm tra máy chiếu của công ty tổ chức đám cưới, nếu máy chiếu vẫn chưa bị đập hỏng hoàn toàn thì em vẫn có biện pháp điều tra ra…”
“Được!” Triệu Ngọc nói: “Chuyện kiểm tra di động thì cứ giao cho cậu nhé! Nhớ kỹ, sau khi cậu lấy được đoạn video trên di động thì gửi cho tôi ngay đấy!”
“Đến tận bây giờ mà tôi vẫn chưa được xem đoạn video bất nhã kia rốt cuộc có nội dung gì đâu!”
“À… À…” Tăng Khả ngập ngừng nói: “Em biết! Thế… bây giờ anh đi đâu thế?”
“Nếu Hàn Văn đã được loại trừ khỏi diện nghi ngờ, vậy thì tôi sẽ tìm cô này để trò chuyện!” Triệu Ngọc nói: “Cậu liên lạc với Cục Cảnh sát Hải Lạp, lập tức tổ chức đội ngũ đến thảo nguyên tìm kiếm Cát Băng, bắt đầu từ khu nghỉ dưỡng của chính anh ta, sau đó hẵng đến… cái gì mà Mã Thí Cách, à không đúng, Mã Nhĩ Cách xem sao!”
“Chị của Cát Băng nói rằng anh ta rất có thể đã đến mấy chỗ đó…”
“Mã Nhĩ Cách?” Tăng Khả nói: “Nơi đó không phải khu không người à? Mùa này, ai lại đi đến đó chứ?”
“Chị của Cát Băng nói…” Triệu Ngọc nói: “Mã Nhĩ Cách là nơi mà Cát Băng và Kseniya quen biết nhau, lo rằng anh ta rất có thể đã đến nơi đó!”
“À…” Tăng Khả nói: “Vậy được rồi, bây giờ em sẽ đi xử lý! Nhưng mà chỉ sợ cần chút thời gian…”
“Không sao, tận lực đi!” Triệu Ngọc vốn định tắt điện thoại, rồi lại đột nhiên nhớ tới điều gì, hỏi: “Đúng rồi Tăng Khả, về mười một chiếc ô tô của Cát Băng, cậu tìm thế nào rồi?”
“À” Tăng Khả vội vàng trả lời: “Em đang định nói với anh chuyện này đấy! Chiếc mà Kseniya lao xuống sông đã bị hỏng rồi, tức là còn lại mười chiếc ô tô.
“Cảnh sát Hải Lạp từ chỗ ở của Cát Băng tìm được hai chiếc, bạn bè mượn đi hai chiếc, còn có sáu chiếc thì không rõ tung tích!”
“Ôi trời ạ, nhiều như vậy sao?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Sao lại khó thế nhỉ?”
“Phỏng chừng, chắc đã được Cát Băng cất trong khu nghỉ dưỡng trên thảo nguyên” Tăng Khả nói: “Cảnh sát Hải Lạp đã phái người đi tìm rồi, nhưng bởi vì tuyết lớn, đường bị chặn nên khá phiền toái, giờ em vẫn đang chờ tin tức…”
“Được rồi!” Triệu Ngọc nói: “Phương tiện giao thông cũng là trọng điểm, kiểm tra quỹ tích của mấy chiếc ô tô đó xem sao, có lẽ có thể tìm được manh mối quan trọng!”
“Em biết, yên tâm đi tổ trưởng!” Tăng Khả nói: “Em đã gửi thông tin của những chiếc xe này cho Bộ Giao thông Vận tải và các ngã tư đường cao tốc rồi, một khi phát hiện chiếc ô tô nào đi qua Mãn Châu thì em sẽ lập tức báo cáo cho anh!”
“Giỏi, thằng nhóc cậu làm việc như vậy, tôi càng ngày càng yên tâm!” Triệu Ngọc khen ngợi: “Khi nào cậu và Trương Bồi Bồi tổ chức đám cưới thì tôi phải tặng gấp đôi tiền lì xì mới được, ha ha ha!”
“Tổ trưởng, anh cứ đùa!” Tăng Khả nói: “Đều là nhờ anh lãnh đạo có cách cả thôi!”
“Ồ? Còn học được cách nịnh hót rồi kìa” Triệu Ngọc mỉm cười một cái: “Được rồi, thời gian cấp bách, nhanh chóng làm việc đi!”
“À, vâng vâng vâng…”
Sau khi tắt điện thoại, Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na đã lên xe cảnh sát.
“Triệu…” Tịch Mộng Na nhìn thấy có người ngoài ở đây, vội vàng sửa lời: “Tổ trưởng Triệu, bây giờ chúng ta đi đâu? Cái anh Hàn Trại kia đã tổ chức đội ngũ, muốn đến thảo nguyên rồi, có phải chúng ta nên theo sát bọn hay không?”
“Không sao đâu, tôi đã sắp xếp xong xuôi hết rồi!” Triệu Ngọc nói: “Bây giờ chúng ta đi Cục Cảnh sát khu Đại Long, gặp cô pháp y kia xem sao!”
“À…” Tịch Mộng Na gật đầu, lại hỏi: “Tổ trưởng, anh có cảm thấy những gì mà Cát Hoa và Hàn Trại nói với anh là sự thật không?”
“Hả?” Triệu Ngọc vừa thúc giục tài xế lái xe, vừa tò mò hỏi: “Tại sao cô nói như vậy?”
“Chỉ là một loại cảm giác thôi thì phải?” Tịch Mộng Na không quá xác định nói: “Không hiểu sao tôi cứ cảm thấy hai người họ hình như chỉ đang diễn thôi!”
“Cái cô kia vốn định ngã xuống ngựa, diễn một màn khổ nhục kế, thế nhưng không cẩn thận bị móc vào chân, nên mới xảy ra cảnh tượng nguy hiểm kia?”
“Có khi nào… là bọn họ đã giấu Cát Băng đi, có phải chúng ta nên lục soát nơi ở của họ hay không? Hoặc là… theo dõi bọn họ?”
“Đừng nói bừa!” Triệu Ngọc trách cứ nói: “Chẳng phải tôi đã nói với cô rồi à? Không có chứng cứ xác thực thì không nên suy đoán lung tung! Phá án cần lý tính, không thể để cảm giác nắm quyền chủ động được, hiểu không?”
Đích đích… Đích đích…
Di động vang lên, Triệu Ngọc vừa nhìn chằm chằm vào Tịch Mộng Na vừa nhấn nghe điện thoại.
Trong di động truyền đến giọng của Thôi Lệ Châu: “Sếp à, nhà của Hàn Văn là một gia đình lớn đấy! Ông nội bà nội, cô dì chú bác đều ở nhà cả! Tôi cũng đâu phải người tàng hình, anh bảo tôi ra tay như thế nào đây?”
“Được rồi, bên phía Hàn Văn tạm thời không cần cô quản, rút khỏi đó và đến đây đi!” Triệu Ngọc nghiêm trang nói: “Bây giờ tôi cho cô một nhiệm vụ mới, đến nhà chị Cát Băng để âm thầm điều tra xem sao!”
Nghe thấy vậy, Tịch Mộng Na bỗng dưng trừng to mắt!
“Tôi cứ cảm thấy!” Triệu Ngọc lại tỏ ra tốt bụng nói: “Chị và anh rể của Cát Băng hình như chỉ đang diễn trò với tôi, không chừng có chuyện gì gạt tôi đấy!”
“Bây giờ cô đến nhà bọn họ tìm tòi điều tra xem sao, chú ý an toàn đấy…”
“Shit!”
Nghe thấy thế, Tịch Mộng Na lập tức làm ra động tác như muốn bóp người, hình như muốn bóp chết Triệu Ngọc ngay tại chỗ vậy…