Chương 2392 Nữ pháp y
Trong văn phòng của Cục Cảnh sát khu Đại Long tại thành phố Hải Lạp“Ôi trời ơi!” Hàn Văn kinh ngạc há to miệng, khó có thể tin nổi: “Trước đây tôi có nghe nói về các vụ giết người hàng loạt ở Mãn Châu, nhưng tôi không ngờ người chết… không ngờ người chết lại là mấy phù dâu nước ngoài kia!”
Hàn Văn là em gái ruột của Hàn Trại, thế nhưng gen của hai người hình như lại có điểm khác biệt rất lớn.
Hàn Văn không cao, hơi béo, hơn nữa còn lôi thôi lếch thếch, có vẻ tùy tiện.
Khi nhìn thấy cô gái này lần đầu tiên, về cơ bản thì Triệu Ngọc đã loại trừ khả năng đây là sát thủ dưới gầm cầu, bởi vì hồ sơ tâm lý của cô ta và sát thủ dưới gầm cầu rõ ràng khác nhau.
Vì thế, Triệu Ngọc cũng không hề giấu giếm gì, nói rõ với cô ta về tình hình vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu.
“Ôi…” Hàn Văn khẩn trương xoa xoa bàn tay, nói: “Cái anh Cát Băng này, sao anh ấy có thể ngốc nghếch như vậy chứ? Người chết không thể sống lại, tội gì chứ…”
“Nói như vậy…” Triệu Ngọc hỏi: “Cô cũng cho rằng Cát Băng đang giết người báo thù à?”
“Hả?” Hàn Văn bất ngờ: “Chẳng lẽ… chuyện này còn chưa rõ ràng sao? Người chết là mấy phù dâu nước ngoài kia mà?”
“Qua Viện đã chết, Cát Băng bởi vậy ghi hận trong lòng, chẳng lẽ… Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Cát Băng là người thế nào, tôi nghĩ…” Triệu Ngọc hỏi: “Hẳn là cô cực kỳ hiểu biết anh ta đúng không?”
“Đương nhiên, cùng nhau lớn lên mà!” Hàn Văn nói: “Anh ấy là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, chuyện gì cũng phải làm thật hoàn mỹ, không thích bại bởi người khác, còn về chuyện trả thù thì…”
“Cũng bình thường, tôi cảm thấy anh ấy không phải kiểu người có lòng trả thù mạnh, nhưng mà… chỉ sợ chuyện trên đám cưới đã chạm đến giới hạn của anh ấy rồi thì phải?”
“Cái tên ngu ngốc này!” Hàn Văn nghiến răng mắng: “Vì một ả đàn bà như thế, có đáng không?”
“Cô có biết gì về quan hệ giữa Cát Băng và vợ chưa cưới của anh ta không?” Triệu Ngọc hỏi thử: “Nghe nói, Cát Băng trước kia rất kén chọn, vừa mắt ít người lắm!”
“Đúng rồi” Hàn Văn nói: “Vừa rồi chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Anh ấy theo chủ nghĩa hoàn mỹ, cũng là người theo chủ nghĩa lý tưởng, không người phụ nữ nào có thể gợi lên sự hứng thú của anh ấy”
“Cho nên, chúng tôi ai cũng rất buồn bực khó hiểu, không hiểu người phụ nữ Nga kia rốt cuộc có sức hút gì?”
“Nhưng tôi có thể nhìn ra” Hàn Văn nói: “Cát Băng đã thật sự rơi vào bể tình, hai người như keo như sơn, người phụ nữ nước ngoài đó còn phóng khoáng công khai tình tứ trước mặt người ngoài, nhưng tôi thì không chịu nổi!”
“Cô đã gặp bốn phù dâu kia chưa?” Triệu Ngọc hỏi: “Sau khi xảy ra chuyện này, cô có gặp lại Cát Băng không? Còn nữa, cô là cảnh sát, cô có tham gia công việc xử lý sau này không?”
“Chờ một chút” Hàn Văn đột nhiên giật mình, nhìn chằm chằm Triệu Ngọc mà nói: “Xin hỏi… có phải anh họ Triệu không?”
“…” Triệu Ngọc nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
“Ôi trời ơi, anh không phải là thám tử lừng danh Triệu Ngọc đấy chứ?” Trong mắt Hàn Văn tỏa ánh sáng, có vẻ cực kỳ hưng phấn.
“Không cần sùng bái đâu, tôi đúng là Triệu Ngọc!” Triệu Ngọc “khiêm tốn” thừa nhận, sau đó nói: “Chúng ta vẫn nên nói về vụ án trước đi!”
“À… À… Oa!” Hàn Văn giống như fan gặp được thần tượng vậy, khó nén kích động mà nói: “Thật là bất ngờ quá, không ngờ vụ án này lại là do anh đến xử lý!”
“Ừm… Vừa rồi… câu hỏi vừa rồi đúng không?” Cô ta vuốt vuốt bàn tay một chút, còn thuận tiện sửa sang lại tóc rồi mới nói: “Bốn người phụ nữ nước ngoài kia thì sau này tôi đã từng gặp rồi, nhưng không có ấn tượng quá sâu…”
“Lúc gặp chuyện không may thì tôi đang trên đường tới đó, xảy ra chuyện như vậy, quả thực làm người ta cực kỳ bất ngờ”
“Vốn dĩ tôi muốn hỗ trợ điều tra, nhưng đáng tiếc là vụ án không trực thuộc khu vực của chúng tôi, hơn nữa, phân cục của chúng tôi vừa lúc xảy ra một vụ án mạng, cho nên tôi không thể tham dự”
“Tôi chỉ nghe nói cảnh sát cuối cùng không tra được chứng cứ xác thực, nên đã thả bốn người kia đi…”
“Còn về chuyện Cát Băng thì…” Hàn Văn nhớ lại một chút, nói: “Sau này tôi chỉ gặp anh ấy một lần, đó là trong lễ tang của Qua Viện, lúc ấy, tôi khuyên nhủ an ủi anh ấy vài câu…”
“Nhưng mà tôi hiểu biết Cát Băng, chuyện này đả kích anh ấy lớn như vậy, chắc chắn anh ấy không thể chấp nhận được, thế nhưng tôi cũng không ngờ anh ấy lại làm ra chuyện cực đoan như vậy đâu!”
“Chẳng lẽ… đoạn video bất nhã đó thật sự là do bốn người phụ nữ kia đăng lên sao?” Hàn Văn nhíu mày: “Tôi nghe nói, bốn phù dâu kia đều là bạn của Qua Viện, nếu đã là bạn bè thì sao có thể xảy ra chuyện như vậy chứ? Thật sự là bi ai mà!”
“Ừm…” Triệu Ngọc ngẫm nghĩ, hỏi: “Cát Băng có biết trượt tuyết không?”
“Anh hỏi như thế thật chẳng chuyên nghiệp gì cả” Hàn Văn cười nói: “Lứa tuổi chúng tôi chẳng có ai là không biết cả! Hơn nữa, trượt tuyết được phân thành rất nhiều loại, có kiểu lừa ngựa kéo, có cả chó kéo nữa, mà bây giờ trượt tuyết đều chạy bằng điện cả!”
“Trong nhà của Cát Băng còn có vài chiếc, đôi khi vào mùa đông, anh ấy còn ra ngoài tuyết để chơi, còn so đấu với anh trai tôi nữa cơ!”
“Nhưng mà… Mấy năm gần đây, tôi rất ít thấy anh ấy chơi…”
Nghe thấy tin tức này, Triệu Ngọc quay đầu lại nhìn về phía Tịch Mộng Na và ra hiệu cho cô ta một cái, ý là bảo Tịch Mộng Na ghi rõ vào sổ.
Nhưng sau khi quay đầu lại thì Triệu Ngọc phát hiện Tịch Mộng Na căn bản không hề lấy bút và sổ, mà mở máy ghi âm trên điện thoại di động ra, đang nhàn nhã mà ghi âm rồi!
Giỏi nhàn hạ thật!
Trong lòng Triệu Ngọc oán trách một câu, nhưng nghĩ lại thì thấy Tịch Mộng Na đôi lúc nói tiếng Hán cứ xiêu vẹo, càng đừng nói viết ra thành chữ!
“Vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi Hàn Văn: “Cát Băng có thành thạo sử dụng máy khoan điện đục lỗ không?”
“Anh hỏi như thế tức là…” Hàn Văn sửng sốt: “Được rồi, để tôi nhớ lại xem, về vấn đề này, tôi cũng thật không biết nên trả lời như thế nào, dù sao thì tôi chưa từng thấy bao giờ!”
“Vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Cô cảm thấy có thể tìm được Cát Băng ở đâu?”
“Chuyện này…” Hàn Văn ngẫm nghĩ, lắc đầu nói: “Tôi làm sao mà biết được? Anh nên đến hỏi nhân viên của anh ấy, hoặc là chị của anh ấy, cũng có thể hỏi anh trai tôi là Hàn Trại!”
“Cô nhớ kỹ lại xem, đã bao lâu rồi cô không liên lạc với Cát Băng?” Triệu Ngọc hỏi lại.
“Ừm… có lẽ là hơn hai tháng thì phải? Không… Có khi còn lâu hơn nữa…” Hàn Văn nói: “Hình như từ sau lễ tang của Qua Viện, tôi đã không gặp anh ấy rồi!”
“Ừm…” Triệu Ngọc thở dài nói: “Được rồi, nếu đã vậy thì chúng ta dừng ở đây đi! Nếu cô có thể nhớ ra điều gì thì gọi cho chúng tôi nhé! Trợ lý của tôi sẽ cho cô số điện thoại của tôi!”
“Ừm, chờ một chút, chờ một chút đã” Hàn Văn hình như nhớ tới cái gì, vội vàng nói: “Có chuyện này… e là tôi phải nói với anh mới được!”
“Hả? Chuyện gì thế?” Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na đồng thời nhìn về phía Hàn Văn.
“Cát Băng thích đọc tiểu thuyết trinh thám, từ nhỏ đã thích rồi, trong nhà anh ấy có rất nhiều quyển sách về phương diện trinh thám!” Hàn Văn nói: “Sau khi tôi trở thành pháp y, mỗi lần gặp tôi, anh ấy luôn hỏi tôi một vài tri thức chuyên môn về phương diện điều tra tội phạm, cho nên…”
“Ừm…” Hàn Văn do dự nói: “Anh có thể cho tôi xem bản ghi chép về hiện trường vụ án và cả bản báo cáo khám nghiệm tử thi hay không?”
“Tôi sẽ giúp các anh phán đoán xem rốt cuộc hung thủ giết người có phải Cát Băng hay không?”