← Quay lại trang sách

Chương 2393 Tôi thích

“Dựa vào vết hằn để phán đoán…” Bên trong văn phòng, Hàn Văn nhìn bản báo cáo khám nghiệm tử thi trên điện thoại mà Triệu Ngọc cung cấp, nghiêm túc phân tích: “Kẻ sát nhân bóp cổ những nạn nhân này có lòng bàn tay rất to, ít nhất… phải lớn hơn lòng bàn tay của tôi một phần ba…“Chậc chậc…” Cô ấy vừa chậc lưỡi vừa lắc đầu: “Bàn tay của Cát Băng vừa lúc phù hợp điều kiện này…”

“Haiz…” Cô ấy bỗng nhiên thở dài một tiếng, buồn bã nhớ lại và nói. “Năm ngoái khi tổ chức bữa tiệc nướng thịt ở nhà anh ấy, anh ấy từng trò chuyện với anh trai tôi về xe trượt tuyết chạy bằng điện, nói rằng bây giờ người ta có sản xuất một loại xe trượt tuyết hoàn toàn chạy bằng điện, không cần đốt dầu, tiếng động khi chạy cũng rất nhỏ…”

“Nếu các anh không phát hiện dấu vết động vật còn mới ở hiện trường vụ án” Hàn Văn nói: “Thì liệu có phải đã sử dụng xe trượt tuyết chạy bằng điện kiểu mới này hay không?”

“Các anh…” Cô ấy chỉ vào tư liệu và nói với Triệu Ngọc. “Anh có thể đối chiếu với dấu vết tại hiện trường, hoặc là đến các cơ sở kinh doanh gần đó để tìm hiểu điều tra xem sao, theo tôi được biết, loại xe trượt tuyết chạy bằng điện kiểu mới này giá cả rất đắt đỏ, chắc không được sử dụng phổ biến đâu!”

“Pháp y Hàn” Triệu Ngọc ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Cô có biết liệu Cát Băng nắm rõ mọi đường đi ngõ ngách ở Mãn Châu hay không? Căn cứ chi tiết vụ án thì hẳn là hung thủ nắm hoàn cảnh địa lý ở Mãn Châu rõ như lòng bàn tay, hắn gần như tránh khỏi tất cả những nơi có thể bị điều tra ra…”

“Chuyện này…” Hàn Văn do dự một chút, nói: “Tôi thật sự không biết nói như thế nào, tôi và anh ấy còn chưa thân đến mức anh ấy đi đâu cũng phải báo cáo với tôi”

“Tôi đề nghị các anh nên hỏi các nhân viên quản lý của anh ấy, có lẽ sẽ chắc chắn hơn!”

“Nhưng mà…” Hàn Văn lại bổ sung thêm một câu: “Mãn Châu là thành phố bến cảng, có nền văn hóa Nga đậm đà, cũng là thành phố phát triển du lịch đặc sắc, trên cơ bản thì nó có cùng một tuyến đường du lịch với Hải Lạp chúng tôi!”

“Nếu… Cát Băng điều hành các khu nghỉ dưỡng, tự nhiên cũng thuộc một trong những ngành du lịch, nên tôi cho rằng anh ấy phải cực kỳ nắm rõ ngõ ngách Mãn Châu, đúng không?”

Triệu Ngọc khẽ gật đầu, cảm thấy Hàn Văn nói khá đúng trọng tâm và cẩn thận.

“Cát Băng… là một người rất thông minh!” Hàn Văn lại bổ sung thêm: “Anh ấy học cái gì cũng nhanh hơn chúng tôi mấy lần”

“Đồng thời, anh ấy lại là một người nghiêm túc, trông thì anh ấy rất thích mạo hiểm, nhưng trên thực tế, tất cả đều nằm trong tầm khống chế của anh ấy!”

“Ừm…” Hàn Văn trả lại điện thoại di động cho Triệu Ngọc: “Còn về phương diện khác thì chỉ sợ tôi bất lực! Tôi thật sự hy vọng Cát Băng không phải hung thủ! Nhưng không thể không thừa nhận, ngoại trừ anh ấy, tôi không nghĩ ra được còn có ai sẽ hận những phù dâu người Nga đó đến thấu xương!”

“Được” Triệu Ngọc đứng dậy, có lễ phép mà bắt tay với Hàn Văn: “Cảm ơn cô đã trợ giúp chúng tôi, nếu còn nhớ tới cái gì, đừng quên gọi điện thoại cho tôi nhé!”

“Từ từ đã… Cảnh sát Triệu Ngọc” Hàn Văn vội vàng mà lấy điện thoại di động của mình ra: “Anh có thể chụp ảnh chung với tôi không? Tôi thật không ngờ có ngày lại được gặp ngài thám tử huyền thoại ở Cục Cảnh sát Đại Long thế này! Ít nhất cũng phải cho tôi chút vốn để khoe ra chứ?”

“À… Đương nhiên!”

Triệu Ngọc đưa điện thoại cho Tịch Mộng Na, để Tịch Mộng Na chụp một bức ảnh cho mình và Hàn Văn.

Chụp xong, Triệu Ngọc cực kỳ khiêm tốn nói: “Bởi vì công việc khẩn cấp nên tôi không thể chụp ảnh chung với tất cả đồng sự của cô được, lần sau nếu có cơ hội thì chụp nhé!”

Lời nói của Triệu Ngọc nhất thời đổi lấy vẻ xem thường của Tịch Mộng Na…

Năm phút sau, Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na song song đi ra Cục Cảnh sát khu Đại Long, vì không gây phiền toái, hai người bọn họ lập tức lên xe cảnh sát, để tài xế lái ra khoảnh sân rộng của Cục Cảnh sát.

“Oa” Tịch Mộng Na ôm bả vai nói: “Tôi thấy cái cô kia chú ý đến anh còn nhiều hơn cả cậu bạn cùng lớn lên từ nhỏ, xem ra, chúng ta chắc chắn đã tìm lầm người rồi!”

“Đúng thế!” Triệu Ngọc cũng khẽ nhíu mày nói: “Tôi cảm thấy cô gái này chẳng những không giữ gìn Cát Băng, thậm chí còn có vẻ ném đá xuống giếng* nữa chứ!”

* Ném đá xuống giếng: Hán việt là “Lạc tỉnh hạt hạch” là ném đá vào đầu kẻ đã rơi xuống giếng. Rơi xuống giếng lại còn ném đá vào đầu nạn nhân, giậu đổ bìm leo, thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại.

“Tôi thì lại không thấy thế” Tịch Mộng Na nói: “Người ta nói đều là sự thật mà! Mặc kệ nhìn từ góc độ nào đi nữa, Cát Băng đều là nghi phạm lớn nhất! Nếu cái chết của bốn cô gái người Nga kia không phải bởi vì chuyện đám cưới mới là lạ đấy!”

“Cảnh sát Triệu” Lúc này, tài xế hỏi Triệu Ngọc: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Tìm nhà hàng thịt dê ngon nhất chỗ các anh đi!” Triệu Ngọc nói: “Tôi đói bụng, cũng lạnh lắm! Tôi mời khách, chúng ta cùng nhau ăn…”

“Ừm, không không không…” Tài xế nhanh chóng nói: “Chúng tôi có quy định, không thể cùng anh ăn cơm được, tránh quấy nhiễu anh làm việc.

“Ừm… Xin hỏi anh muốn ăn tiệc buffet hay là…”

“Oa, ăn tiệc buffet à?” Tịch Mộng Na bỗng nhiên nổi tính tình tiểu thư lên: “Tôi không ăn ở căn tin đâu!”

“À…” Tài xế nói: “Vậy đi A Kỳ Cách, đó là nơi chuyên bán thịt dê chính thống ở chỗ chúng tôi đấy! Cảnh sát Triệu, chuyện tính tiền thì anh không cần phải quan tâm đâu…”

“Không được” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Tôi là một người chính trực, không thể ham lợi được, thế này đi, anh đặt hai căn phòng, hai chúng tôi một căn, anh một căn, anh giúp chúng tôi chọn món là được, chuyện khác thì anh đừng quan tâm làm gì…”

“Chuyện này… thật ngại quá…”

⚝ ✽ ⚝

Mười lăm phút sau, Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na đi vào căn phòng xa hoa của nhà hàng lẩu A Kỳ Cách, cùng đợi thịt dê được bưng lên.

Tài xế chỉ có một mình, anh ta không thật sự đi đặt hai phòng ăn mà là đi đến sảnh lớn, một mình gọi một nồi nhỏ.

“Đại tiểu thư à, tôi phải nói rõ với cô mới được” Vừa mới ngồi xuống, Triệu Ngọc lại bắt đầu giáo dục Tịch Mộng Na: “Tiệc buffet mà sao lại biến thành căn tin chứ? Tiệc buffet chọc giận cô chỗ nào thế?”

“Tôi không thích tự mình ra tay, có vấn đề à?” Tịch Mộng Na vẫn cảm thấy mình tốt bụng mà nói: “Trước kia, trong nhà tôi có mười mấy người giúp việc hầu hạ đấy!”

“Ôi trời…” Triệu Ngọc không chút khách sáo nói: “Cô đấy, vẫn chưa ăn đủ cơm tù đúng không?”

“Anh nói thế làm tôi đau lòng thật đấy” Tịch Mộng Na nói: “Người khác nói chuyện phiếm với tôi, ai cũng đều khen tôi cả, chỉ anh là ngoại lệ, còn… còn cứ mắng tôi nữa chứ!”

“Ai bảo tôi luôn thích nói thật chứ?” Triệu Ngọc thật sự đói bụng, không ngờ lại chấm rau xà lách vốn dùng để nhúng lẩu vào nước sốt rồi bắt đầu ăn.

“Anh đúng là tên chết tiệt, nhưng mà…” Tịch Mộng Na tức giận nói hai chữ: “Tôi thích!”

Phụt…

Khụ khụ… Khụ khụ…

Triệu Ngọc không ngờ bị sặc nước sốt rau xà lách, ho khan mãi mới lấy lại được hơi, nhỏ giọng nói thầm: “Có phải cô có khuynh hướng M* hay không thế?”

* Khuynh hướng M: thích nhận đau đớn từ người khác.

Khi nói chuyện, nhân viên phục vụ bưng nồi lẩu nóng hôi hổi lên, Triệu Ngọc cuối cùng không còn hứng liếc mắt đưa tình với Tịch Mộng Na nữa, nhanh chóng đổ cả một đĩa thịt vào nồi…

Tịch Mộng Na cũng thế, ngửi thấy mùi hương hấp dẫn của nước lẩu, cô ta không rụt rè nữa, lập tức cầm đũa lên và nhanh chóng ăn…

Hai người ăn xong hai khay thịt dê ngon, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cảm thấy như được sống lại lần nữa.

“Ở trên xe, tôi không dám nói sâu hơn” Triệu Ngọc nói: “Tôi không phủ nhận Cát Băng chính là nghi phạm lớn nhất của vụ án, nhưng mà cô không thấy có vài điểm vốn dĩ rất vô lý sao?”

“Hả?” Tịch Mộng Na vươn tay gắp một miếng gan dê trong đĩa rau trộn, hỏi: “Vô lý ở chỗ nào? Hay là… Hay là vì chuyện nạn nhân bị xâm hại? Anh cảm thấy Cát Băng giết người báo thù, không nên xâm hại các cô gái?”

“Không…” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Không chỉ mấy chi tiết đó thôi đâu, nếu cô cẩn thận phân tích một chút thì hình như cả vụ án đều rất vô lý…”