← Quay lại trang sách

Chương 2394 Tình tiết vụ án chưa dừng lại

“Lại nữa, ngài thám tử đa nghi thật đấy!” Tịch Mộng Na vừa nhai gan dê cực kỳ ngon, vừa nhồm nhoàm hỏi: “Một điểm vô lý thôi vẫn chưa đủ, tại sao lại tất cả đều vô lý chứ?”“Vừa rồi” Triệu Ngọc nói: “Nữ pháp y kia nói Cát Băng thích đọc tiểu thuyết trinh thám, năng lực tiếp thu rất mạnh, làm việc kín đáo cẩn thận, thế nhưng…”

“Nhìn tổng thể bản chất của vụ án này, nếu vụ giết bốn người phụ nữ này thực sự chỉ để trả thù cho vợ chưa cưới, thì… vụ án này phải được tính là báo thù, đúng không?”

“Đúng nhỉ?” Tịch Mộng Na hình như cảm thấy rất hứng thú với gan dê, lại gắp một miếng, vừa nhai vừa lập tức gật đầu: “Chẳng lẽ chuyện báo thù cho vợ chưa cưới vô lý sao?”

“Thế nào? Cô không nhận ra điểm mâu thuẫn ở nơi nào à?” Triệu Ngọc nói xong, tiếp tục nhắc nhở: “Nếu chỉ vì báo thù thì chỉ cần giết bốn người phụ nữ kia chẳng phải thành công rồi sao? Tại sao phải mất công kéo các cô gái đến dưới gầm cầu làm gì?”

“Thế nào? Vấn đề này rất khó trả lời sao?” Tịch Mộng Na khó hiểu: “Cát Băng cho rằng trực tiếp giết chết các cô gái thì lợi cho họ quá, muốn các cô gái sau khi chết cũng bị nhục nhã, cho nên mới treo các cô gái xuống dưới gầm cầu!

“Cách giải thích này không hợp lý à?” Tịch Mộng Na nói: “Nói không chừng, chuyện xâm hại các cô gái cũng là vì thế nhỉ?”

“Cha tôi nói rồi, báo thù được phân ra rất nhiều loại, nhưng có một loại báo thù tên là xả hận! Nếu chỉ đơn giản giết chết các cô gái thì chỉ sợ khó có thể hóa giải mối hận trong lòng Cát Băng!”

“Không thích hợp để nói về cha của cô trong vụ án này đâu” Triệu Ngọc nói: “Nhưng mà báo thù thì báo thù, tại sao Cát Băng phải hành động cẩn thận như thế chứ?”

“Anh… Ừm…” Tịch Mộng Na hình như hiểu được ý của Triệu Ngọc, lại dường như không hiểu lắm, chớp chớp đôi mắt to đáng yêu hỏi: “Làm cực kỳ cẩn thận thì không đúng sao?”

“Đúng, cũng không đúng, nhưng trong vụ án này lại vô lý!” Triệu Ngọc cuối cùng cũng nói ra trọng điểm mà hắn muốn trình bày: “Cát Băng hẳn là biết khi vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu bị phát hiện, anh ta tất nhiên sẽ trở thành nghi phạm thứ nhất của cảnh sát!”

“Cho dù anh ta làm cực kỳ cẩn thận, cẩn thận đến đâu đi chăng nữa, chỉ cần không có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường thì anh ta sẽ rất khó thoát khỏi sự chế tài của pháp luật!”

“Nếu nhìn từ góc độ này” Triệu Ngọc nói: “Nếu anh ta thật sự muốn thoát tội thì sẽ không để lộ thi thể ra ngoài một cách rêu rao như thế! Chỉ khi không tìm thấy thi thể thì anh ta mới có có thể thoát tội một cách hoàn mỹ…”

“Mà đổi góc độ khác thì…” Triệu Ngọc lại nói: “Nếu Cát Băng bởi vì cái chết của vợ chưa cưới mà bi thương muốn chết, một lòng muốn báo thù chỉ là vì xả hận! Thế thì… anh ta sẽ không hành động cẩn thận, thiết kế kín đáo như vậy… Bản thân điểm này chính là một điểm mâu thuẫn lớn nhất!”

“À…” Tịch Mộng Na dừng nhấm nuốt gan dê, giọng hơi ồm ồm: “Nói cách khác, biểu hiện của Cát Băng không phù hợp với tâm lý của anh ta!?”

“Đúng thế!” Triệu Ngọc nói chắc chắn: “Nếu là một người đánh mất lý trí, báo thù bất kể hậu quả thì sẽ không sẽ gây ra vụ án kín đáo như vậy, anh ta sẽ không tính xem mình sẽ thoát tội như thế nào!”

“À…” Tịch Mộng Na nhanh chóng nuốt gan dê xuống, nói: “Nếu hành động kín đáo thì chẳng phải chứng minh hung thủ vẫn chưa đánh mất lý trí sao!?

“Chẳng lẽ… Hung thủ thật sự không phải Cát Băng?”

“Nếu anh ta thật sự chắc chắn mình có thể thoát tội một cách hoàn mỹ” Triệu Ngọc nói: “Vậy thì tại sao đến bây giờ vẫn chưa lộ diện?”

“Ai nha…” Tịch Mộng Na nhếch miệng nói: “Vụ án này phức tạp thật! So với tiểu thuyết trinh thám mà tôi đã từng đọc còn kích thích hơn nhiều!”

“Hoặc là hung thủ không phải Cát Băng, chuyện này còn có khả năng khác, hoặc là…” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Hung thủ là anh ta, nhưng mà anh ta còn có biện pháp thoát tội khác!”

“Tôi rất không muốn nhìn thấy loại tình huống này, nếu thật sự là như vậy thì rất khó đối phó với người này!”

“Thoát tội?” Tịch Mộng Na nói: “Giả mạo bằng chứng ngoại phạm, hay là tìm người chịu tội thay? Dù sao thì tôi đều không nghĩ ra được…”

“Tôi cũng không biết nữa” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Nhưng mà trong quá trình điều tra hiện trường ngày hôm đó, tôi đã nghe thấy cảnh sát địa phương nói một câu như sau: Băng tuyết tan chảy, chứng cứ phạm tội biến mất”

“Tôi không hiểu lắm ý nghĩa của câu này, nhưng liệu có phải… Cát Băng đang đợi băng tuyết tan chảy hay không?

“Tôi vẫn luôn suy nghĩ… Có phải… Chúng ta thật sự đã sai sót điều gì hay không?” Triệu Ngọc ưu sầu nói: “Dưới lớp băng tuyết của một nơi nào đó, thật sự đang che giấu chứng cứ phạm tội của hung thủ?”

“Anh…” Tịch Mộng Na nghiện ăn gan dê, duỗi chiếc đũa muốn gắp thêm, nhưng cảm thấy lúc này thật ngại quá, lại rút chiếc đũa về.

Đang lúc này, cửa phòng mở ra, Thôi Lệ Châu đột nhiên hấp tấp chạy vào phòng.

“Ôi, thơm quá đi!” Vừa tiến vào, cô ta lập tức khẩn cấp ném ba lô xuống ghế, sau đó cầm lấy đôi đũa mà bắt đầu gắp thịt…

Thì ra là trước khi đến nhà hàng, Triệu Ngọc đã gửi một tin nhắn cho cô ta và Nhiễm Đào, nếu ở gần đây thì bọn họ hãy đến nhà hàng và cùng nhau ăn thịt dê.

Kết quả, Nhiễm Đào cùng cảnh sát địa phương đi thảo nguyên nên tất nhiên không thể đến ăn.

Mà Thôi Lệ Châu lại vừa hay ở ngay gần đây, cho nên nhanh chóng tới luôn.

“Oa, thịt dê Hải Lạp vốn nổi tiếng cả nước đấy!” Thôi Lệ Châu há to miệng mà ăn, đồng thời không quên tán thưởng: “Ăn ngon quá đi mất! Ôi ôi, còn có gan dê mà tôi thích nhất nữa chứ!”

Nói xong, cô ta cũng giơ đũa gắp một miếng gan dê, bỏ vào trong miệng mà nhai nhồm nhoàm, Tịch Mộng Na thấy thế thì nhíu mày.

Sau khi ăn mấy miếng, Thôi Lệ Châu lúc này mới rút ra một tờ giấy ăn lau miệng và nói với Triệu Ngọc: “Tôi đã giẫm hết hai đầu rồi, chẳng có bệnh gì hết! Gia đình thì là một xử đầu hải (có tiền), nhà xây ở bờ biển đấy!” Thôi Lệ Châu nói: “Thậm chí còn có cả chuồng ngựa ở sân sau nữa, nuôi hơn mười con ngựa ngon!”

“Nói chuyện chính thì đừng có xả tiếng lóng trên giang hồ với tôi!” Triệu Ngọc đen mặt.

“Không thành vấn đề” Thôi Lệ Châu nói: “Tôi tìm khắp rồi, nhưng không phát hiện ra tung tích của Cát Băng hay nơi nào khả nghi cả!”

“Cát Hoa bây giờ vẫn đang ở bệnh viện, có người trông nom rồi” Thôi Lệ Châu lại nói: “Hàn Trại dẫn theo người của công ty bọn họ đến thảo nguyên, tôi cũng phái người theo sau!”

“Để tôi tính toán xem nào” Cô ta gắp rất nhiều thịt dê vào bát: “Ăn uống no đủ rồi thì tôi cũng sẽ đi theo xem sao! Tuy rằng cơ hội có hơi xa vời, nhưng nói không chừng có thể tìm được càng nhiều manh mối hơn!”

“Tốt lắm” Triệu Ngọc nói: “Cô và Đào lần theo hai manh mối này, tôi yên tâm rồi!”

“Vậy thì…” Thôi Lệ Châu chỉ vào bàn ăn và nghiêm túc nói: “Có thể gọi thêm mấy đĩa thịt nữa không? Mấy ngày nay tôi không được ăn thỏa thích như vậy rồi!”

“Khụ, chuyện này đã là gì chứ?” Triệu Ngọc quay đầu lại gọi nhân viên phục vụ một tiếng.

“Ừm…” Tịch Mộng Na nhấc tay ra hiệu, yếu ớt hỏi han: “Có thể gọi thêm một đĩa gan dê không? Cho thêm nhiều gan dê vào…”

Triệu Ngọc mỉm cười, búng tay một cái, rất nhanh sau đó, hắn gọi nhân viên phục vụ đến, lại gọi thêm rất nhiều đồ.

“Quá tuyệt vời” Tịch Mộng Na nắm chặt hai tay, nhắm mắt lại cầu nguyện: “Tôi thích cuộc sống thế này, thượng đế phù hộ, xin hãy cho con được đi theo Triệu Ngọc vĩnh viễn nhé!”

“Ôi trời, khụ… Khụ khụ…” Nghe nói như thế, Thôi Lệ Châu bị sặc đến mức ho liên tục, sau đó ánh mắt khác thường nhìn về phía Triệu Ngọc.

“Thượng đế ơi!” Triệu Ngọc cũng nhanh chóng làm ra vẻ cầu nguyện: “Xin đừng làm con có sức hút lớn như vậy được không ạ?”

“…” Thôi Lệ Châu lườm nguýt một cái, tiếp tục cúi đầu gắp thịt…

Mà ngay tại giờ phút xấu hổ này, điện thoại di động của Triệu Ngọc bỗng nhiên vang lên.

Là Tăng Khả gọi tới, kết quả, vừa mới nghe thì Triệu Ngọc lập tức đứng bật dậy, kinh ngạc hô tô: “Cậu… Cậu nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”

Thấy Triệu Ngọc khác thường, Tịch Mộng Na và Thôi Lệ Châu cũng nhanh chóng đặt đôi đũa xuống.

“Đậu xanh rau má của tôi ơi…” Triệu Ngọc sợ hãi nói: “Cát Băng đã chết rồi sao!!? Cái gì!? Cũng bị treo cổ!!?”