Chương 2395 Ngăn cách
Khò… Khò…Khò… Khò…
Trên ô tô xóc nảy, truyền đến tiếng ngáy của Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc đang cực kỳ thư thái gối đầu trên đùi của Tịch Mộng Na, Tịch Mộng Na thì dựa vào ghế, cũng đang chìm vào giấc ngủ…
“Hừ…” Thôi Lệ Châu ngồi ở trên ghế lái phụ, quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na, tức giận than thở: “Tiện phu ngân phụ, đúng là không biết xấu hổ… Nếu tôi mà chụp lại một bức ảnh… hừ! Nhưng lại sợ đánh không lại tiện phu này…”
Nghe thấy Thôi Lệ Châu than thở, người lái xe rõ ràng có chút không được tự nhiên cho lắm.
Thôi Lệ Châu tức giận trừng mắt nhìn anh ta một cái, hỏi: “Thế nào? Đã lái lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tới à?”
“À… À, sắp tới rồi!” Người lái xe nhanh chóng chỉ vào phía trước và nói: “Qua cái gò đống lớn* kia là đến!”
* Gò đống: người Mông Cổ dùng làm cột mốc hoặc biên giới, có lúc được thờ cúng như ở nơi của thần linh.
Nói xong, anh ta nhanh chóng nhìn thẳng về phía trước, nghiêm túc lái xe.
Tít tít…
Đúng lúc này, điện thoại di động của Thôi Lệ Châu vang lên.
“A lô” Sau khi cuộc gọi được kết nối, trong điện thoại truyền đến giọng nói thúc giục của Nhiễm Đào: “Các cô đến chỗ nào rồi? Sao còn chưa tới thế hả?”
“Giục cái gì mà giục, anh không biết con đường này khó đi đến mức nào à?” Thôi Lệ Châu tức giận mắng anh ta một câu.
“Cô… ăn phải thuốc súng đấy à?” Nhiễm Đào cũng không cam lòng yếu thế mà “đáp lễ” một câu, sau đó hỏi: “Sếp đâu? Tôi gọi điện thoại cho anh ấy mà sao không thấy nghe máy? Tôi có tình huống khẩn cấp phải báo cáo đấy!”
“Sếp đang ngọt ngào thân mật với cô tình nhân nhỏ của anh ta, không rảnh nghe điện thoại của anh đâu!” Thôi Lệ Châu lải nhải.
“Làm ơn đi, cô bớt khẩu nghiệp đi!” Nhiễm Đào nói: “Mấy người được ăn thịt dê thì ngon rồi, tôi đến giờ còn đang đói bụng đấy, chỉ được ăn mấy miếng Oreo mà Hàn Trại cho thôi…”
“Ôi, anh Đào đáng thương quá!” Thôi Lệ Châu cười xấu xa: “Tôi đây chỉ có thể dùng hai chữ ‘đáng đời’ này để hình dung anh thôi!”
“Được rồi, nói đứng đắn đi!” Nhiễm Đào tiến vào chính đề, nói: “Tôi đã tới đây được một giờ, ngoại trừ nhóm cảnh sát tìm được thi thể ra thì chúng tôi là người tới hiện trường đầu tiên!”
“Cùng với tôi còn có Hàn Trại và Trương Quyền Khánh nữa…”
“Còn nữa, chúng tôi đã phong tỏa hiện trường, vừa rồi tôi đi vào xem thế nào, ngoại trừ hai nhân chứng phát hiện nạn nhân ra thì chắc không có ai động vào hiện trường cả!”
“À… Anh Đào” Thôi Lệ Châu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, tò mò hỏi một câu: “Anh đã đi vào, vậy thì… có giống không?”
“Cái gì… Cái gì giống cơ?” Nhiễm Đào không hiểu.
“Đừng giả bộ nữa” Thôi Lệ Châu hỏi: “Hiện trường vụ án ấy, rốt cuộc có giống như vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu không?”
“À” Nhiễm Đào lúc này mới hiểu ra, nhanh chóng nói: “Đương nhiên không giống rồi chị đại!”
“Địa điểm gây án không phải dưới gầm cầu, mà là sảnh tiệc nơi Cát Băng tổ chức lễ cưới, sợi dây thừng được treo trên xà nhà, dưới chân có một chiếc ghế đẩu, hơn nữa… Hơn nữa anh ta có mặc quần áo!”
“À…” Thôi Lệ Châu nhíu mày: “Dưới chân không ngờ còn có một cái ghế đẩu… Xem ra… Đây là minh chứng cho câu sợ tội tự sát nhỉ?”
“Đúng thế, tôi đang muốn báo cáo việc này đấy! Hẳn là không sai được!” Nhiễm Đào hưng phấn kích động nói: “Cô biết không? Vừa rồi chúng tôi tìm được một chiếc ô tô bị đốt trọi ở bên ngoài đại sảnh!
“Không ngờ trong ô tô còn có một chiếc xe trượt tuyết…”
“Wow!” Thôi Lệ Châu trừng to mắt: “Xe trượt tuyết thêm cả ô tô nữa, nói như vậy thì sát thủ dưới gầm cầu chính là tên Cát Băng này rồi nhỉ?”
“Không chỉ có như thế thôi đâu” Nhiễm Đào lại nói: “Đội ngũ pháp y và kỹ thuật viên vẫn chưa đến nên chúng tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng mà có thể rõ ràng nhìn thấy một vài bộ quần áo, ví tiền, đồng hồ vv… của phụ nữ trong ô tô, hình như chưa bị thiêu rụi hoàn toàn…
“Đúng rồi, đội ngũ pháp y và kỹ thuật viên đâu? Có đi cùng các cô không?”
“Ừm… Không…” Thôi Lệ Châu nói: “Nhưng mà bọn họ đã được thông báo, đang trên đường tới rồi, chắc không chậm hơn chúng tôi bao nhiêu đâu!
“Còn nữa…” Thôi Lệ Châu lại nói: “Sếp cũng đã thông báo cho bên Mãn Châu, nhờ pháp y Quách Phượng Triển đến đây hỗ trợ rồi!”
“À, vậy là tốt rồi” Nhiễm Đào nói: “Bây giờ tôi sẽ chụp lại số quần áo phụ nữ này để Tăng Khả xác nhận xem rốt cuộc có phải của các cô gái bị hại này hay không…”
“Được rồi, tắt đi!” Thôi Lệ Châu nhìn ngoài cửa sổ và nói: “Tôi đã nhìn thấy anh rồi! Sao anh ăn mặc trông như con khỉ lông trắng thế?”
Khi xe cảnh sát chạy về phía khu nghỉ dưỡng, đỗ ở cửa nghỉ dưỡng thì Triệu Ngọc cũng dường như cảm ứng được điều gì mà mở hai mắt.
Triệu Ngọc tỉnh lại, nhưng Tịch Mộng Na thì vẫn còn ngủ say.
Triệu Ngọc nhìn cô ta một cái, không thể không biết xấu hổ đánh thức cô ta được, nên bước xuống ô tô một mình.
Khu nghỉ dưỡng này chính là khu xa hoa nhất của Cát Băng, cũng là nơi mà anh ta và Kseniya tổ chức đám cưới lúc trước.
Khi bước xuống xe, có thể nhìn thấy sân khấu được dựng riêng cho tiệc cưới vẫn đứng sừng sững trong khuôn viên của khu nghỉ dưỡng.
Khán đài cứ thế đứng trơ trọi giữa trời tuyết dày, trông có vẻ hoang vắng, thê lương…
Triệu Ngọc biết đoạn video bất nhã lúc trước của cô dâu được phát trên màn hình lớn của sân khấu kia, có thể hiểu được các khán giả ở đây sau khi nhìn thấy sẽ có cảm tưởng như thế nào?
“Sếp à, sếp” Lúc này, Nhiễm Đào là người thứ nhất đi lên đón: “Anh giỏi tính toán thật! Nơi này thật sự rất lạnh!”
“Không thể nào, anh Đào…” Thôi Lệ Châu cẩn thận đánh giá Nhiễm Đào một cái, phát hiện Nhiễm Đào mặc chiếc áo khoác da màu trắng lông cừu, kiểu dáng áo khoác da này hơi đặc biệt, hình như là mặc ngược: “Anh ăn mặc kiểu gì thế này?
“Tại sao tôi cứ thấy nó trông lẳng lơ thế hả?”
“Lẳng lơ hay không thì tôi không quan tâm, không bị chết cóng mới là chuyện lớn” Nhiễm Đào chỉ vào bên trong khu nghỉ dưỡng và nói: “Bộ quần áo này là người nhà Hàn Trại cho tôi, tôi nào biết hôm nay sẽ đến thảo nguyên chứ!”
Trong lúc nói chuyện, mọi người đều thấy Nhiễm Đào vẫn run cầm cập, cả người không ngừng run lên.
Triệu Ngọc biết, Nhiễm Đào không hề khoa trương một chút nào, hắn vừa mới từ ô tô ấm áp bước xuống đã lập tức cảm thấy mình như rơi vào hầm băng vậy.
Nhiệt độ không khí nơi này khoảng âm 20 độ, tới ban đêm thì thậm chí có thể hạ xuống âm 40 độ, vốn dĩ không thích hợp cho con người ở lại.
Dưới sự chỉ dẫn của Nhiễm Đào, Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu cất bước vào đại sảnh của khu nghỉ dưỡng.
Chưa đi được mấy bước, bọn họ đã nhìn thấy đoàn người Hàn Trại và Trương Quyền Khánh. Hàn Trại đang cầm một chiếc điện thoại di động, xụi lơ yếu ớt ngồi xổm ở cửa đại sảnh, vẻ mặt ngỡ ngàng bất lực.
Hiển nhiên là anh ta đang bối rối, không biết rốt cuộc có nên nói tin tức bất hạnh này cho vợ Cát Hoa hay không?
Nhìn thấy Triệu Ngọc đến, Trương Quyền Khánh bước lên tiếp đón.
Lúc trước, bọn họ chỉ gặp nhau qua cuộc gọi video trên điện thoại. Hôm nay, Trương Quyền Khánh đồng ý với yêu cầu của cảnh sát, đặc biệt hỗ trợ cảnh sát đến thảo nguyên để tìm kiếm tung tích của Cát Băng.
Không ai ngờ rằng bọn họ vừa mới tiến vào thảo nguyên, chỉ tìm một nơi đã lập tức phát hiện ra thi thể của Cát Băng!
“Khu nghỉ dưỡng này tiếp giáp với khu không người Mã Nhĩ Cách” Trương Quyền Khánh mô tả chi tiết với Triệu Ngọc: “Cho nên bình thường đóng cửa sớm nhất, mở cửa muộn nhất, bình thường phải chờ tới tháng 5 năm sau mới có thể đến đây!”
“Tôi thật sự không ngờ tới…” Trương Quyền Khánh lộ vẻ bi thương mà nói: “Tổng Giám đốc Cát vậy mà lại lựa chọn nơi này…”
“Bình thường…” Triệu Ngọc hỏi: “Nơi này không có ai trông coi à? Các anh không sợ có người đến phá hỏng à?”
“Không có…” Trương Quyền Khánh nói: “Anh cũng thấy rồi đấy, mùa đông ở đây vốn dĩ không thể sống nổi, sau khi tuyết dày phủ kín đường, nơi này lập tức bị ngăn cách!
“Hàng năm trước khi đóng cửa, chúng tôi đều chuyển những đồ đạc có giá trị ở đây đến các khu nghỉ dưỡng khác, cho nên không sợ có người tới nơi này quấy rối…
“Hơn nữa, người dân trên thảo nguyên ngay thẳng thiện lương, bọn họ chưa bao giờ làm ra chuyện trộm cắp cả…”
“Cảnh sát Triệu!”
“Cảnh sát Triệu!”
Khi nói chuyện, lại có hai cảnh sát đi tới trước mặt Triệu Ngọc, lên tiếng chào hắn.
Hai thám viên này đều là người đi cùng Trương Quyền Khánh đến hiện trường, cũng là người phát hiện thi thể sớm nhất.
Sau khi giới thiệu xong, Triệu Ngọc lấy ra ủng và găng tay mà hắn luôn mang theo bên mình, cuối cùng mới bước vào hiện trường…